Cỏ Dại Trong Gió

Chương 18



Thanh Loan về lớp tức giận xô hết đống sách vở trên bàn gầm lên:

- Con nhỏ Ly Ly chết tiệt, được làm lớp trưởng lớp chọn thì hay ho lắm sao? Hừ.

- Mày bình tĩnh đi, giận quá mất khôn. Mày mà cứ như vậy, ngay cả Nhật Hoàng cũng không thích nổi. Có thấy hôm nay Nhật Hoàng ra tay nói đỡ cho con nhỏ đó không? - Thúy Nga bình tĩnh đưa ra lời khuyên.

- Cướp Nhật Hoàng của tao, nó không có cửa. - Càng nghĩ tâm trạng Thanh Loan càng khó chịu hơn.

Ở một góc khác đám nữ sinh bà tám bắt đầu tổ buôn chuyện.

- Ê! Chúng mày có nhận ra lớp 9A toàn cực phẩm không? - Cô gái này vừa nói vừa chắp hai tay mơ mộng.

- Phải đó, Nhật Minh là kiểu người khiến đối phương nhìn vào thì dịu dàng, ấm áp như ánh mặt trời vậy.

- Có lần đi ngang qua lớp đó vô tình thấy cậu ấy nhìn ra ngoài cửa ánh mắt rất dịu dàng. Huhu, có phải cậu ấy có tình ý với tao không? - Cô gái này ảo tưởng tận trời xanh.

Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì Thúy Nga góp vui: - Còn một người quyến rũ khác ở lớp đó nữa.. Đình Dương chẳng hạn.

- Cậu ấy được các bạn nữ lớp khác và mấy chị ra trường rồi thích lắm đấy.

- Ừm. Nhìn rất cool ngầu. - Thúy Nga tán thành.

- À, ngầu thì có ngầu nhưng không phải.. hơi đáng sợ sao? - Một bạn nữ e dè.

- Thì vậy mới ngầu đó. Không phải ai cũng dễ dàng mà tiếp cận được đâu.

- Aiza, chúng mày cứ đi ngắm nhìn bên ngoài. Cực phẩm trong nhà thì không tận dụng. Chúng mày nhìn xem Nhật Hoàng ngầu thua kém gì Đình Dương. Hơn nữa còn rất tốt tính nữa. Nghe nói là em họ Đình.. Dư.. ơ.. - Cô gái này đang nói dở thì bị bạn mình bịt miệng lại thì thầm.

- Suỵt, nói nhỏ thôi. Mày không biết Thúy Loan rất thích Nhật Hoàng sao. Hơn nữa con nhỏ đó còn rất ác miệng nữa. Còn không biết nó làm ra những trò gì đâu.

Cô gái này mới giật mình nhớ ra. Liền ngậm miệng lại ngay lập tức. Từ ngày Yến Nhi chuyển lớp không ai tranh top với Thanh Loan nữa nên Thanh Loan càng được nước kiêu căng, phách lối. Nói là lớp trưởng nhưng ngoài thành tích học tập tốt ra thì không còn được điểm gì tốt. Cứ mỗi lần đứng trước mặt Nhật Hoàng là y như rằng con người của một phút trước và một phút sau hoàn toàn là hai người. Vậy mới nói, sức mạnh của trai đẹp thật sự đáng sợ.

Tại lớp 9A.

Từ khi được Nhật Hoàng cứu khỏi cái bạt tai chí mạng của con nhỏ Thanh Loan. Thì tâm hồn của Ly Ly cứ bay bổng mãi không thôi. Cứ ngồi rồi thi thoảng lại tủm tỉm cười một mình. Tụi bạn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này không khỏi giật giật khoé môi.

- Thôi, toi rồi chúng mày ơi. Nó bị trúng sét rồi, mà lần này là sét dữ dội luôn ấy. - Thanh Lan gục đầu lên vai Yến Nhi giả bộ khóc lóc thảm thương.

Yến Nhi cũng phối hợp với Thanh Lan tạo thành một vở bi hài kịch. Ly Ly quay ra trừng mắt với đám bạn bẩn bựa.

