Cô Đã Trở Lại

Chương 52



Úc tổng gần đây cứ tỏ ra sầu muộn

Trợ lý Triệu Như là người cảm nhận sâu sắc nhất, khỏi nghĩ cũng biết do ai vì ai, tuyệt đối không thể nào vì vấn đề công việc mà phản ứng thất thường như thế.

Đứng trong văn phòng, liên tục cảm thụ áp suất thấp, đầu óc Triệu Như nhanh chóng chuyển động, từ khi biết mối quan hệ giữa Chu Tử Tri và ông chủ, thời gian thừa của cô đều dùng để chú ý tin tức về Chu Tử Tri, mấy ngày trước cô lên mạng thì thấy Chu Tử Tri vừa công khai nhận phim mới.

Nghĩ đến khả năng nào đó, Triệu Như lập tức nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, ý đồ tìm thấy được hơi thở của tức phụ.

Úc Trạch hơi nhướng mày,"Triệu Như, cô thích nhẫn kim cương thế nào?"

Lại tham khảo ý kiến của cô à, Triệu Như đẩy đẩy kính mắt trên mũi,"boss, anh không sợ tôi hiểu lầm hả?"

Úc Trạch lạnh giọng mở miệng,"Cô không ngốc thế chứ."

Triệu Như,"......"

Mặt không chút thay đổi cô đáp,"Nếu là đính hôn, cá nhân tôi đề nghị chọn chiếc nhẫn kiểu dáng xinh đẹp."

Úc Trạch nhíu mày,"Ra ngoài đi."

Triệu Như xoay lưng qua, vẻ mặt trên mặt dần dần rõ nét, xem ra chuẩn bị cầu hôn rồi, cô bắt được thông tin đầu tiên, lại không thể chia sẻ với bất kỳ ai, cảm giác nghẹn ứ giống như bị táo bón đã tồn tại suốt một thời gian dài.

Úc Trạch nhấp một ngụm cà phê, hai tay đặt trên bàn phím gõ chữ, dừng một lát lại tiếp tục.

Anh thích xem Chu Tử Tri nhập vai những nhân vật khác nhau, nhưng anh không quen với việc diễn xuất, nói cho cùng anh cũng chỉ là một khán giả trước màn ảnh mà thôi.

Úc Trạch ngẫm nghĩ, có một số phương diện Chu Tử Tri còn lý tính hơn cả anh nữa

Anh lướt websites, có người bảo dùng hành động tạo người trói buộc đối phương.

Đừng nói bức hôn, bóng dáng cũng chưa thấy.

Chu Tử Tri là nhân vật công chúng, sự nghiệp bận rộn, cuộc sống của cô vừa khởi sắc, có kế hoạch có mục tiêu, sớm muộn gì sẽ trở thành ngôi sao sáng chói.

Anh cho phép đối phương bay lượn, thế nhưng lỡ như bay rất cao rất xa, vụt mất......

Úc Trạch đáy mắt trầm một chút, anh muốn đăng ký lấy chứng nhận với Chu Tử Tri, dọn về chung một nhà, không cần xa cách hơn nửa thành phố, mỗi ngày rời giường mở mắt ra đều nhìn thấy cô nằm trong lòng.

Họ sẽ sinh một baby đáng yêu, hai ba bốn đứa cũng được, nhưng anh không vội nhảy cóc mà muốn thực hiện từng bước một.

Đầu tiên anh phải tỏ thái độ trước, hôn nhân không phải gông xiềng, sẽ không cướp đi tự do của cô.

Ở trên mạng chỉ điểm rất nhiều, trong lòng Úc Trạch đại khái đã có phác họa, anh khẩn cấp liên hệ với một người bạn bên Pháp, biểu đạt ý nghĩ bản thân,"Phương diện thiết kế đừng quá xa hoa, ừ, càng nhanh càng tốt."

Dặn dò xong, Úc Trạch co ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn, đưa tay với vào trong tóc, rũ xuống trán, vuốt ra sau đầu, làm dịu bớt cảm xúc kích động.

Buổi tối trở về, Úc Trạch phát giác không khí trong nhà không đúng, chủ yếu là mọi người đang quay chung quanh Úc Nguyện.

