Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 507: Tiên hạc quyến lữ




Tiểu Thư "ơ" một tiếng, nhìn sang cây cầu Thiên Tiên. Sở Phong nhìn qua, Thiên Cơ lão nhân đi rồi, ly trà vẫn còn đặt trên mặt cầu, trà hương thoang thoảng. Có ba con hạc lại nhởn nhơ bay tới, quay quanh trà hương. Trong đó có một con nhỏ hơn, hai con khác thì vây quanh nó, thỉnh thoảng cọ gáy vào nhau, rất thân mật.

Tiểu Thư đăm đăm nhìn:
- Ngươi xem con hạc con kia, có phụ mẫu bảo vệ che chở, sung sướng biết bao!

Sở Phong nói:
- Khi còn bé cô nương không phải cũng vậy sao?

Tiểu Thư nói với vẻ sầu não:
- Là gia gia nuôi ta lớn, cha mẹ có hình dạng gì ta cũng thấy qua!
Nói xong lại nhìn Sở Phong:
- Ngươi thường ngày cứ hi hi ha ha vui sướng, cha mẹ nhất định rất thương ngươi?

Sở Phong buồn bã nói:
- Họ đều đã bỏ tôi đi rồi...

- Ai nói bọn họ... - Tiểu Thư đột nhiên phát giác đã lỡ mồm, vội im ngay.

Sở Phong lại nghe được rõ ràng, đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng:
- Cô nói cái gì?

- Ta... ta không nói gì!

- Không! Cô rõ ràng đã nói, cô mau nói cho tôi biết!

Sở Phong nắm mạnh lấy cánh tay Tiểu Thư, Tiểu Thư la "ối" một tiếng. Sở Phong cả kinh, vội buông tay ra. Tiểu Thư lui lại một bước, xoa cánh tay nói:
- Ta chỉ thuận miệng nói thôi...

- Không! Nhất định cô biết chút gì!

Sở Phong tiến lên một bước, hai tay lại muốn chụp lấy cánh tay Tiểu Thư. Tiểu Thư sợ quá lui lại gấp giọng nói:
- Được rồi! Ngươi đừng động thủ, ta nói là được! Kỳ thực ta cũng không rõ lắm, nhưng ít ra có ba người biết một số bí mật.

- Ba người nào?

- Một người là Thiếu Lâm sư tôn Từ Hàng, một người là Võ Đang sư tôn Hạc Tùng, còn một người ngươi cũng đoán được.

- Nga Mi sư tôn Tịnh Diệt?

Tiểu Thư bỉu môi nói:
- Ta biết chỉ có vậy, ngươi có giết ta cũng không có gì mà nói.

Sở Phong áy náy nói:
- Vừa rồi nhất thời mạo phạm, Tiểu Thư cô nương đừng trách móc!

Tiểu Thư chu mỏ nói:
- Ta trách thì làm được gì, lẽ nào ngươi sẽ cho ta véo một cái để hết giận sao!

Sở Phong ngẩn người:
- Nếu như cô thích thì cũng không sao!

Tiểu Thư liền nói ngay:
- Đây chính là ngươi nói, mưa đưa tay đây, cũng không được vận khí chống lại!

Sở Phong có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra miệng thì cũng chỉ ngoan ngoãn vươn tay ra. Tiểu Thư cầm lấy cánh tay hắn, nở nụ cười, cười rất giảo hoạt. Sở Phong càng hối hận hơn.

Tiểu Thư đặt tay lên cánh tay Sở Phong, qua lại từ từ. Sở Phong dựng cả tóc gáy, bất ngờ rùng mình một cái. Tiểu Thư cười càng thêm giảo hoạt, ngón cái và ngón trỏ từ từ vê lại, nhưng không dùng sức ngay, mà dùng móng tay khe khẽ bóp lại.

Sở Phong thật sự chịu không nổi, đang muốn mở miệng thì đột nhiên Tiểu Thư véo mạnh một cái, sức lực toàn thân đều dùng hết. Sở Phong đau quá hét toáng lên, bắn lên cao cả ba trượng, nước mắt cũng sắp rớt xuống.

Tiểu Thư hài lòng cực kỳ khi nhìn vẻ mặt thống khổ của Sở Phong, cười khúc khích không ngừng.

Sở Phong thấy cánh tay bị véo cho thâm xì, mếu mặt nói:
- Tiểu Thư, cô thích hành hạ người khác như vậy, sau này ai dám lấy cô?

Tiểu Thư đỏ mặt, trừng mắt nói:
- Không cần ngươi quản!
Rồi chợt tròng mắt láo liên, lại nói:
- Tiểu tử, ngươi có phải thật sự muốn gặp lại hắc y cô nương kia một lần không?

