Cổ Đạo Thần Ký

Chương 57: Mộ Phủ



Lạc Tư Thần rời khỏi sự nhớ nhung trong tâm trí và quay trở lại với hiện thực.

Tiếng đàn của y ngưng lại, người dân không biết âm thanh từ đâu phát ra, thấy dừng lại cũng tiếp tục bận rộn với việc của mình.

Lạc Tư Thần rời tay khỏi cây đàn nhìn xuống sân khấu lớn phía bên dưới. Ánh đèn sáng rực từ hàng trăm đèn lồng vàng rọi sáng cả khu phố và sân khấu, người dân túm lại xung quanh xem biểu diễn.

Trên sân khấu, một cô gái đeo mặt nạ quỷ hát hí khúc đang gảy đàn cất lên âm điệu du dương.

Đàn lên khúc bi tráng, ca lên khúc bi sầu

Dùng hết hỉ nộ ái ố diễn một vở kịch cùng nhân gian

Ba phần nổi, bảy phần chìm với thế gian

Đến cuối cùng dưới đài người đều không còn

Đời con hát, chỉ sợ không ai biết tới ta

Lạc Tư Thần lắng nghe tiếng hát, cảm thấy bị cuốn hút, y hạ người bay khỏi đài cao tới mái nhà một tòa lâu gần sân khấu.

Khúc nhạc trở nên có hồn hơn khi những nhạc sư xung quanh sân khấu bắt đầu cùng tấu, có đàn nhị, có trống, có sáo trúc, cùng hòa thành một khúc nhạc vừa bi thương vừa bi tráng.

Ta hí lên khúc này vì người

Nhưng người nào có còn nơi đây

Cho dù vậy ta vẫn ca lên khúc nhạc này

Dưới đài không có lấy một bóng người

Bọn họ nói ta là kẻ điên

Nhưng không, ta hiểu ra rồi

Hiểu ra lời người đã nói với ta

Đời con hát, ta nào có sợ không ai biết tới ta

Người sống hay đã chết, cũng đều là thính giả mà thôi

Ta hát vì người còn sống, ta ca cho những vong hồn

Cầu mong tất cả đều có một cuộc đời bình bình an an

Tiếng đàn day dứt chầm chậm ngưng lại. Tiếng vỗ tay của người dân xung quanh rầm rộ vang lên, còn kèm theo những câu tán thưởng.

" Mộ cô nương năm nay nhất định lại thắng, ca khúc này khiến ta cảm động không thôi".

" Đúng vậy".

Lạc Tư Thần nhìn cô nương đi xuống đài, một người có thể viết ra ca khúc như vậy, tâm tính ắt có chỗ siêu việt hơn người thường. Y cảm thấy người như vậy có chút thú vị.

Lạc Tư Thần lẫn vào đám đông nghe ngóng tin tức.

" Ngươi biết gì không? Mộ cô nương là đích tiểu thư của nhà hộ quốc công, mẫu thân chẳng may chết sớm, chưa được mấy ngày quốc công đại nhân đã dẫn theo tiểu thiếp về nhà, còn có một đứa con gái, sau này lại lập vị phu nhân kia làm nữ gia chủ, dành hết mọi sủng ái cho mẹ con họ, Mộ cô nương từ nhỏ đã bị bắt nạt".

" Chuyện đó thì đã làm sao, trên đời này thiếu gì việc như vậy".

" Vậy thì ngươi không biết rồi, mẫu thân của Mộ cô nương là người thừa kế của Mộ phủ, Mộ gia mới là gia tộc được ban cho danh vị hộ quốc công, nhưng bởi vì gã kia lấy được Mộ phu nhân nên mới được gọi là quốc công, chứ thực chất hắn không hề có công lao gì cả, sau khi Mộ phu nhân mất thì Mộ phủ liền đổi tên thành Kim phủ".

" Vậy há chẳng phải tu hú chiếm tổ, thật quá đáng".

Lạc Tư Thần nắm bắt được một số thông tin, y tiếp tục đi dọc con phố.

Một gian hàng vang lên tiếng nói của tiểu hài tử " Ngày mai chính là ngày khảo nghiệm thiên phú hằng năm, ta nhất định sẽ thử xem sao, nếu như có thể gia nhập môn phái, nương, ta sẽ kiếm thật nhiều tiền, không để người phải khổ sở nữa".