Anh đưa mắt hỏi.

Khâu Dung thở dài,"Chị hai con lại bị paparazzi chụp lén."

Ngồi ở bên cạnh, Úc Nguyện khó chịu nhíu mày, cô không phải nhân vật công chúng, công việc của cô càng không có dính líu đến giới giải trí, chả hiểu sao phóng viên kia hết lần này đến lần khác lại cứ theo dõi hoạt động của cô.

Ngồi ăn cá viên Úc Thiến chậm rì rì nói,"Chị đã bảo mà, tên phóng viên kia nhất định là coi trọng em rồi."

Sắc mặt Úc Nguyện nhất thời cứng đờ.

"Cái gì?" Khâu Dung hốt hoảng vội vàng hướng đương sự xác nhận,"Nguyện nhi, thiệt hả?" Không phải bà khinh thường phóng viên, mà không có cảm tình với cái ngành đó, vì trước đây Úc Thiến với Tạ Sở cũng bị theo đuôi săn ảnh, mỗi ngày làm gì, đi đâu, gặp ai đều công khai hết lên mặt báo, đoạn thời gian đó bà chẳng muổn ra khỏi cửa.

Úc Nguyện kéo khóe miệng, hướng Khâu Dung cười cười,"Có đâu mẹ."

Thu hồi ánh mắt đánh giá, Úc Trạch cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, ngồi xuống sô pha,hỏi "Thuộc tòa soạn nào?"

"Dương Lâm." Úc Nguyện nói,"Tên phóng viên đưa tin là nam, tên Vương Tường."

Hôm trước ở bệnh viện cô đã thấy tên đó khả nghi rồi, chỉ có điều không liên tưởng hắn với cái nghề paparazzi, những lần sau thì không bị cô bắt gặp nữa, hiển nhiên là hắn đã điều tra được thói quen của cô.

Úc Thiến đúng lúc hợp thời sáp vào một câu,"Nhớ rõ ghê há."

Úc Nguyện,"......"

Mặt không đổi sắc, cô đáp lại,"Chị cả, chị quên rồi à, trí nhớ em luôn luôn rất tốt."

Úc Thiến không đâm chọt tiếp, phỏng chừng là kiêng dè.

Tràn ngập thâm ý nhìn chị hai, Úc Trạch mở miệng nói,"Để mai em tra cho."

Úc Nguyện ừ một tiếng.

Đồng thời cũng phát hiện không bình thường là Khâu Dung, phản ứng của con gái nhỏ quá mức kịch liệt, như đang tránh né, bà bồn chồn, bước nhanh ra ngoài tìm Úc Thành Đức.

Từ khi trong nhà có thai phụ, vương tử cũng không được bén mảng vào phòng khách nữa, Úc Thành Đức dành nhiều thời gian dỗ dành, mang nó đi dạo xung quanh.

Khâu Dung tìm thấy ông sau mõm đá tiểu cảnh,"Lão Úc, tôi cảm thấy Nguyện Nhi có ý với phóng viên đó rồi."

Úc Thành Đức ngừng động tác vuốt lông vương tử,"Chính miệng nó nói với bà à?"

Khâu Dung lắc đầu,"Dễ gì, tính tình con gái ông, ông còn không biết sao?" Từ nhỏ đã biết giữ bí mật, kín miệng, ngọt không ăn mặn không nếm, chặn đầu bắt quả tang nó còn trưng ra dáng vẻ thà chết không nhận, cũng không biết giống ai.

"Hồi nãy ba mẹ con nói chuyện, có nhắc tới tên phóng viên kia, có mấy lần Nguyện nhi sờ lỗ tai, mỗi lần nó nói dối đều làm thế mà."

Úc Thành Đức trừng mắt,"...... Khâu nữ sĩ, bà lúc nào cũng nghe gió thành mưa, tật xấu này bao giờ mới sửa được đây?"

Khâu Dung,"Không sửa được."

"......" Úc Thành Đức hết cách với vợ,"Nguyện nhi không còn là con nít nữa, nó muốn quen ai thích ai thì cứ mặc kệ nó đi, đó là chuyện riêng của nó."