Yến Nhi về chỗ ngồi vẫn không thôi trêu chọc Ly Ly. Hiếm khi có người nào làm Ly Ly trở nên bối rối, mơ mộng như vậy. Yến Nhi bất giác quay sang Nhật Minh, dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình. Cậu ngẩng lên. Hai ánh mặt chạm nhau, cô vội vàng cầm quyển sổ chắn trước mặt vờ đọc.

- Cậu.. cầm ngược quyển sổ rồi. - Nhật Minh cười như không cười.

- Ờ.. ờ.. hii. - Đúng là quê thiệt mà.

* * *

Ngày hôm sau như thường lệ, đến tiết Hóa Học là Yến Nhi lại uể oải. Cũng may sao là các môn học khác kéo thành tích giùm, không thì cô đã rớt top từ lâu rồi.

- Các em vào lớp, trước tiên cô kiểm tra bài cũ.

Cô Thanh phụ trách môn Hóa Học sau khi chào cả lớp, dõng dạc câu nói mà cả thời học sinh ai cũng quen thuộc nhưng không ai là ưa nổi câu nói này. Nói là không ưa nổi chắc chỉ có những con người theo khối Toán, Văn, Anh và Văn, Sử, Địa thì mới không nuốt nổi đống công thức Hóa Học đó thôi.

Cô đọc câu hỏi:

- Axit là gì? Hãy nêu bốn tính chất hóa học chung của axit và cho ví dụ?

Tối qua Yến Nhi mải cày hết bộ tiểu thuyết ba trăm trang mà không học hành gì. Lúc này cầm quyển sách mà tay không ngừng run rẩy: "Cầu trời lạy phật đừng gọi mình, chỉ cần hôm nay thôi."

Thấy bộ dạng ma nhập của Yến Nhi, Đình Dương biết ngay là cô chưa học bài. Gì chứ môn Hóa Học là khắc tinh của con nhỏ này.

Cô Thanh nhìn vào danh sách lớp đảo mắt một lượt.

- Yến Nhi nào.

*Đoàng*

Cả lớp nhìn Yến Nhi bằng cặp mắt như kiểu cô là thiên sứ đã cứu rỗi vài linh hồn bé nhỏ suýt ngấp ngoái. Ôi mẹ ơi cô muốn chửi thề cái số chó. Có cần thiết phải đuổi cùng giết tận vậy không. Yến Nhi nhìn sang Đình Dương cố gắng cầu cứu: "Nhớ nhắc đó nha". Rồi quyến luyến nhìn lại trang sách lần cuối nhưng chân không bước đi nổi.

- Em.. à axit là một tổ hợp chất hóa học có cấu tạo từ gốc axit liên kết với.. với.. - Yến Nhi thuộc đoạn này rồi mà sao giờ không nhớ vầy nè.

Nhìn về phía mấy nhỏ bạn thì chúng nó đều ngồi chỗ cô giáo dễ nhìn thấy được. Yến Nhi quay ra nhìn Đình Dương đánh tín hiệu cơ mà cái tên âm binh ấy giương cặp mắt kiểu "đáng đời". Cô khóc không ra nước mắt thì Nhật Minh thều thào nhắc, qua khẩu hình không thể nào luận ra nổi. Cuối cùng.

- Thưa cô, em không thuộc bài. - Yến Nhi xin đầu hàng số phận. Chết thì cũng phải chết hiên ngang một chút chứ.

Cô Thanh hiện rõ nét mặt không mấy hài lòng, liên tục một bài trường ca theo như văn học thì không khác gì bài văn tế là mấy. Năm phút trôi qua vẫn không có dấu hiệu ngừng.

"Gì thế này đã bảo không thuộc thì cho O điểm về chỗ là được rồi. Đằng này còn bắt đứng nguyên một chỗ nghe cô xả trước mặt bao nhiêu người." - Tâm hồn Yến Nhi đang gào thét rất dữ dội.

Yến Nhi biết cô giáo không ưa gì cô, vì cô chả bao giờ chịu học môn này cả. Đứng gần mười phút thì cuối cùng cũng chịu thả về chỗ.

Bảo Yến quay qua giễu cợt:

- Yến Nhi xuất sắc của chúng ta đâu rồi? Không ngờ cũng có ngày bi thảm như vậy sao.

