Cô Đã Trở Lại

Chương 59



Trong phòng bệnh rất im ắng

Tạ Sở nhìn đôi giày da số lượng hạn chế trên chân mình, lại nhìn sàn bệnh viện, rất sạch sẽ.

Tiếng đập cửa vang lên, hộ sĩ vào kiểm tra bình truyền dịch, ánh mắt rơi thẳng xuống người Tạ Sở.

Tạ Sở nâng lên mí mắt,"Cô vô đây làm gì?"

Hộ sĩ lúng túng thu hồi tầm mắt, tiến lên kiểm tra,"Làm phiền...... Người nhà ra ngoài một lát."

Tạ Sở đứng lên, buông khóe mắt đảo qua gương mặt tái nhợt trên giường, xoay người đi ra.

Buổi tối Tạ Sở không về mà cuộn tròn người trên ghế sô pha sát góc tường. Lật người mấy lần, bị mất ngủ.

Mấy năm qua vẫn yên ổn.

Hắn nhớ tới rất nhiều việc, có một số ký ức đã mơ hồ.

Thời gian trôi qua quá nhanh, Tạ Sở đem tay gối lên sau đầu, hắn và Úc Thiến đi đến hôm nay, vẫn chưa kết thúc.

Cảm giác lại từng chút một ùa về.

Đó là một cảm giác đáng sợ cộng thêm xa lạ, Tạ Sở có thói quen tùy tiện, nhưng việc phát sinh đến ngày hôm nay tất cả đều đi ngược lại lý niệm của hắn.

Hắn vô cùng rõ ràng, lại không ngăn cản được.

Cách tấm màn, Úc Thiến hai mắt nhắm nghiền, tay đỡ bụng, hô hấp đều đều.

Sau một tiếng gõ cửa, hộ sĩ tới kiểm tra, Tạ Sở nhìn điện thoại một cái, 00:30p, hắn xoa mi tâm, sau đó với lấy lon redbull trên bàn nốc cạn. (nước tăng lực)

Hơn 3h sáng, hộ sĩ lại tiến vào nghe tim thai một lần nữa để đảm bảo sự an toàn của thai nhi.

Úc Thiến kéo lại quần áo, Tạ Sở đứng ở đầu giường nhìn, hắn cúi người giúp cô sửa sang ngay ngắn.

Tay hơi lạnh chạm vào eo cô, Úc Thiến phản ứng kháng cự, lạnh lùng nói,"Bỏ tay ra."

Tạ Sở không ngừng lại, nói "Trên người cô có chỗ nào tôi chưa thấy qua?"

Hắn còn chưa nói, có chỗ nào hắn không liếm qua, nhưng phỏng chừng khi nói thế, cái chén trên tủ đầu giường lập tức sẽ tiếp xúc với mặt hắn mất.

Mặc dù vậy, hơi thở Úc Thiến vẫn rối loạn.

Tạ Sở đứng thẳng người,"Khát nước?"

Úc Thiến mím môi, không đáp.

Trong lòng hùng hùng hổ hổ, Tạ Sở phá lệ bài trừ, lôi ra chút kiên nhẫn còn sót lại,"Không phải bác sĩ bảo phải uống nhiều nước sao? Muốn uống không?"

Úc Thiến nói,"Uống."

Đưa nước cho cô, Tạ Sở nói,"Chỉ có lúc này mới thấy giống phụ nữ."

Uống một ngụm nước, Úc Thiến châm chọc,"Vậy đó hả?"

Tạ Sở áp chế tính tình,"Muốn cô chịu thua một lần, giống như đòi mạng cô vậy." Hắn nhìn xuống người phụ nữ từng chung đụng,"Lỡ như, tôi nói lỡ như thôi, nếu đứa trẻ có chuyện gì ngoài ý muốn, Úc Thiến, cô phải nghĩ thoáng đấy."

Tạ Sở nói chậm rãi, khớp hàm cứng ngắt.

Úc Thiến không phản bác, cũng không nói mát, cô trông có vẻ yếu đuối đi rất nhiều.

"Cần gì thì gọi tôi." Đã quen thấy cô kiêu ngạo thanh cao, Tạ Sở nhìn không thuận dáng vẻ này.

Một lát sau, Úc Thiến xuống giường đi WC, đi ngang qua sofa, nhìn người đàn ông nhắm mắt nằm trên đó, khi trở về cô dừng lại, đứng đó không động đậy.

Trong tư thế ngủ Tạ Sở vẫn lưu ý Úc Thiến, nếu đột nhiên đối phương chạy đến đánh hắn, hắn cũng né kịp.

Không biết qua bao lâu, Úc Thiến chậm rãi cúi lưng, tay chạm đến nhưng sợi tóc lòa xòa trên trán Tạ Sở, vuốt nhẹ ra sau.

Đó chỉ là một động tác bình thường rất đơn giản, chưa đến một phút đồng hồ, lại cực kỳ thuần thục, mang theo thân mật, phảng phất đã thực hiện vô số lần.

Thân thể Tạ Sở chấn động.

Tiếng bước chân tránh ra, lại quay trở lại, trên người Tạ Sở trầm xuống, có thêm một tấm chăn

Bên tai là thanh âm lạnh nhạt,"Tôi sợ anh lây cảm cho tôi."

Tạ Sở lập tức xoay lưng về phía Úc Thiến, hắn lo bản thân không thể khống chế mà nổi giận.

