Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 107: Chắp thêm cánh cũng khó thoát




Lại nói Sở Phong chạy vào rừng cây, chưa đi được xa, có bóng người vụt qua trước mặt, là có người ngăn cản lối đi, một thân tử thanh trường sam, lưng đeo thất tinh bảo kiếm, đúng là Tống Tử Đô!

-Sở huynh vừa rồi chơi thật là vui vẻ a!
Tống Tử Đô thản nhiên nói .

Sở Phong cả kinh, nguyên lai hắn đã sớm nấp ở phụ cận đó nhìn hết, chỉ sợ là vì không muốn liều mạng cùng Đông Doanh tỷ muội nên mới không có xuất thủ, quả thật có tâm kế.

Sở Phong ha ha cười, nói :
-Tống huynh thật là biết nhẫn nhịn!

-Chỉ cần là vì giang hồ trừ hại, ta luôn luôn biết nhẫn nhịn.
Ngữ khí Tống Tử Đô rất thản nhiên.

Sở Phong nói :
-Ta đã sớm không màng đến chuyện sinh tử, chỉ là có một chuyện không rõ, vẫn muốn hỏi Tống huynh.

-Chuyện gì?
Trên mặt Tống Tử Đô mang theo mỉm cười.

-Tống huynh, ta thấy huynh cũng cũng không giống như loại tiểu nhân âm hiểm. Bằng kiếm pháp của huynh, rất có thể lấy quang minh chính đại mà hạ gục ta dưới kiếm, vì sao phải hao tổn tâm huyết mở một tiểu anh hội tại Hồi Long Tự như vậy, còn tìm tới một đống lý do mới giết ta?

Trong mắt Tống Tử Đô hiện lên một tia thần sắc âm lãnh không dễ phát hiện được, hắn luôn luôn tự cho mình là cao nhất, vốn cũng là xem thường sự sắp đặt như vậy để mà tập kích giết một kẻ vô danh, tuy nhiên đến cuối cùng hắn vẫn làm như thế, nhưng lại bị thất bại. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hắn thản nhiên nói:
-Tấm lòng, khí độ của Sở huynh cũng quả thực khiến ta thán phục, chẳng qua sư mệnh khó tránh, Sở huynh đừng trách móc!

-Nói như vậy, là sư phụ của huynh muốn giết ta?

-Ai muốn giết Sở huynh cũng không quan trọng, quan trọng hơn chính là Sở huynh phải chết!
Ngữ khí của hắn vẫn hời hợt như trước, phảng phất như tính mệnh của Sở Phong đã nằm ở trong tay hắn.

Sở Phong cũng không cần nói thêm nhiều lời vô ích nữa.

Sở Phong không có rút kiếm, một chưởng đánh ngang qua, Tống Tử Đô cũng không có rút kiếm, dẫn ra tả chưởng, lập tức đánh ngược trở lại, hai người chớp mắt đã giao thủ qua vài chưởng, Tống Tử Đô rất là kinh ngạc, võ công của Sở Phong tiến bộ thần tốc, vượt xa ngoài ý liệu của hắn, trong đầu hắn bỗng hiện lên một câu nói của đạo nhân che mặt đêm đó nói qua với hắn tại trên kim đỉnh: kẻ này không trừ, ngày sau tất thành chướng ngại lớn nhất đối với việc tiếp chưởng võ lâm minh chủ của ngươi!

Hai mắt hắn bỗng chốc hiện lên sát khí, song chưởng lập tức trở nên ác liệt kinh người, nếu như là trước đây, Sở Phong sớm đã bị đánh thành bánh thịt rồi, nhưng hiện tại hắn không chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, thậm chí còn có thể tùy thời phản kích, đương nhiên, Tống Tử Đô vẫn là như trước chưa dốc hết toàn lực.