Yến Nhi không nói gì cũng không thèm để ý đến Bảo Yến giễu cợt ra sao. Người cô giận cá chém thớt bây giờ là Đình Dương: "Cái tên âm binh, máu lạnh, độc ác, đáng ghét". Muôn vàn từ ngữ xấu xa nhất lúc này cô đều gán cho Đình Dương hết. Trong thâm tâm biết rõ ràng là do cô không học bài nhưng không hiểu sao vẫn thấy bực tức.

Suốt cả buổi học Yến Nhi không thèm nhìn hay đả động đến Đình Dương dù chỉ một lần: "Lần này quê thảm như vậy. Xấu hổ chết đi được". - Nghĩ vậy cô gục đầu xuống bàn ai oán.

Về phần Đình Dương cậu vẫn còn giận Yến Nhi về vụ hôm qua nắm tay Vương Quân reo hò. Đôi khi cậu cũng không hiểu sao có lúc mình lại chấp vặt trẻ con như vậy. Suốt cả buổi liền cô không nói gì, cũng không nô đùa với bạn như ngày thường. Tự nhiên thấy khó chịu kinh khủng, thà cô cứ đanh đá và chửi cậu có khi còn thoải mái hơn.

Hết tiết học cậu chạy một mạch xuống căng - tin không biết mua gì mà cứ giấu giấu diếm diếm. Về lớp thấy Yến Nhi đang cười đùa với đám bạn thì cậu liền thở phào. Nhưng chưa được mấy giây khi Yến Nhi nhìn thấy cậu vào lớp liền thu lại nụ cười quay đi hướng khác.

Tiếng trống vào lớp vang lên nên đành để đến cuối giờ..

- Cho này.. tôi xin lỗi. - Đình Dương đưa qua đưa lại cái kẹo mút trước mặt Yến Nhi xin lỗi. Mặc dù cậu không nghĩ đây là lỗi của mình.

Cả đám con gái trong lớp quay ra nhìn. Đây là một chuyện động trời, Đình Dương có thể mua kẹo mút để dỗ con gái ư.

- Tôi.. sẽ bị mua chuộc bởi một cái kẹo mút sao. Nếu tội phạm gây án mà chỉ xin lỗi thì cần đến cảnh sát làm gì. Hứ. - Yến Nhi khoanh hai tay rồi vênh mặt lên tận trời xanh làm cao, cô mà dễ dãi như vậy sao.

- Vậy.. cả túi thì sao? - Đình Dương dụ dỗ.

Yến Nhi hơi bất ngờ nhưng cũng thấy vui vui, chớp chớp mắt:

- E hèm.. thấy cậu cũng thành tâm.. nên tạm bỏ qua. Hừm. - Nói rồi giật phắt lấy túi kẹo.

Đình Dương biết ngay là Yến Nhi không giận ai được lâu. Chỉ là nếu tự nhiên bỏ qua thì cô thấy quê nên làm cao vậy thôi. Đối phương mở lời lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trái ngược với vẻ tự cao tự đại lúc nãy. Yến Nhi bất giác rùng mình. Vội cất sách vở thật nhanh rồi chạy biến ra khỏi lớp.

Ngay lúc này Đình Dương mở cặp cất sách vở thì ôi thôi đầy một ngăn toàn rác giấy, vỏ kẹo, thậm chí là cả vỏ quýt. Đình Dương nhìn vào cặp mình mặt đen sì. Cái trò này chỉ có một người.

- YẾN NHI.. cậu đứng lại cho tôi.

- Có ngu đâu mà đứng lại, coi như huề, đáng đời. - Yến Nhi hô to.

- Tôi rút lại lời xin lỗi lúc nãy. - Đình Dương nhìn cái mặt cà chớn kia, không biết lỗi lại càng sôi máu.

- Nếu nói ra rồi có thể rút lại thì đồ ăn không cần thiết phải tiêu hóa. - Yến Nhi đưa tay ấn mũi giống con lợn rồi *khịt khịt*. Sau đó chạy biến.

Cả đám được phen kinh hoàng hết lần này đến lần khác không ngoại trừ Nhật Minh và Vương Quân.

Chuyện này chỉ có cô mới dám nghĩ ra và can đảm như vậy. Về phần Đình Dương cậu không biết nên khóc hay nên cười. Có lẽ là khóc dở mếu dở.