Khâu Dung khinh miệt,"Kể cả đối tượng là một tên phóng viên quèn?"

Úc Thành Đức nhướn mày," Quan trọng nhất là nhân phẩm, nghề gì cũng có sao."

"Gì chứ? Không được!" Khâu Dung mất bình tĩnh,"Ít nhất cũng phải môn đương hộ đối."

Gia thế Chu Tử Tri tuy rằng cũng bình thường, nhưng riêng bản thân cô đã đủ xuất sắc, cái kia thì khác, nếu con rể là một tên phóng viên nhỏ nhoi, vậy thì bà còn mặt mũi nào ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm với đám chị em đây.

"Đã thế kỷ mấy rồi." Úc Thành Đức khiển trách,"Tuổi của tôi với bà đã bước vào quan tài nửa bàn chân rồi, sao còn cổ hủ quá làm gì?"

Ông nói thêm,"Còn nhắc tới môn đương hộ đối, năm xưa tôi cưới bà thì sao, sao lúc đó bà không nói thế?"

Khâu Dung đánh cánh tay ông,"Giỏi lắm, Úc Thành Đức, tôi biết ngay mà, ông vẫn còn thương nhớ đại tiểu thư Trần Gia phải không, chê tôi xuất thân thấp kém chứ gì!"

"Thôi thôi thôi, là người lớn cả rồi, đừng để bọn A Trạch tụi nó cười cho." Úc Thành Đức bỏ mặc Vương Tử trước cửa động, vuốt vuốt lưng Khâu Dung,"Nhém chút nữa đã náo loạn như phim truyền hình dài tập rồi, có thời gian thì bà đan áo len cho cháo ngoại đi kìa."

Đan áo len? Khâu Dung sửng sốt, đúng rồi, bà ngoại tự tay đan áo ý nghĩa biết bao, đâu có giống mua đồ may sẵn.

"Ngày mai tôi đi chợ mua đồ nghề, aiz, lão Úc, chuyện của Nguyện Nhi......"

Úc Thành Đức chắp tay sau lưng, "Chuyện đó bát tự còn chưa so, ồn ào gì chứ."

Khâu Dung thoáng bĩu môi.

- ---------------------------------

Ở một khu nhà khác, trong phòng thuê Trần Xa đánh hắt xì, hắn một tay lấy khăn mặt lau tóc, một tay điều khiển chuột xem lại từng bức ảnh, trong tệp tin dung lượng lớn, mấy trăm tấm hình đều là của một cô gái, ở những khung cảnh khác nhau, trong những bộ trang phục khác nhau, với các tư thế khác nhau.

Trần Xa vắt khăn mặt lên ghế dựa, hắn chăm chú xem ảnh chụp, không biết sao kể từ hôm đầu tiên, hắn rất thích thầm lặng quan sát nhất cử nhất động Úc Nguyện, sau đó trở về một mình thưởng thức, chọn lựa ra mấy tấm chụp hơi mờ giao cho cấp trên.

Những tấm hoàn mỹ hắn giữ lại làm của riêng.

Kỳ thật phía trên đã không xếp hắn theo dõi chụp hình Úc Nguyện lâu rồi, nguyên nhân chính là cô không phải người gây chú ý bạn đọc, quần chúng chỉ quan tâm lúc đầu do mới mẻ thôi, công việc của cô cũng không có nhiều sức hấp dẫn, hắn vẫn theo tương đương với việc làm nhiều công ít, không được trả lương.

Nhưng mỗi ngày Trần Xa sau khi hoàn thành công việc chủ đạo được giao đều nhích thời gian còn lại theo đuôi Úc Nguyện.

Không phải bệnh nghề nghiệp, Trần Xa thổi ra một vòng khói thuốc, hắn chụp người khác thì đâu có dai dẳng như vậy, càng không bao giờ giữ lại một tấm ảnh nào, chỉ riêng Úc Nguyện là hắn lưu giữ lại cho riêng mình xem, lại chẳng muốn chia sẻ với người khác

Loại cảm giác này...... Không biết diễn tả thế nào, đến bất chợt, lại không thể xua đi.

