Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 504: Nhìn lén Thiên sư




Sở Phong trở lại chỗ ngồi, công chúa lấy ra khăn tay lau mồ hôi cho hắn, hai bên thái dương của nàng cũng thấm đẫm mồ hôi, vừa rồi kiếm quang chụp lia lịa lên Sở Phong, quả thật làm cho kinh hồn bạt vía.

Sở Phong chọt lên chóp mũi của nàng, cười nói:
- Yên tâm, ta đâu nỡ bỏ lại công chúa!
Rồi quay đầu nói với Bàn Phi Phượng:
- Xem ra Tống Tử Đô này cũng thường thôi, Phi Phượng, muội có thích cái gương kia không, ta sẽ giành lấy rồi tặng nó cho muội soi chơi?

Bàn Phi Phượng trong lòng thì khoái, nhưng lại hậm hực nói:
- Ai thèm cái gương dởm đó! Ngươi đừng đắc ý, Tống Tử Đô chỉ cố ý nhảy ra khỏi kiếm đài, ngươi tưởng thật sự là do mình chấn ra sao!

Sở Phong ghé sát vài bên tai nàng nhỏ giọng nói:
- Nói thật nhé, ta cũng là cố ý nhảy ra khỏi kiếm đài thôi, ta sợ công chúa xem mà lo sợ!

- Ngươi bớt khoác lác đi!

Sở Phong nhún nhún vai, lại nói với công chúa:
- Công chúa, Phi Phượng tỷ tỷ của nàng không thích soi gương, ta sẽ giành lấy cái gương để cho nàng mỗi ngày soi có được không?

- Ta...

Công chúa đang muốn nói thì ở bên kia Tống Tử Đô đã lại đứng lên, chắp tay với mọi người rồi cao giọng nói:
- Vừa rồi so kiếm chỉ là trợ hứng, hiện tại thi kiếm chính thức bắt đầu. Các vị, mời lên đài thi kiếm!

Vừa dứt lời, có người phi thân lên đài, hướng về dưới đài chắp tay:
- Tại hạ Nam Quách Xuy Vu của Nam Sơn kiếm phái, dám hướng các vị thỉnh giáo!

Sở Phong vừa nghe thì suýt nữa bật cười, thầm nghĩ: thì ra là vị Nam Quách tiên sinh hàng giả(1).

Lập tức lại có một người phi thân lên đài, chắp tay nói với Nam Quách Xuy Vu:
- Tại hạ Đàm Nhất Đao của Bắc Hải Kim Đao môn, mời!

- Mời!

Thế là hai người một cầm kiếm, một chấp đao, bắt đầu xông vào đánh chém "binh binh bang bang".

Nam Quách Xuy Vu này cũng có chút công phu, liên tiếp đánh bại mấy hảo thủ rồi nhảy xuống đài không đánh nữa, chờ cơ hội để lên tiếp.

Có người phi thân lên đài:
- Tại hạ Bạch Ngọa Hổ của Bạch Hổ bang, mời chỉ giáo!

Lập tức có một người khác phi thân lên đài:
- Tại hạ Hồ Hắc Báo của Hắc Báo môn, mời!

Thế là quyền cước lao vào nhau đấm đá túi bụi.

Sở Phong nghe trên đài từng người báo ra danh tính, thực sự cảm thấy thú vị buồn cười. Hắn chợt thấy ở đối diện có một người đầu to như cái đấu, vóc người hơi thấp, có vài phần quái dị, ngồi một mình một chỗ. Càng kỳ quái chính là cái ghế hắn ngồi cũng rất thấp, vả lại bốn chân ghế to nhỏ không đồng nhất, cao thấp không bằng, càng thêm quái đản. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://trumtruyen.vn

Sở Phong hỏi:
- Đó là ai vậy?

Mộ Dung nói:
- Hắn tự xưng là đệ tử của Vũ Di kiếm phái, cũng giống như huynh vậy, không mời tự đến.

- Ừh! Có cá tính! Xấu xí mà không ngại chú ý, tất có chỗ hơn người. Những người khác hình như không thích nói chuyện với hắn?

Mộ Dung nói:
- Chắc chê hắn quái dị. Huynh xem cái ghế đẩu hắn ngồi kìa, là phái Thanh Thành cố ý làm ra đấy, có lẽ thấy hắn không mời tự đến, lại chê hắn quái dị, không có tiếng tăm, cho nên cố ý chế một cái ghế như vậy để giễu cợt hắn.