Sở Phong kinh hỉ nói:
- Cô có biện pháp hả?

Tiểu Thư nói:
- Ta có thể trở lại cầu gia gia giải quẻ, ổng không nói thì ta sẽ đốt râu của ổng!

- Thế...thế thì tốt quá!

- Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!

- Cô nói đi, cái gì tôi cũng đáp ứng!

- Khi ta không vui thì ngươi cho ta véo một cái, ta thích véo thế nào thì véo!

Sở Phong chết đứng người, thế nào cũng không ngờ được Tiểu Thư sẽ đề xuất điều kiện này.

- Ngươi không đáp ứng thì thôi!

- Không! Tôi đáp ứng! Cô thích véo thế nào thì véo!

- Đây chính là ngươi nói đó, không được đổi ý!

- Tuyệt không đổi ý! Cô nhớ kỹ đi đốt râu mép gia gia của cô đấy!

...

Hai người trở về hồi đỉnh núi, vừa lúc thấy một bóng người bạch y đi xuống, là Ngụy Đích.

- Đích Tử, muội muốn đi đâu? - Sở Phong liền hỏi.

Ngụy Đích không trả lời.

Tiểu Thư ngắt lời:
- Tiểu tử ngốc! Người ta tới tìm ngươi đấy, chậm hiểu!
Nói xong đi thẳng lên núi.

Ngụy Đích xoay người muốn quay trở lại, "dát --" xa xa truyền đến một tiếng hạc kêu. Ngụy Đích nhìn theo hướng tiếng kêu, nhưng chỉ nhìn thấy cả vùng quần sơn xanh ngát.

Sở Phong trong lòng mấp máy, vội vàng cầm tay Ngụy Đích nói:
- Đi theo ta!

Rồi kéo nàng đi tới trước tòa đình các kiểu hai mái kia.

Ngụy Đích thấy bên phải nằm ngang một cột đá như cây cầu vượt lăng không, mà trong khe núi thì hạc bay thành đàn, bao quanh cả vùng xanh ngát, nàng kinh ngạc nói:
- Là bạch hạc!

- Chúng ta lên cầu đi!

Sở Phong kéo Ngụy Đích đi lên cầu Thiên Tiên. Hai người tựa nhau đứng trên cầu, dưới chân là khe suối xanh um, trước mắt là khói mây vờn quanh, tiên hạc bay lượn, trên không trung còn lượn lờ dư hương của Động thiên cống trà, đúng như đặt mình trong cảnh thơ tranh vẽ.

Sở Phong khẽ ôm lấy eo Ngụy Đích:
- Cầu này gọi là cầu Thiên Tiên, muội là tiên tử từ trên trời rơi xuống, thiên tiên tử lâm Thiên Tiên kiều. Ta là vô danh tiểu tốt, vô danh tiểu tốt đăng cầu khẽ ôm thiên tiên tử, ý thơ biết bao nhiêu!

Ngụy Đích cười nói:
- Người ta chỉ nói ngươi vô danh tiểu tốt có một lần mà ngươi canh cánh trong lòng đến bây giờ!

Sở Phong ghé sát vào bên tai nàng nói:
- Chỉ cần là lời muội nói, ta đều giữ mãi trong lòng!

Ngụy Đích buồn bã trách mắng:
- Bên cạnh ngươi thường có giai nhân làm bạn, hôm nay lại lại đoạt được một vị hòa thân công chúa, đâu còn biết quan tâm người ta?

Sở Phong lặng lẽ không nói gì, nhìn Ngụy Đích, vừa tự trách, vừa hổ thẹn, còn có chút ngỡ ngàng.

- Đích Tử, ta...

Ngụy Đích che miệng hắn lại, không cho hắn nói hết. Sở Phong nắm lấy bàn tay nàng:
- Đích Tử, ngày ấy ta rơi xuống vách núi, tiếng la của muội trên vách núi khiến lòng ta rất đau đớn!

- Sở đại ca!

Hai người khẽ ôm lấy nhau, ngưng mắt nhìn đối phương.

"Dát -- "

Một tiếng hạc truyền đến. Chỉ thấy trong đàn hạc, một con hạc trống xỏa cánh quay về một con mái, vươn cổ hót vang, liên tục phát ra tiếng kêu "dát dát", âm thanh vang dội.

Ngụy Đích nói:
- Kinh có viết: Hạc minh cửu cao, thanh văn vu dã; hạc minh cửu cao, thanh văn vu thiên. Thật không sai!

Sở Phong khều nhẹ chóp mũi của nàng cười nói:
- Thật có tài văn chương, dẫn chứng phong phú. Muội có biết tụi nó đang làm gì không?

Ngụy Đích thoáng cái đỏ mặt:
- Nó đang tìm phối ngẫu!