Ngày hôm sau Trần Xa nhận đối tượng được cấp trên giao nhiệm vụ, hắn nhanh chóng chụp mấy chục tấm tại bảo tàng, rồi ngồi xỏm ở gần một quán cà phê, nơi Úc Nguyện hay lui tới.

Mười giờ rưỡi, một cô gái tóc ngắn xinh đẹp mở cửa bước ra.

Cô gái mặc chiếc áo măng tô vàng bảng lớn bảo bọc phía trong là chiếc áo đơn giản, bó sát đôi chân dài là chiếc quần màu đen chì, ăn mặc chỉnh chu làm sắc nét tầm vóc cao gầy, cô tùy ý lướt nhìn xung quanh, đạp lên đôi giày cao ba bốn cm rẽ sang trái.

Trần Xa dụi tắt tàn thuốc, áp áp vành nón, bước nhanh đuổi theo, hắn đứng ở trong đám người, gần như bị che lấp hoàn toàn.

Theo tốc độ bước chân từng chút một tới gần, hô hấp Trần Xa bắt đầu dồn dập, khi khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, hắn cảm giác rõ rệt nhịp tim đập liên hồi, mà cô gái gần kề tự dưng ngừng bước, tim Trần Xa ngừng đập một phách, lại điên cuồng nhảy lên.

Hắn thốt ra,"Úc tiểu thư."

Úc Nguyện nhìn chằm chằm người đàn ông nam tính trước mặt, ánh mắt như kim châm, bắt đầu khiêu khích hỏi,"Anh biết tôi?"

Trần Xa cơ mặt co giật, thầm trấn an bản thân, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, cực kỳ tự nhiên nói,"Tôi từng thấy cô trên báo."

Úc Nguyện nhìn Trần Xa, ánh mắt sáng rọi ngậm hàm xúc không rõ,"Vậy hả?"

"Đúng vậy, ờ......" Trần Xa bỏ tay ra ngoài túi vải, dùng sức bấm nút điều khiển từ xa một cách khó khăn,"Úc tiểu thư, ngại quá, bạn tôi đang chờ."

Thời điểm xoay người, Trần Xa không phát hiện trong mắt Úc Nguyện có tia dao động.

Đi xa, Trần Xa dựa lưng vào vách tường, phía sau lưng túa mồ hôi, vừa rồi chỉ ngắn ngủi hai phút mà lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị cô gái kia nội soi.

Trần Xa nghĩ sở dĩ hắn không quên được, tâm trí luôn bị hình ảnh Úc Nguyện phủ lấp, rất có khả năng là do ánh mắt cô, bị nhìn chằm chằm, như mục tiêu trước tia laze vậy.

Đứng tại chỗ Úc Nguyện quay đầu, đổi phương hướng, lúc cô ở quán cà phê đột nhiên nảy sinh ý niệm trêu đùa, hiện tại thì hiểu, đối phương hành động như mong đợi của cô, rất thú vị.

Buổi chiều hôm đó, Úc Nguyện nhận một bưu kiện của Úc Trạch gửi, tốc độ rất nhanh.

Bên trong là tập tư liệu chi tiết hoàn chỉnh, nhiếp ảnh chuyên nghiệp, sinh viên chưa tốt nghiệp, cô có chút kinh ngạc, tên phóng viên nhỏ kia không phải tên Vương Tường, mà là Trần Xa.

Úc Nguyện ngẫm nghĩ, hay là mới vào nghề chưa lâu, chưa đủ tư cách đề tên, cô không biết nhiều về cái này.

Ánh mắt dời xuống lý lịch cá nhân, Úc Nguyện buộc phải đặt ly nước xuống, Trần Xa mới hai mươi lăm tuổi, nhỏ hơn cô tận tám tuổi.

Úc Nguyện đỡ trán, làm sao cô có thể để ý đến một người có tuổi tác chênh lệch đến thế.......

Hết nửa tháng, lúc ăn cơm Khâu Dung hỏi ngày giờ đặt vé máy bay.

Úc Nguyện nhai đồ ăn đáp,"Mẹ, tạm thời con chưa đi đâu."

