Có Còn Rung Động

Quyển 2 - Chương 8: Nhớ, rất nhớ, ngày nào anh cũng nhớ



Nghỉ ngơi đến 2h chiều, cả đoàn tiếp tục lên đường, Mai Mai kéo cao khăn trùm lên che nửa mặt, nhắc nhở mọi người nhớ xức thêm kem chống nắng sau đó dẫn đoàn đi sâu vào cánh rừng thông. Đây là đoạn được yêu thích nhất của cung đường này, trên đầu là từng tàng cây xanh mướt, dưới chân là lớp lá thông khô dẫm vào mềm mại, ven đường còn có cỏ dại, hoa dại chen chúc. Gió mát lành, lẫn trong không khí là mùi tinh dầu thông ấm áp.. Gần hết cánh rừng thông là đồi cỏ lau, một vùng cỏ lau mênh mông trắng xóa làm người ta thấy mình thật nhỏ nhoi. Cảnh đẹp dĩ nhiên không thể thiếu việc chụp hình, check in các kiểu, Mai Mai để cho mọi người đi chậm lại, nhắc Sang và Hải để ý khách, đừng để họ ham vui mà đi lạc.

Cỏ lau đẹp nhưng lá lại rất sắc, Mai Mai đừng dưới gốc thông nhìn người nào đó đã cởi áo khoác vì nóng, uốn lưỡi mấy lần vì đạo đức nghề nghiệp mà nhắc chung chung:

"Cỏ lau rất sắc và chạm vào da sẽ bị xót, mọi người nhớ kéo kỹ áo khoác nhé."

Nguyên nghiêng đầu nhìn cô, cười rực rỡ, tháo áo khoác đang vắt trên vai xuống mặc vào.

"Cảm ơn em đã quan tâm."

"Đừng khách sáo, quan tâm khách hàng là nghĩa vụ của tôi." Cười đẹp như vậy cũng không có ích gì đâu, Mai Mai nghĩ thầm quay đầu đi thẳng.

Qua khỏi cánh rừng thông, cả đoàn tiến sâu vào trung tâm núi Đại Bình, dần dần không còn đường nữa mà chỉ là lối mòn nhỏ xen giữa cây cối rậm rạp. Mất hơn hai tiếng, Mai Mai mới đưa mọi người xuyên qua được khu vực rừng tái sinh này, tiến dần đến bìa rừng. Ra khỏi rừng cả đoàn nghỉ ngơi thêm một lát rồi di chuyển về khu vực cắp trại đêm nay.

Đây là một khu cắm trại khá lớn, Phiêu Travel đã ký hợp đồng dài hạn với nơi này. Khách của công ty sẽ được sắp xếp phòng tắm, phòng vệ sinh riêng, khu vực dựng lều và đốt lửa trại cũng nằm tách khá xa các nhóm khách khác nhằm đảm bảo an toàn, thoải mái. Mai Mai để Thanh Sang và Đình Hải hướng dẫn khách đi tắm rửa, vệ sinh, còn cô đi qua khu vực cắm trại kiểm tra tiến độ của nhóm hậu cần. Theo yêu cầu của khách muốn tự trải nghiệm, công ty cung cấp lều, khách sẽ tự dựng, cô kiểm tra số lượng lều lại một lần, lại nhắc tổ hậu cần chuẩn bị thêm củi đốt cho tối này, sau đó mới yên tâm đi tắm.

Lúc Mai Mai tắm xong, mặc một bộ nỉ thể thao tay dài đi ra thì trời đã gần tắt nắng, mọi người cũng đã bắt đầu dựng lều của mình. Có lều đơn và lều đôi nhưng đều không khó dựng, Mai Mai nhắc mọi người cố định lều chắc một chút đề phòng buổi tối có gió lớn, sau đó đi về vị trí dựng lều của mình. Lều của cô là lều đơn, chỉ cao hơn một mét, Mai Mai quen tay nên chỉ mất một thời gian ngắn đã dựng xong. Chui ra khỏi lều thì thấy Nguyên đang cầm một thanh khung lều đứng bối rối.

"Tình cờ" thế nào lêu của anh lại đặt lều sát lều của cô thế này. Đến lều còn không biết dựng thì đua đòi đi trekking gì chứ? Mai Mai hít một hơi thật sâu, nhịn xuống cơn thèm đánh người, bất lực đi sang cầm lấy khung lều từ tay Nguyên.

"Để tôi hỗ trợ, anh nhìn nhé, phải cố định thanh nhôm ở vị trí này, kéo sang đây. Sau đó cố định vị trí chân lều này, đóng cho kỹ nếu không gió lớn lều sẽ bị thôi bay đi mất."

Nguyên đứng nhìn cô gái nhỏ loay hoay qua lại, dưới ánh hoàng hôn, mái tóc chưa kịp khô của cô ánh lên, lẫn trong tóc đen là mấy lọn tóc nhuộm màu xanh dương. Đóa hướng dương của anh lần này có cánh màu xanh.

Mai Mai nói một lúc không thấy anh phản hồi gì, quay sang hỏi lại lần nữa:

"Anh nghe rõ không? Anh nhớ chưa? Lều đơn dựng rất đơn giản, chỉ cần anh nhớ rõ vị trí của các phần thì chỉ mất khoảng mười phút là có thể dựng xong rồi."

Nguyên ngồi xuống cố định lại chân lều theo chỉ dẫn của Mai Mai xong thì ngước mặt lên trả lời cô:

"Nhớ, rất nhớ, ngày nào anh cũng nhớ."

Mai Mai "..."

Tự dưng đỏ mặt, đang hướng dẫn dựng lều mà con người này lại đi nói linh tinh gì vậy. Cô mặc kệ anh, chui vào lều của mình kéo kín cửa lại.

Nguyên nhìn cô gái chạy trốn kia mà miệng tủm tỉm. Dựng xong lều, lại lấy một cái ghế xếp ra ngồi phía trước, lấy điện thoại ra mở khóa. Màn hình đang dừng lại ở khung chat với quân sự Vĩ:

Duy Vĩ: "Cậu phải bớt lạnh lùng đi, khuôn mặt như tảng băng ai mà ưa được. Phải cười nhiều lên, có cơ hội thì phải thể hiện tình cảm chân thật của mình ngay để người ta biết. Yêu phải nói, đói phải ăn. Cậu hiểu không?"

Anh nhắn tin trả lời.

Trần Nguyên: "Cách này hiệu quả, mình rất thích thể hiện tình cảm với cô ấy, rất đáng yêu."

Duy Vĩ: "Cậu ở cạnh người ta cả ngày hôm nay à?"

Trần Nguyên: "Đúng vậy, cả tối nay và ngày mai nữa."

Duy Vĩ: "Nhất cự li, nhì tốc độ, chiến thắng trong tầm tay rồi, cố lên bạn của tôi."

Chiến thắng nhanh còn về làm việc phụ tôi, tôi sắp chết ngập trong đám bản vẽ rồi bạn của tôi. Vị quân sư nào đó khóc thầm trong lòng.