Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 149: Nghi ham tiền



Tiểu Nha lại lệ nóng doanh tròng.

Mặc Diệu Dương cười khẽ: “Cô ngốc, đừng khóc nữa, không phải tôi đã về rồi sao.”

Tiểu Nha nâng đôi mắt đỏ ửng lên, nức nở nói: “Tiểu Nha chỉ... chỉ rất nhớ cậu hai.”

“Ha ha.” Mặc Diệu Dương cười, để tay lên tóc cô ta: “Đừng khóc, lần này tôi sẽ không vội rời đi đâu.”

“Thật sao?” Trong mắt Tiểu Nha loé lên sự sợ hãi và vui mừng.

Anh gật đầu nói: “Trở về mừng thọ cho ông nội.”

Chuyện nhà họ Mặc muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Mặc Viên Bằng, Tiểu Nha cũng có biết, bây giờ Mặc Diệu Dương nói vậy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng nhiều hơn là chua xót.

Ngọt ngào vì anh ở lại Mặc trạch một tuần, khiến cô ta chua xót là sau một tuần thì anh lại rời đi.

“Sau một tuần vẫn phải đi đúng không, sau đó cũng không về nữa ư?” Tiểu Nha nhịn xuống đau khổ trong lòng.

Mặc Diệu Dương thoải mái nói: “Cũng không phải.”

“Thật sao?” Đôi mắt cô gái lại sáng lên.

Sắc mặt Mặc Diệu Dương lại mang theo chút nặng nê: “Bây giờ bà nội đã được mời về rồi, ông nội cũng dọn về từ viện dưỡng lão, sau khi tổ chức sinh nhật tôi sẽ đi, nhưng sau này cũng về thường xuyên hơn. Dù sao để ông nội ở đây một mình tôi cũng lo lắng.”

Tiểu Nha giấu đi sự hưng phấn trong lòng, lo lắng nói: “Cậu hai, em cảm thấy cậu nói rất có lý. Mấy năm cậu không ở đây, ông nội vẫn luôn ở trong viện dưỡng lão, bà chủ từng bước khống chế mọi thứ của nhà họ Mặc, các bà chủ của chỉ thứ hai, chỉ thứ ba đều e ngại thủ đoạn của bà, giận nhưng không dám nói gì.

Lần này ông đã về, nếu trong nhà họ có cậu, chỉ sợ ông nội sẽ sống không tốt.”

Mặc Diệu Dương gật đầu: “Đến lúc cần thiết, tôi sẽ dọn về đây ở. Tôi muốn xem thử có mình ở đây, bà ta có thể gây ra chuyện gì.”

Tiểu Nha nhìn chăm chú vào anh một lúc.

Sau đó, Mặc Diệu Dương bèn đi đến phòng ngủ chính của mẹ mình, mãi đến lúc ăn bữa tối mới đi ra. Trên bàn cơm, vì mẹ Dung và Tiểu Nha không phải người ngoài nên Mặc Diệu Dương giữ bọn họ lại ăn cơm cùng.

Mẹ Dung liên tục gắp đồ ăn cho Mặc Diệu Dương, miệng còn đau lòng không ngừng lải nhải: “Cậu hai ra ngoài mấy năm đã gầy đi rồi, cậu xem trên mặt cậu còn miếng thịt nào đâu.”

Tiểu Nha cười nói: “Mẹ Dung, cái này dì không hiểu rồi? Bây giờ gây mới là tiêu chuẩn của cái đẹp đấy. Dì xem, mợ cả cũng gầy lắm mà”

Nói xong thì nhìn qua An Đình Đình.

An Đình Đình cong môi, gật đầu với cô ta.

Vừa nói xong, mẹ Dung như nhớ tới gì đó, vội vàng gắp đồ ăn cho An Đình Đình: “Mợ cả cũng gây, người trẻ tuổi các cháu hơi một tí là ồn ào muốn giảm béo, không chịu ăn cơm. Nếu ở cái thời của dì còn giảm béo cái gì? Cơm cũng không có mà ăn đâu. Mợ cả, cô ăn nhiều một chút.”

Nói xong lại gắp một miếng thịt chỗ bụng cá vào bát An Đình Đình.

“Mợ cả, ăn nhiều cá một chút sẽ tốt cho da. Nhưng mợ cả trời sinh đã là mỹ nhân, làn da vốn đã rất đẹp rồi.”

An Đình Đình liên tục cảm ơn.

Tiểu Nha bĩu môi kháng nghị: “Mẹ Dung bất công, trước giờ cũng chưa từng quan tâm Tiểu Nha như thế đâu.”

Mặc Diệu Dương cười, lấy đũa chung gắp đồ ăn cho cô ta.