Thấy con gái thay đổi chủ ý, Khâu Dung liền cười vội gật đầu, "Phải đó, con ở nhà thêm đi."

Bà lại nghĩ, đừng nói là có liên quan đến tên phóng viên kia nhé.

Úc Thiến và Úc Trạch trao đổi ánh mắt, lựa chọn trầm mặc.

Úc Thành Đức buông đũa, húp một ngụm canh nóng,"Tử Tri quay bộ phim hiện tại mất khoảng bao lâu mới xong?"

Úc Trạch nói,"Dạ, nhắm chừng hai ba tháng."

"Lâu vậy?" Khâu Dung quay đầu hỏi,"Có thể xong trước tết không?"

Úc Trạch nhướn mày,"Phải xem tình huống nữa mẹ."

Anh cũng đã hỏi cô vấn đề này, tất niên năm ngoái, Chu Tử Tri ở nhà, hy vọng năm nay anh có thể qua chào hỏi bố mẹ vợ một tiếng chứ không phải thông qua điện thoại nữa.

Khâu Dung hỏi trọng điểm,"Con bé đóng cặp với ai vậy?"

Úc Trạch phun ra một cái tên,"Tạ Sở."

Không khí trên bàn ngưng đọng.

Úc Thiến đứng dậy,"Con no rồi."

Mắt nhìn bụng cô, Khâu Dung thở dài, còn mấy tháng nữa là sinh rồi.

"Tử Tri có nhắc gì tới Tạ Sở không?"

Úc Trạch lau miệng,"Hai người ấy không quen thân."

"Nghe nói nơi quay hình điều kiện thiếu thốn." Úc Thành Đức trầm giọng nhắc nhở với con trai,"Con phải dành nhiều thời gian gọi điện thăm hỏi Tử Tri đấy."

"Dạ, con biết."

Úc Trạch lên lầu, đóng cửa vào buồng tắm mở vòi nước, đang định cởi đồ thì ngừng lại, lấy điện thoại dựa trên ván đỡ bồn tắm, bên kia rất nhanh đã bắt máy.

"Quay xong rồi à?"

Giọng nói Chu Tử Tri rất rõ ràng,"Vẫn chưa xong." Cô bận đến không thấy mặt trời, cơ hồ sắp không phân biệt ngày đêm luôn.

Úc Trạch một tay gỡ dây lưng,"Em tạm nghỉ được bao lâu?"

Chu Tử Tri không rõ ràng cho lắm,"Mười phút."

"Đợi một lát."

Úc Trạch nhấn mở video, anh thấy Chu Tử Tri mặc một thân váy hoa xanh, khoác sa y trắng mỏng bên ngoài, trên đầu cài trâm tinh tế, trang điểm quý phái, mà trên bàn nhỏ bên cạnh chất vài cà mèn, túi nilon, hộp dụng cụ trang điểm, quần áo chất đống hỗn độn.

Cô gái đoan trang xinh đẹp không hề hợp với chiếc bàn hỗn độn đó.

Úc Trạch khóe môi trừu động, ánh mắt nhìn thấy ngay cái cổ và xương quai xanh lộ ra ngoài.

"Không phải đóng phim cổ trang sao? Sao trang phục lộ liễu vậy?"

Chu Tử Tri,"......"

Cô cúi đầu nhìn, so với mấy cái bộ váy yếm chắn ngang ngực, ép hai gò đào bồng trồi lên, thì cái bộ trên người này là bình thường chừng mực nhất rồi,"Đây là do tổ phục trang tham khảo bối cảnh thời đại trong tiểu thuyết gốc chuẩn bị đó."

Đợi Chu Tử Tri ngẩng đầu, trong màn hình, người đàn ông đã ngồi trong bồn tắm, nửa người trên cởi trần, đường cong cơ bắp đều hiện rõ.

Chu Tử Tri nhịn không được phỏng đoán, nếu vừa rồi cô không cúi đầu, Úc Trạch còn cởi gì nữa.

"Rèn luyện tốt nhỉ."

Nghe cô tán thưởng trắng trợn, Úc Trạch nhướng nhướng mày,"Vậy chừng nào mới dùng tới đây?"