Sở Phong cười lạnh:
- Con mắt của phái Thanh Thành đều mọc ở trên trán, tự cao tự đại!
Rồi lẩm bẩm:
- Có cơ hội cũng phải làm quen xem sao, không ngờ cái đầu còn to hơn của Vô Giới!

Trên đài đấu hết người này lại đến người khác, càng đánh càng kịch liệt. Sở Phong chợt thấy Tiểu Thư đang lẳng lặng rời khỏi đoàn người, trong lòng mấp máy, thế là mượn cớ đi tiểu để lén chạy theo.

Tiểu Thư xuống núi, đi hết con đường núi quanh co rồi tới trước một động quan. Chỉ thấy ba mặt động quan này bao quanh bởi núi, một mặt đối diện với khe suối, cổ thụ che trời, đặc biệt u tĩnh. Thì ra là Thanh Thành chủ quan -- Thiên sư động. Bên trong động quan thờ phụng một đạo nhân đội nón cao, bồng bềnh tiên phong, chính là Trương Đạo Lăng Trương Thiên Sư.

Động quan cũng không có người trông coi, chắc chạy lên núi coi náo nhiệt cả rồi. Tiểu Thư cũng không đi vào, chỉ núp sau cây cổ thụ bạch quả trước động thò đầu vào nhìn, chợt nghe phía sau có tiếng quát:
- Thật to gan! Dám đến đây nhìn lén Trương Thiên Sư!

Tiểu Thư sợ giật nảy người, xoay người thì nhìn thấy là Sở Phong đang cười tủm tỉm nhìn mình, nàng không khỏi vừa giận vừa hận, trừng đôi mắt nói:
- Tiểu tử xấu! Ngươi làm gì mà lén lút theo người ta! Còn dọa người ta giật mình nữa!

Sở Phong cười nói:
- Tôi thấy cô lén lén lút lút chuồn ra ngoài, cho nên cũng lén đi theo. Tất cả mọi người đều lén lút, huề nhau!

- Hừ! Ngươi mới lén lút! Gia gia nói phái Thanh Thành là do Trương Thiên Sư khai sáng, ta thấy mấy người trên đài đánh đấm chán ngắt nên đến đây coi Trương Thiên Sư có bộ dạng thế nào. Ngươi đi theo làm gì?

- Cô nói đúng lắm! Những người đó múa đao cầm kiếm, quả thật chán chết, còn không thú vị bằng Tiểu Thư cô nương kể chuyện!

- Hừ! Ngươi bớt vuốt mông ngựa đi!

Sở Phong cười nói:
- Hiếm khi Tiểu Thư cô nương nói lời tốt đẹp cho tôi, tôi đương nhiên phải vỗ mông ngựa Tiểu Thư cô nương rồi!

Tiểu Thư bĩu môi nói:
- Ai nói giúp ngươi! Ta chỉ ngứa mắt tên 'Phùng mặt trắng' kia thôi!

- Đúng! Tôi cũng nhìn hắn không vừa mắt tí nào, đúng là tên mặt trắng!

Tiểu Thư cười khì nói:
- Ta nhìn ngươi càng không vừa mắt đấy!

Sở Phong ngạc nhiên nói:
- Sao cô nương lại nhìn tôi không vừa mắt?

Tiểu Thư chợt đỏ mặt, cả giận nói:
- Nhìn ngươi không vừa mắt chính là không vừa mắt, không có gì giải thích!

Sở Phong nhún nhún vai nói:
- Trước đây tôi đã xúc phạm với Tiểu Thư cô nương, hiện tại tôi bồi tội với cô đây, Tiểu Thư cô nương đại nhân có đại lượng, đừng tính toán!

Tiểu Thư bĩu môi nói:
- Ta chỉ là tiểu cô nương, không phải là đại nhân!

Sở Phong quat sát Tiểu Thư, ánh mắt bất giác rơi lên ngực nàng:
- Đâu có, tôi thấy Tiểu Thư cô nương cũng rất...lớn mà...

Tiểu Thư mặt đỏ tới bên tai, dựng thẳng lông mày, tức giận đến nghiến răng kèn kẹt:
- Ngươi... ngươi...
Mắt thì trừng với Sở Phong nhưng miệng không phát ra được chữ nào.

Sở Phong biết có hơi quá phận, liền nói:
- Cái miệng này của tôi có lúc không quá nghiêm chỉnh, ai bảo Tiểu Thư cô nương xinh đẹp như vậy chứ!