Tiểu Nha vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngạc nhiên xong thì cười tủm tỉm.

Mặc Diệu Dương lại duỗi đũa chung đến trước mặt An Đình Đình, gắp miếng thịt cá mẹ Dung mới để vào ra, để vào trong bát mình, còn nói: “Đình Đình không thích ăn cá, cô ấy dị ứng với cá.”

Vừa nói xong, sắc mặt Tiểu Nha lập tức thay đổi.

An Đình Đình cũng ngạc nhiên, người đàn ông này hơi cẩn thận quá rồi. Cô nhớ ra có lần ra ngoài ăn cơm với Mặc Diệu Dương và Mặc Diệu Phong, Mặc Diệu Phong hỏi cô thích ăn cá không? Lúc đó cô lắc đầu nói không phải không thích, nhưng cũng không ghét, chỉ là cô không thể ăn cá, vừa ăn vào sẽ bị dị ứng, trên người sẽ nổi mẩn đỏ.

Không ngờ lại được anh nhớ kỹ trong lòng.

Khoé miệng hơi cong lên nhìn sang người nọ một cái, sau đó liên tục mỉm cười.

Một bữa cơm, chỉ có mình Tiểu Nha thấy không ngon.

Ăn bữa tối xong, Mặc Diệu Dương bèn đi sang chỗ Mặc Viên Bằng, còn An Đình Đình thì tản bộ trong sân cho tiêu cơm.

Cô nhìn chằm chằm cây thuỷ sam trong sân, rất tò mò, một cô con gái được cưng chiều, dịu dàng điềm tĩnh như bà chủ, chẳng lẽ không nên thích cây vừa lãng mạn vừa có ý thơ như cây Ngô Đồng ư. Sao lại trồng cây thuỷ sam, vừa cao vừa lớn, cũng không có gì đặc biệt.

Cô đi tới ghế dài bên cạnh vườn hoa, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Gió đêm lạnh châm chậm như nước thổi vào lòng người, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

“Mợ cả.” Tiểu Nha cầm một cái đĩa đi tới.

“Chào Tiểu Nha ” An Đình Đình mỉm cười với cô ta.

Tính cách Tiểu Nha tùy tiện đã quen, cũng không xem mình như tôi tớ, đi tới ngồi bên cạnh cô: “Ăn trái cây đi”

“Cảm ơn.” An Đình Đình nói cảm ơn, chọn một trái táo từ trong đĩa.

“Mợ cả, cô thật xinh đẹp.” Tiểu Nha đột nhiên nói như vậy.

An Đình Đình giật mình, lúc này mới phát hiện sau khi cô ta đến vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình. Khoé miệng cô hơi cong lên: “Cô cũng rất đẹp.”

Tiểu Nha cười châm chọc: “Mợ cả là đẹp cao quý.”

An Đình Đình nhìn cô ta một cái: “Đừng nói bậy, cô cũng là người rất cao quý.”

Tiểu Nha hơi lúng túng: “Cho dù nói thế nào, tôi cũng chỉ là một tôi tớ ở nhà cũ thôi.”

“.. An Đình Đình không biết nên an ủi cô ta thế nào, đột nhiên cảm thấy quả táo khi nãy rất ngon cũng không còn ngon nữa.

“Mợ cả, cô và anh Mặc Phong kết hôn khi nào vậy?”

An Đình Đình ngẫm nghĩ: “Cũng sắp hai tháng rồi.”

Tiểu Nha như có điều suy nghĩ, lại hỏi: “Mợ cả, anh Mặc Phong thích cô không?”

“Cái này..." An Đình Đình thật sự không biết nên trả lời cô ta thế nào.

Nói không thích, hình như sẽ bị nghĩ là mình ham tiền. Nếu nói với cô ta anh Mặc Phong rất thích mình, lại có ý như khoe khoang.

Cuối cùng, An Đình Đình chỉ cười nhạt.

Tiểu Nha thấy cô không trả lời cũng không hỏi thêm nữa.

Không biết vì sao, bầu không khí đột nhiên thay đổi. An Đình Đình cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, khiến cô hơi không quen.

Vì phá vỡ bầu không khí này, An Đình Đình hỏi: “Đúng rồi, sao trong sân này lại trồng một cây thuỷ sam thế?”

Tiểu Nha nói: “Vì bà chủ lớn rất thích.”

“Mẹ của Diệu Dương và Diệu Phong?” “Đúng.” Tiểu Nha gật đầu, dường như vừa nhớ tới gì đó, lại nói:“Lúc đầu, trong sân này không phải trồng cây thuỷ sam, sau đó bà chủ lớn đến đây bèn đổi hết tất cả cây trong sân.”