"......" Chu Tử Tri ánh mắt mơ hồ, hai gò má đỏ lên,"Sẽ có cơ hội mà."

Úc Trạch thoải mái hừ nhẹ một tiếng, thanh âm kia xuyên thấu qua điện thoại truyền đến lỗ tai Chu Tử Tri, hết sức gợi cảm ái muội, cô cảm thấy đối phương nhất định là cố ý.

"Anh tắm đi, em......"

"Để anh nhìn một lát." Úc Trạch lên tiếng ngăn lại,"Em với Tạ Sở đóng chung thế nào?"

Chu Tử Tri nói,"Cũng được."

Vì vậy cô ngắm mỹ nam tắm, hơn mười phút.

Sau tiếng gõ cửa, Giản Dư và Thiệu Nghiệp bước vào, liền nhìn thấy người ngồi trên ghế gương mặt đỏ bừng, ngượng ngùng.

"Úc Trạch mới gọi hả?" Thiệu Nghiệp hiểu ngay chỉ trong một cái lướt mắt.

"Ừm." Chu Tử Tri thở ra một hơi, đứng dậy đi ra ngoài,"Sau này lúc nghỉ ngơi cứ đem điện thoại qua cho tôi nhé."

Giản Dư cùng Thiệu Nghiệp mắt to trừng mắt nhỏ, lại yên lặng xoay người.

Trường quay ồn ào, Vương Phú đang chỉ đạo vài diễn viên, Chu Tử Tri cũng mang kịch bản qua, cùng bọn họ nói chuyện, chỉ là trong đầu cô thường thường phiêu ra hình ảnh Úc Trạch, có chút thất thần.

Những nam diễn viên cô từng hợp tác, không có đẹp nhất, chỉ có đẹp hơn, mà mỹ nam kế đối với cô đều vô dụng cả, ngoại trừ Úc Trạch.

Vương Phú vẫy vẫy kịch bản,"Tử Tri, đừng ngẩn người nữa."

Chu Tử Tri xoa xoa mi tâm,"Tôi nghe đây."

"Chỗ này," Vương Phú chỉ vào kịch bản,"Tôi nghĩ là cô vừa bước lên đừng khóc liền, trước tiên nghẹn ngào, ra sức đáng thương, sắp rơi nước mặt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu......"

Chu Tử Tri ghé sát cũng hắn trao đổi, ở đối diện Tạ Sở một thân long bào cũng bước đến.

Bộ phim cổ trang lấy nhan đề [ để thư lại hỏi tình ], kể về một nữ tử dân gian ở hậu cung phải thận trọng thế nào để chiếm được sự sủng ái của đế vương, Chu Tử Tri vào vai nữ chính yếu đuối, bệnh tật liên miên cơ hồ không bước suốt giường suốt nửa đầu bộ phim, Tạ Sở là nam chính, trong vai Hoàng đế.

Hai người bọn họ không giống bộ phim trước, không ít lần phải giao phong trực diện, lần này là đối thủ diễn, mỗi ngày anh đến tôi hầu, còn có rất nhiều "Cảnh giường chiếu", ngày đầu tiên quay phim liên tiếp phì cười giữa chừng, vô cùng xấu hổ.

"Tạ Sở, anh đến đúng lúc lắm, anh với Tử Tri diễn tập đi." Vương Phú nói xong liền đi lo việc khác.

Những người khác đều biết tin đồn Tạ Sở nối lại tình xưa với Úc Thiến, Chu Tử Tri lại là bạn gái Úc Trạch, cái này thì chắc chắn là sự thực, bởi vậy bọn họ thấy, ấn lẽ thường tính, Chu Tử Tri phải gọi Tạ Sở một tiếng anh rể, đều là người một nhà cả.

Bọn họ cũng không thể trêu đùa.

Khác với những bộ phim còn chưa khởi quay, nam nữ chính đã ồn ào scandal.

Không bao lâu, mọi người liền chuẩn bị việc của mình, còn Chu Tử Tri và Tạ Sở đứng ở đó, tay cầm kịch bản ngẩn người.