- Tìm phối ngẫu?

Ngụy Đích nhỏ giọng nói:
- Khi hạc kén vợ kén chồng, con trống sẽ nghển cổ giương cánh hót với con cái mà nó ngưỡng mộ trong lòng, chủ động tìm phối ngẫu. Nếu như con mái đáp ứng, nó sẽ vỗ cánh và kêu phụ họa theo.

Vừa dứt lời, quả nhiên thấy con hạc mái kia vỗ cánh theo con hạc đực, cũng kêu "dát a -- dát a --" hòa âm theo. Thế là một mái một trống đan gáy vào nhau mà bay, như hình với bóng.

Sở Phong hưng phấn nói:
- Con hạc mái có phải đã đáp ứng rồi không?

Ngụy Đích e thẹn, khẽ gật đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Nghe nói hạc một khi phối ngẫu thành đôi sẽ vĩnh viễn không xa rời, sống chung đến già. Nếu như một con chết đi, con kia sẽ than khóc không ngừng, thậm chí bi phẫn mà chết, tuyệt sẽ không chọn phối ngẫu thêm.

Sở Phong cảm xúc nói:
- Thảo nào nhân xưng tiên hạc quyến lữ, cảm tình chí thâm. Này Đích Tử, muội xem chúng ta có giống tiên hạc quyến lữ không?

Nói xong, Sở Phong giang hai cánh tay, quay về Ngụy Đích kêu hai tiếng "dát -- dát --".

Ngụy Đích lập tức mặt đỏ lừng, e thẹn dịu dàng, thật còn động nhân đoạt phách hơn cả tiên tử. Sở Phong thấy mà hai mắt si say, kìm lòng không đậu cúi đầu xuống, miệng từ từ dán lên đôi môi mềm mại của Ngụy Đích.

Trái tim Ngụy Đích đập như hươu chạy, vừa muốn giãy khỏi, nhưng lại yếu ớt vô lực. Đúng lúc này, "coong --" trên núi bỗng truyền đến một tiếng chuông vang trầm hậu.

Ngụy Đích thoáng chốc bừng tỉnh, vội giãy khỏi Sở Phong:
- So kiếm đã kết thúc, chúng ta đi thôi.

Nói xong tung người xuống cầu rồi bay đi mất.

Sở Phong hận đến nỗi muốn cho cái chuông kia một đấm vỡ tan, nhưng cũng chỉ phải trở lên núi.

Hiện tại tỷ thí đã kết thúc, đệ tử phái Thanh Thành đang vội vàng an bài chỗ ăn uống nghỉ ngơi cho mọi người.

Bàn Phi Phượng nhìn hắn nói:
- Cuối cùng ngươi cũng về rồi, công chúa còn nói ngươi lạc đường kìa!

Sở Phong cười nói:
- Đã nói đi mao xí mà...

- Đi mao xí mà tới hai canh giờ, tài thật!

- Mao xí đó xa tút, thật vất vả mới tìm được, lại có người chiếm rồi, thật vất vả mới đợi được người ta xong, rồi lại đợi một người nữa càng vội hơn, đành phải để cho hắn giải quyết trước... Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Công chúa và Lan Đình nghe hắn luyên thuyên, che miệng cười không ngừng.

Mộ Dung nói:
- Không ngờ Sở huynh ngay cả đi mao xí cũng trượng nghĩa như vậy! Bội phục! Bội phục!

Sở Phong nói:
- Cái này gọi là nhật hành nhất thiện! Diệu Ngọc, cô nói có đúng không?

Diệu Ngọc cười nói:
- Công tử làm việc thiện tích đức, ngã phật từ bi.

Lúc này, Hoa Dương Phi và Mai đại tiểu thư song song đi tới, tất nhiên là gặp mặt giới thiệu một phen. Đang nói, phía sau bỗng vang lên một giọng nói:
- Sở huynh, hạnh ngộ!

Sở Phong quay đầu thì nhìn thấy là Nam Cung Khuyết, liền chắp tay nói:
- Thì ra là Nam Cung huynh, hạnh ngộ! Ngày đó tại Thập cửu chiết cốc, may có được Nam Cung huynh trượng nghĩa tương trợ.

Nam Cung Khuyết chỉ cười không nói gì, hắn nhìn Mộ Dung một cái rồi chuyển nói với Lan Đình:
- Đình nhi, Thái phu nhân rất nhớ muội!

Lan Đình nói:
- Thái phu nhân có mạnh khỏe không?

- Khỏe lắm, chỉ nhớ muội thôi. Thái phu nhân đang ở dưới chân núi.

- Thái phu nhân tới Thanh Thành rồi?