Nằm lên giường, Úc Thiến ngủ không được, mở to mắt nhìn trần nhà ngẩn người, lỡ như của Tạ Sở vẫn ở trong đầu cô, cô không dám nghĩ lại, thế nhưng làm sao cũng không thể quên được.

Câu nói kia giống như là một cây kim, ghim chặt vào trong suy nghĩ của cô, không rút ra được.

Lỡ đâu đứa nhỏ xuất hiện ngoài ý muốn, cô thật không biết phải làm thế nào nữa......

Hơn năm giờ, hộ sĩ lại một lần nữa xuất hiện trong phòng bệnh, Tạ Sở vừa mới hơi buồn ngủ, giờ thanh tỉnh hoàn toàn..

"Mấy người làm hộ sĩ vất vả quá." Một đêm kiểm tra mấy lần.

Hộ sĩ kia cười nói,"Cũng quen rồi."

"Cũng đến giờ ăn sáng rồi." Cô nói,"Nhà số hai có căn tin, hai người có thể đi xem thử."

Nói với Úc Thiến và Tạ Sơ, hơn phân nửa thời điểm ánh mắt đều nhìn Tạ Sở, sự chú ý xuất phát từ vô thức đối với thần tượng.

Sau khi hộ sĩ đi, Úc Thiến ngoài cười nhưng trong không cười,"Thế nào? Nhìn trúng rồi?"

Tạ Sở lười để ý tới.

Úc Thiến đáy mắt trồi lên cảm xúc dao động, cô bỗng nhiên nói,"Sờ một chút."

Tạ Sở không hiểu, "Sờ cái gì?"

Úc Thiến không lặp lại.

Nhìn chằm chằmvài giây, Tạ Sở đưa tay, nhẹ chạm bụng Úc Thiến, hắn không chạm toàn bàn tay, sợ đè đứa nhỏ.

Lát sau, Tạ Sở ngạc nhiên,"Đứa bé đang đạp?"

Lòng bàn tay dội một cái lại một cái, đấm đá rất hoạt bát, hình như là chân.

Úc Thiến vẻ mặt nhu hòa.

Xa cách nhiều năm, bọn họ tại khoảng khắc này rốt cuộc hòa thuận ấm áp, tuy rằng thời gian rất ngắn.

Buổi sáng Khâu Dung xuất hiện tại bệnh viện, mang theo một chút đồ dùng sinh hoạt, muốn ở lại chăm nom.

Bà đối mặt với Tạ Sở.

Trong mắt người ngoài, mẹ vợ chạm trán con rể, chỉ có mới lạ cùng không thoải mái.

Đóng cửa phòng, Khâu Dung hỏi Úc Thiến,"Tối qua Tạ Sở ở suốt trong này à?"

Bà muốn chăm sóc, lão chồng, con gái, con trai, con dâu đều lộ ý để Tạ Sở chăm.

"Dạ." Úc Thiến khí sắc thoạt nhìn khá tốt,"Vẫn ở đây suốt."

Khâu Dung nói,"Coi ra cậu ta còn chút lương tâm."

Bà đặt mấy túi đồ to lên trên bàn,"Con ăn sáng chưa?"

Úc Thiến gật đầu,"Dạ rồi."

Khâu Dung nhìn bụng Úc Thiến,"Nước ối còn chảy không?"

Úc Thiến nói,"Buổi sáng không thấy chảy."

Khâu Dung mừng,"Vậy con nằm nghỉ tiếp đi, uống nhiều nước vào, đừng có đi lại lung tung, mẹ nói mà người Úc gia chúng ta sẽ không nhu nhược như thế." .

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Người Úc gia? Trước cửa Tạ Sở rút rút miệng.

Tạ Sở nhấc chân chạy về phía thang máy, hộ sĩ hướng đối diện đang đẩy xe nôi, bên cạnh còn có một đôi vợ chồng già, vừa đi vừa nhìn đứa bé, hắn không tự giác thay đổi phương hướng.

Xuyên qua hành lang, Tạ Sở nhìn mười mấy người đứng ở trước một tấm kiếng ngăn cách, hắn đến gần mới biết bên trong là nơi tắm rửa cho trẻ sơ sinh, tổng cộng có bốn bồn nước, mỗi bồn đều chứa một đứa bé, hộ sĩ đang bận rộn tắm rửa cho chúng.

Thấy rốn đứa nhỏ kéo theo một đường màu đen, còn có thể nhìn thấy vật thể lạ màu vàng, Tạ Sở nheo mắt, không sao sao? Hắn nghiêng đầu nhìn người nhà của mấy đứa nhỏ, như thể họ đều không lo lắng.

Trong đó có một đứa đã tắm xong, nhóc con rất nhỏ nhắn, không hề khóc mà có vẻ rất hưởng thụ, hộ sĩ bọc đứa nhỏ vào trong một cái khăn mềm đặt lên cân.

Tạ Sở tay đút túi vây xem, mấy đứa nhỏ mới sinh gương mặt nhăn nhúm, làn da phiếm hồng, giống như một tiểu yêu.

Con hắn khẳng định sẽ rất đáng yêu.

p/s: chương này toàn những câu rời rạc, tạm thời mình chỉ giữ nghĩa. khi nào hoàn sẽ beta lại lần nữa nhé