Chu Tử Tri nhíu mày lại, bộ này lời thoại dài quá, còn nhiều chỗ dùng từ cổ nữa, rất khó nằm lòng, nguyên nhân cô NG đều là quên từ, Tạ Sở lại rất hiếm khi sai lầm.

"Đi đâu vậy?"

"Úc Trạch có nói gì với cô không?"

Hai người đồng thời mở miệng, Chu Tử Tri vô cùng nghiêm túc chuẩn bị diễn tập, Tạ Sở lại muốn nói tới Úc Thiến.

Xấu hổ vài giây, Tạ ảnh đế giả đò ngó lơ,"Đến đệ nhị điều."

Nhưng mà Chu Tử Tri lại trả lời vấn đề vừa rồi,"Chị Thiến sắp năm tháng rồi, Úc Trạch nói khẩu vị của chị ấy đã tốt hơn."

Tạ Sở bày ra vẻ mặt "Có liên quan đéo gì tới tôi", hắn không tự giác nhấc khóe miệng.

Đối diện Chu Tử Tri nắm bắt được, Úc Thiến cố chấp có lẽ không phải ngõ cụt.

"Chuẩn bị!" Vương Phú kêu,"Tử Tri, Tạ Sở, tập trung!"

Theo tiếng kêu của đạo diễn, các tổ đều cấp tốc vào vị trí

Giản Dư duyệt quần áo tóc tai Chu Tử Tri, xác định không có vấn đề liền dẹt sang một bên.

Chu Tử Tri điều chỉnh cảm xúc, tiến vào màn ảnh, dưới sự dẫn dắt của Tạ Sở, rất nhẹ nhàng dứt bỏ tạp niệm.

Vương Phú ngồi ở trước hai máy theo dõi, một là đối với Chu Tử Tri, một cái khác đối với Tạ Sở.

Đạo diễn quay phim phất tay, màn ảnh chậm rãi đẩy mạnh, đem toàn cảnh thu vào màn hình, lại từng chút một đẩy đến trên người hai nhân vật chính.

Tạ Sở ngồi trên tháp, Chu Tử Tri ở bên cạnh, khuôn mặt ủ rũ.

"Ái phi, để nàng chịu ủy khuất rồi."

Chu Tử Tri nhẹ mím môi,"Bệ hạ, không cần lo cho thần thiếp, chớ trách cứ......" quên từ phía sau rồi.

Cô nhịn không được cười ra tiếng,"Tôi nhìn kịch bản một cái."

Nhân viên xung quanh cười vang, mọi người đều không phải lần đầu tiên hợp tác, rõ ràng phát hiện Chu Tử Tri sáng sủa hơn rất nhiều.

Giản Dư kịp thời lấy kịch bản đưa lên.

Bộ tiểu thuyết gốc này là do một tác giả kỳ cựu viết vào vài nắm trước đang lên trang web kia cô cũng có tham gia, năm đó cô cũng ngày đêm canh từng chương mới, biên soạn thành phim, tình tiết không thay đổi lắm, thì ra tác giả với biên kịch là một, ngày hôm qua cô gặp, kích động vô cùng, cô cũng rất hâm mộ nữa.

Không biết tiểu thuyết của cô có may mắn lọt vào mắt xanh của một công ty nào đó hay không, nếu vậy cô liền có cơ hội để chị Tử Tri vào vai nhân vật mà cô đắp nặn rồi.

Thiệu Nghiệp đứng tại chỗ không động kéo Giản Dư đến bên mình,"Nghĩ gì đó?"

"Anh có quen biết mấy biên kịch nổi tiếng không?" Giản Dư nhỏ giọng hỏi,"Hoặc phòng công tác nào đó?"

"Rồi sao?" Thiệu Nghiệp kỳ quái hỏi,"Muốn gì?"

Hắn trêu tức đánh giá trên dưới.

Giản Dư trước khi nghe hắn thốt ra lời bình chói tai thì nhanh chóng ngăn lại,"Không có phải xuất đạo, em muốn đóng góp ý tưởng."

Cô bĩu môi,"Aiz, quên đi, em vẫn là chờ Bá Nhạc của em thôi."