Sở Phong không dám ham chiến, bởi sau khi đã trúng một chưởng của Tống Tử Đô, đang tìm một kẽ hở để thoát thân mà chạy. Nhưng hắn chưa chạy được vài bước, bóng người liên tục chợt hiện ra trước mặt, hơn mười đệ tử nổi danh của các đại môn phái cũng hiện thân ra, chính giữa là một người mắt lạnh giơ ngang kiếm, chính là Thanh Bình Quân!

Sở Phong không khỏi thầm kêu khổ.

-Họ Sở, chịu chết đi!
Thanh Bình Quân trực chỉ trường kiếm, đang muốn đâm tới.

"Vù vù vù vù..." Phía bên hông bỗng chốc lại chợt hiện ra hơn mười bóng người, nhưng không phải là cao thủ đệ tử của các môn phái, mà là những nhân vật trên giang hồ vô cùng có danh tiếng, Bài Vân Chưởng Mạc Trầm Quang cũng ở trong đó, bên cạnh còn đứng một lão giả mái tóc đỏ thẫm, hai mắt tinh quang tứ xạ, Hắc Bạch Phán Quan cầm bút phán quan, cũng theo ở phía sau.

Thanh Bình Quân nói :
-Không ngờ được Mạc tiền bối và Xích Luyện lão tiền bối cũng tới.

Nguyên lai lão giả có mái tóc đỏ thẫm kia chính là người mà trên giang hồ khiến cho người nghe tin đã sợ mất mật -Xích Luyện Hỏa Quân , một đôi Xích Luyện Chưởng cực kỳ lợi hại, nếu như bị đánh trúng, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể sẽ trong nháy mắt bị thiêu đốt không còn, chỉ còn một bộ xác không, kinh khủng dị thường, cho nên cao thủ bình thường căn bản không dám cùng hắn đối chưởng!

Xích Luyện Hỏa Quân không có lên tiếng, Mạc Trầm Quang vẻ mặt âm trầm, cũng không có lên tiếng, nhưng Hắc Bạch Phán Quan thì lại tiến lên trước một bước nói:
-Chúng ta vì võ lâm trừ hại, nghĩa bất dung từ!

-Thật không.
Thanh Bình Quân lạnh lùng đáp lại một câu, cũng không liếc mắt nhìn bọn họ, không có lên tiếng nữa, tuy nhiên trường kiếm cũng không có đâm tới.

Tống Tử Đô đứng một bên nhíu nhíu mày, không có lên tiếng, cũng không có di chuyển.

"Vù vù vù vù " lại có có vài bóng người chợt hiện ra, một đám đều là hắc y che khuôn mặt, ánh mắt lạnh lẽo, hiển nhiên đều không phải là cao thủ hắc đạo thì cũng là người trong ma đạo.

Những bóng người này còn chưa có đứng vững, lại có một đám nhân mã vạm vỡ xuất hiện, hai người dẫn đầu chính là tả hữu hộ pháp của Ma Thần Tông, phía sau là Âm Dương nhị lão còn có vài cao thủ của Ma Thần Tông.

Ha ha, lần này thì quả là náo nhiệt, giống như là đã hẹn nhau từ trước, tất cả mọi người bỗng chốc cũng đã tập trung đến trong rừng cây nho nhỏ này.

Không có người nào lên tiếng, cũng không có người nào di chuyển, cũng chỉ nhìn nhau, ngưng thần đề phòng, bọn họ mặc dù đều là vì Sở Phong mà đến, nhưng ai cũng không nguyện động thủ trước, bầu không khí có phần tĩnh mịch mà cũng có phần vi diệu.

Rừng cây một mảnh yên lặng, Sở Phong nhìn đạo nhân mã này, lại nhìn sang đạo nhân mã kia, trong lòng buồn cười, thôi thì ngồi dưới đất, lại còn bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Qua một hồi lâu, Sở Phong bỗng mở mắt ra, lập tức mọi người đều giương lên đao kiếm, bầu không khí chợt trở nên khẩn trương.

Nhưng Sở Phong lại thản nhiên vươn vai duỗi người, đứng lên, nói :
-Này, các ngươi không phải là muốn tới giết ta sao, tiến lên nhanh đi chứ, sao một đám giống như đầu gỗ không chịu nhúc nhích gì vậy!