Tiểu Thư hừ mũi một tiếng, rốt cuộc thì vẫn khoái, thế là nhìn hắn nói:
- Không ngờ tiểu tử ngốc ngươi cũng lợi hại, có thể đánh một trận với Tống Tử Đô!

Sở Phong nghiêm mặt nói:
- Tôi tới chính là tranh kiếm chủ với hắn!

- Nói khoác mà không biết ngượng! Ngươi tranh được với người ta sao?

Sở Phong nói:
- Tiểu Thư, động quan không ai trông coi, cô không cần trốn ở đây lén lút làm gì?

- Ta thích!

Tiểu Thư xoay người muốn đi. Sở Phong hỏi:
- Cô không xem nữa hả?

Tiểu Thư nổi giận nói:
- Không xem, gặp ngươi thể nào cũng xui xẻo! Trương Thiên Sư kia cũng không có gì đặc biệt, thì ra là một đạo sĩ!

Sở Phong cười ha ha nói:
- Ánh mắt của Tiểu Thư cô nương quả nhiên nhạy bén, cô không nói tôi còn tưởng rằng Trương Thiên Sư là một hòa thượng nữa đấy!

Lần này thì ngay cả Tiểu Thư cũng nhịn cười không được:
- Tiểu tử ngốc, ngươi miệng lưỡi ngon ngọt, có phải là có việc cầu ta không?

- Tiểu Thư cô nương thực sự là băng tuyết thông minh...

- Có rắm mau phóng!

- Tôi muốn gặp Thiên Cơ lão nhân!

- Ngươi muốn gặp gia gia ta? Vì sao?

Sở Phong không lên tiếng, ánh mắt trở nên buồn bã.

- Bỏ đi! - Tiểu Thư thở dài: - Nếu ngươi có thể mang ta đến Thượng Thanh cung coi thử, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp gia gia ta!

Sở Phong ngẩn người:
- Thượng Thanh cung có gì mà coi?

Tiểu Thư nói:
- Thượng Thanh cung thờ phụng tượng của Thái thượng lão quân thuỷ tổ đạo giáo, bình thường không cho người ngoài đi vào. Gia gia nói Thái thượng lão quân cưỡi Thanh ngưu. Thừa dịp đệ tử Thanh Thành lên núi xem náo nhiệt hết rồi, vừa lúc đến xem con Thanh ngưu đó có dáng dấp gì!

Sở Phong không khỏi cười nói:
- Thì ra cô muốn coi Thanh ngưu của người ta, lại sợ bị người phát hiện cho nên kéo tôi theo!

Tiểu Thư trừng mắt:
- Ngươi có đi không!

- Được! Tôi đi! Nhưng tốt nhất là kiếm hai bộ y phục Thanh Thành trước đã!

Bằng thân thủ của Sở Phong, muốn kiếm hai bộ y phục Thanh Thành thật sự không khó, rất nhanh đã làm xong. Sở Phong mặc rất vừa người, Tiểu Thư thì hơi rộng, mà cũng chỉ phải chấp nhận thôi.

Sở Phong lại kiếm một cái chổi và một cái ki, hắn cầm chổi còn để cho Tiểu Thư cầm ki, cả hai thoải mái đi lên Thượng Thanh cung, vừa đi Sở Phong vừa nói với Tiểu Thư:
- Lát nữa đến Thượng Thanh cung thì cô cứ cúi đầu, cũng đừng nhìn đông nhìn tây!

- Vì sao?

- Gương mặt của cô nương xinh xắn thế này, tôi sợ tên giữ cửa cứ nhìn cô mãi!

"Hừ!" Tiểu Thư xỉ vả một cái, trong lòng thì cũng hơi khoái.

(1)Nguyên văn Lạm vu sung sổ: Thời chiến quốc, Tề Tuyên Vương thích nghe hợp tấu kèn vu, nên đã lập một đội nhạc công đến ba trăm người, trong đó có Nam Quách. Do biết lấy lòng Tuyên Vương nên Nam Quách được Tuyên Vương yêu quý và đãi ngộ rất trọng hậu. Sau khi Tề Tuyên Vương băng hà, Tề Mẫn Vương kế vị, chủ mới cũng thích nghe thổi kèn vu, nhưng chỉ thích nghe độc tấu kèn. Sau khi lệnh ban từng người trong ban nhạc đến thổi cho Vua nghe thì Nam Quách biến đi đâu mất. Thì ra Nam Quách không biết thổi kèn vu, mà chỉ cầm kèn lẫn trong đám hợp xướng mà thôi.