Trước mắt cô đã đăng tải một quyển, lượt xem lượt thích càng ngày càng nhiều, theo lý thuyết về sau khẳng định có cơ hội được công ty phim ảnh mua bản quyền.

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt Thiệu Nghiệp lóe lóe.

Học thuộc lòng lời thoại Chu Tử Tri không phân tâm sang trợ lý nhỏ và người đại diện của mình được, cô đọc lại mấy lần, đưa kịch bản cho Giản Dư.

"Khó trách người ta nói người đang yêu IQ xuống thấp." Tạ Sở khaonh tay "Trước đây cô đâu có ngốc vậy."

Chu Tử Tri khóe miệng rút rút, trước đây đúng thật là cô không ngốc như thế, dù đụng phải lời thoại dài dài và nhiều từ ngữ chuyên ngành, cũng không dễ gì quên lời, bây giờ lại mắc sai lầm một lượt.

"Trí nhớ tôi không tốt."

Tạ Sở ái muội cười,"Xem tôi là Úc Trạch thử đi."

Chu Tử Tri không nói gì.

Quay lại cô thử một chút, tưởng tượng người nắm tay cô là người ấy, kết quả miệng và đầu ốc đồng bộ, cử chỉ lời nói đều có trật tự.

Vương Phú khen,"Tốt lắm, Tạ Sở, anh quay xong rồi, thay đồ chuyển cảnh, chuẩn bị phân đoạn kế tiếp đi."

Chu Tử Tri bất đắc dĩ nói,"Vương đạo diễn, Tạ Sở không dẫn lời cho tôi hả?"

Cô diễn một mình, cảm giác rất khó đắn đo.

Vương Phú nhìnTạ Sở, Tạ Sở nhún vai,"Tôi sao cũng được."

Cả đám người rớt mắt kính, Tạ đại ảnh đế đáp diễn cho Chu Tử Tri, chiếu theo tính nết của Tạ Sở thì không đời nào đâu, hắn luôn luôn đều chỉ quản bản thân, có thể làm như vậy đơn giản chỉ có một nguyên nhân, bạn trai cô Úc Trạch là em trai của Úc Thiến.

Ngày mười ba phải quay một cảnh động phòng, Hoàng đế ngoại lệ vì phi tử hắn âu yếm, y theo tập tục dân gian vì nàng chuẩn bị, buổi sáng Chu Tử Tri gọi Giản Dư mua đồ ăn sáng, bên kia không bắt máy, cô đành phải tự đi mua, đến trường quay một người cũng không có.

Chu Tử Tri sửng sốt, nhìn trái nhìn phải, đâu có đi nhầm, người đâu hết rồi?

Hỷ phòng rất truyền thống, tơ lụa tú bị, giường mạn Long Phượng Trình Tường, trên bàn bát tiên bày ra rượu ngon món ngon, Chu Tử Tri ngồi ở trên ghế đợi một hồi, ăn đậu phông một hồi, vẫn không ai tới, không bình thường, bình thường nhân viên dựng cảnh đều đến đặc biệt sớm mà.

Cô gọi điện thoại cho Thiệu Nghiệp,"Hôm nay quay ngoại cảnh hả?"

Cô chỉ có thể nghĩ đến khả năng này thôi.

Bên kia Thiệu Nghiệp có điểm cổ quái,"Tôi đưa Giản Dư đi tỉnh chơi rồi, bây giờ không có ở Bổn Thị, tối mới về.

Chu Tử Tri chưa phản ứng, điện thoại đã treo.

Cô lại gọi cho Vương Phú, không thông, Tạ Sở cũng không liên lạc được, tập thể nghỉ hết, chỉ cô không biết, một người ở trường quay đối mặt với phòng tân hôn đã chuẩn bị tốt.

Chu Tử Tri xoay di động, hôm nay là kỷ niệm một năm cô và Úc Trạch hẹn hò, anh nhớ hay quên rồi? Có nên gọi điện cho anh không? Nghĩ vậy, cô liền nhấn phím gọi.

Tiếng chuông đàn violoncello bất ngờ truyền đến từ phía sau cô.