- Thái phu nhân nghĩ muội sẽ đến xem kiếm hội, cho nên tối hôm qua đã đi tới chân núi Thanh Thành. Muội đi theo ta.

Lan Đình gật đầu rồi đi theo Nam Cung Khuyết.

Đầu Sở Phong kêu "ông" một tiếng, như thể bị người khác đập lén cho một gậy. "Đình nhi", thân mật biết bao. Mình chỉ dám gọi người ta Y Tử cô nương, Nam Cung Khuyết lại gọi nàng là Đình nhi, vậy mình tính là gì?

Hắn thừ người đứng đó, ngỡ ngàng như mất tiền.

- Tiểu tử thối!

Bàn Phi Phượng gọi một tiếng, Sở Phong quay đầu nhìn nàng, hai mắt thất thần.

Bàn Phi Phượng nói:
- Y Tử cô nương của ngươi đi rồi, còn phát ngốc cái gì!

- Đi rồi? - Sở Phong như tượng gỗ hỏi lại.

Bàn Phi Phượng hậm hực nói:
- Đừng tưởng rằng nữ tử thiên hạ đều ngưỡng mộ ngươi, Nam Cung Khuyết người ta đẹp trai hơn ngươi nhiều!

- Thật không! - Sở Phong đực mặt trả lời. Công chúa liền kéo ống tay áo của hắn: - Sở đại ca?

Sở Phong chỉ cười, không nói gì.

Đêm đó, mọi người được an bài nghỉ ngơi tại hậu sơn Thanh Thành. Sở Phong thế nào cũng ngủ không được, trong đầu không ngừng lướt qua bóng hình của Lan Đình. Thì ra mình vẫn luôn tự đa tình, người ta căn bản không hề thích mình.

Hắn nhớ tới Lan Đình tại tế điện Tam Tinh Đôi sau khi bị Ngưng Huyết xà cắn, những lời nói của nàng khi mệnh tại sớm tối:

"Ta mười sáu tuổi xuất đạo hành y, nghĩ đến đã có tám năm, thủy chung tĩnh như chỉ thủy, cho đến khi gặp phải một người, lòng ta chợt gợn sóng. Nói đến buồn cười, vừa mới gặp thì ta suýt nữa hại tính mệnh hắn. Hắn có hơi ngu đần, có hơi bướng bỉnh, có lúc còn hơi lỗ mãng, thích nói giỡn, thích khôi hài, nhưng hắn còn hơi lười, thức dậy bắt người ta gọi, còn sợ uống thuốc."

Sở Phong hết sức nghi hoặc, người "có hơi ngu đần, có hơi bướng bỉnh, có lúc còn hơi lỗ mãng, thích nói giỡn, thích khôi hài, hơi lười, thức dậy bắt người ta gọi, còn sợ uống thuốc", không phải là chỉ mình sao?

Chẳng lẽ là chỉ Nam Cung Khuyết? Nhưng Nam Cung Khuyết nhìn qua không ngu chút nào, cũng không lỗ mãng, càng không giống thích nói giỡn, có thể giống như mình, sợ uống thuốc!

Sở Phong miên man suy nghĩ, lại nghĩ đến mấy quái từ "hạc lệ vu bắc, thanh văn thiên lý". Rốt cuộc có ý gì, rốt cuộc Thiên Ma Nữ đang ở đâu?

Sau đó hắn lại nghĩ đến cha mẹ mình. Người người đều nói mình là con trai Tinh Ma Chủ, rốt cuộc mọi chuyện là sao?

"Sở nhi! Phong nhi!"

Trong đầu hắn vang lên tiếng la của phụ thân và mẫu thân. Từ sau lần biến cố 10 năm trước, mình cũng chỉ có thể ở trong mộng nghe được cha mẹ gọi mình như vậy, chỉ có thể ở trong mộng thấy được hình bóng của cha mẹ, chỉ có thể ở trong mộng khóc kể nỗi đau khổ với cha mẹ.

Hình như Tiểu Thư biết một số bí mật, rốt cuộc nàng đang ám chỉ điều gì? Chẳng lẽ... Sở Phong giật bắn lên, tim đập thình thịch: chẳng lẽ phụ mẫu mình chưa chết?

Sở Phong suýt nữa đã không thể hít thở.

Không được! Mình nhất định phải biết rõ mọi chuyện là thế nào! Tiểu Thư nói Nga Mi sư tôn biết bí mật trong đó, nếu Nga Mi sư tôn biết, Vô Trần hẳn là cũng biết. Cô ta đang ở Thiên Đài sơn tĩnh tu, Thiên Đài sơn cách nơi này không xa, quyết định phải đi hỏi ngọn ngành.

Hắn lập tức ra khỏi phòng, phi thân chạy về hướng chân núi.