Ngày mai vậy mà lại là ngày khảo nghiệm thiên phú hằng năm của các môn phái, vậy Linh Môn Thượng Quan ắt sẽ gửi người tới.

Lạc Tư Thần không thanh không tức biến mất trên con phố, y xuất hiện trên nóc của một phủ đệ xa hoa cách đó mất con phố.

Y lật một mảnh ngói nhìn xuống bên trong.

Cái người Mộ cô nương vừa biểu diễn khi nãy đang quỳ giữa sảnh đường.

" Mẫu thân, người đã nói nếu ta giành được danh đệ nhất trong cuộc thi sẽ cho ta tham gia khảo nghiệm thiên phú không phải sao?".

Người phụ nữ ngồi trên chủ vị khoanh tay khinh miệt nhìn xuống " Ta có nói sao?".

Một thiếu nữ chạc tuổi Mộ cô nương cười cười đáp lại " Không có nha, ta chưa từng nghe thấy nương nói qua câu như vậy, ngươi vậy mà dám bịa đặt lời của nương".

" Các người… lừa ta!".

" Hỗn xược! người đâu, vả miệng nó cho ta" vị phu nhân tức giận vỗ lên bàn trà.

Nô tỳ trong phủ liền đi tới tát hai bạt tai lên mặt Mộ cô nương.

Bà ta nói tiếp " Ngươi giống hệt nương người, đều là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông, nhưng mà… người ngồi trên chủ vị hiện tại là ta".

" Người đâu, nhốt nó về phòng, cấm túc một tháng".

Sau khi Mộ cô nương bị lôi đi, thiếu nữ bên cạnh vị phu nhân kia liền làm nũng " Nương, người kệ nàng ta đi, ngày mai ta còn phải tham gia khảo nghiệm".

Vị phu nhân xoa đầu con gái " Con ấy, đương nhiên là phải được hào quang bao lấy, gia nhập một môn phái tốt, mang lại vinh hạnh cho gia tộc chúng ta".

Lạc Tư Thần nhíu mày ầm thâm rời đi theo Mộ cô nương kia, đợi khi cánh cửa bị đám nô tỳ khóa lại.

Mộ Vãn Linh năm nay đã mười lăm tuổi nhưng thân hình bạc nhược như mới mười hai.

Lí do y chú ý tới người này là vì trong cuốn sách y đọc có nhắc tới Mộ gia. Vị công tử trong sách vốn là công tử nhà quốc công, sau khi giành lại đất nước y lại lần nữa được nhà vua ban cho danh hiệu hộ quốc công vì có công bảo hộ quốc gia. Trước khi vị công tử kia biến mất cũng không có người nối dõi, y đã giao lại toàn bộ gia sản cho người hộ vệ trung thành của mình, người này mang họ Mộ.

Thế nhưng qua nhiều năm Mộ gia cũng không còn người nối dõi, huyết mạch duy nhất còn lại chính là Mộ cô nương này. Toàn bộ gia sản lẫn quyền hành đều bị người khác chiếm lấy.

Lạc Tư Thần chỉ tay, một luồng linh khí đánh tan khóa cửa.

Mộ Vãn Linh đang tìm cách phá cửa, vốn dĩ đập mãi không ra, tự dưng đùng một cái mở ra khiến nàng ngã chúi về phía trước.

Lúc sắp hôn đất thì liền bị một luồng sức mạnh thần bí kéo ngược trở lại.

Không nghĩ nhiều, Mộ Vãn Linh liền hiểu, nàng đối với hư không cúi đầu tạ ơn một cái rồi nhanh chóng tìm cách trốn thoát khỏi phủ.

Lạc Tư Thần trở lại phòng trọ, y nhấp một ngụm trà nguội, chẳng bao lâu sau đám Tiểu Đằng Xà đã quay trở lại, cả đám say rượu bám vào nhau để giữ thăng bằng.

Trên đầu Tiểu Đằng Xà là gà đen nằm chổng chân lên trời, y lại được bế bởi Ngân Anh, Đế Lân thảm nhất, bám vào chân Ngân Anh kéo lê dưới đất nhưng trông có vẻ đang ngủ rất ngon.

Lạc Tư Thần cạn lời rồi, y nhét cả đám bọn họ lên cùng một cái giường rồi bản thân thì đi tới bên cửa sổ ngồi thiền.