Không có người lên tiếng, lại càng không có người di chuyển.

-Ai, các ngươi có phải là đầu gỗ hay không thế?
Sở Phong hướng về phía Thanh Bình Quân bên kia la to.

Nhưng lúc này Thanh Bình Quân lại nhẫn nhịn, không nói một tiếng.

-Các ngươi thì sao? Có phải cũng là đầu gỗ hay không?
Sở Phong quay đầu hướng về những tên hắc y nhân che mặt khác la vài câu.

Không ai lên tiếng.

Sở Phong lại quay về phía tả hữu hộ pháp bên kia nói lớn:
-Ê, Các ngươi không phải là cái gì tả hữu hộ pháp của Ma Thần Tông sao? Tới a, ta là thiếu tôn chủ của các ngươi đây mà, còn không mau nhanh chóng tiến lên bắt ta trở về gặp cái gì tông chủ của các ngươi đi!

Tả hữu hộ pháp không có lên tiếng, nhưng Âm Dương nhị lão lại thầm có tiếng cười lạnh.

Sở Phong lại quay đầu hướng về Mạc Trầm Quang vẻ mặt âm trầm nói:
-Bài Vân Chưởng, còn có cái lão kia tóc đỏ đỏ, còn có hai tên cầm hai cây bút gãy nữa, lên đi chứ, ngơ ngẩn cái gì, mau lên vì võ lâm trừ hại nhanh.

Sắc mặt Mạc Trầm Quang càng thêm âm trầm, hai mắt Xích Luyện Hỏa Quân đã hiện lên sắc đỏ rực, Hắc Bạch Phán Quan bị tức đến hầu như sắp biến thành hắc bạch lưỡng sắc, nhưng mà cũng không có lên tiếng.

Sở Phong vẻ mặt thất vọng lắc đầu, thở dài, đành sờ tay vào ngực móc ra Tàng Thiên Linh Châu, cầm trong lòng bàn tay nói :
-Các ngươi không phải là muốn thứ này sao, nó đang ở chỗ này, tiến lên lấy đi chứ!

Ánh mắt mọi người "Rụp" đều rơi vào trên hạt châu đen sẫm, chỉ chớp rồi tắt, nhưng vẫn không lên tiếng, vẫn y nguyên không nhúc nhích!

Sở Phong nhún nhún vai, thu hồi hạt châu vào trong lòng, nói:
-Nếu các ngươi không muốn, thôi ta cũng không quấy rối các ngươi tán gẫu nữa, cáo từ trước.

Nói rồi bước một bước hướng về phía Thanh Bình Quân bên kia, những đệ tử cao thủ các phái khác lập tức một đám giơ kiếm ngang ngực, vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm.

Sở Phong cười cười, quay đầu bước đi về phía Mạc Trầm Quang bên kia, nhóm nhân vật võ lâm nổi danh kia cũng tức khắc cọ quyền sát chưởng, bắt đầu khẩn trương.

Sở Phong đi hai bước, rồi lại quay đầu hướng về phía nhóm hắc y nhân che mặt kia, tức thời những hắc y nhân che mặt này một đám đều phồng lên ống tay áo, hiển nhiên song chưởng đang thầm vận nội kình.

Sở Phong dừng lại, quay đầu hướng về tả hữu hộ pháp bên kia, Âm Dương nhị lão lập tức phân ra song chưởng, tùy thời chuẩn bị tập kích.

Sở Phong thở dài, quay đầu nhìn phía Tống Tử Đô nói :
-Tống huynh, xem ra bọn họ cũng không có bao nhiêu hảo ý, cũng không biết bên Tống huynh thì thế nào?

Tống Tử Đô khẽ cười nói:
-Sở huynh đi tới tự nhiên sẽ biết.

-Thật không. Ta nghĩ Tống huynh sẽ không đột nhiên đánh lén đấy chứ!

Sở Phong cười rồi quả nhiên từng bước một chậm rãi đi về phía Tống Tử Đô.