Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 527: Tiếp xúc chính diện với lôi kinh vũ



Long Đình Đình đóng cửa xe, vòng lên phía trước, nói: “Hằng, nếu anh không có chuyện gì thì ở đây đợi tôi một lát, tôi tới gần đây hỏi thăm một chút, nếu không có thì tôi quay lại tìm anh.”

Trần Hằng liền gật đầu: “Mợ hai, công việc của tôi chính là đưa mợ về. Tôi ở đây đợi mợ.”

Long Đình Đình cảm kích nhìn anh ta, gật đầu nói: “Cảm ơn anh!” Nói xong, cô liền đi vào tiểu khu bên trong.

Tuy nhiên, sau khi vào tiểu khu thì cô lại rời ra ngoài bằng một cánh cửa khác, ở bên đường giơ tay chặn một chiếc taxi, ngồi lên xe. Đọc địa điểm, xe liền dứt khoát hướng về mục tiêu.

Hình như cô chỉ từng tới nhà họ Cốc một lần, vì vậy không quen thuộc lắm phương hướng cụ thể của nhà Cốc Nhược Lâm. Nhưng cô lại thông qua chiếc xe dừng ở cổng để biết địa chỉ.

Bởi vì chiếc xe đó quả thực chính là xe của Mặc Diệu Dương!

Anh quả nhiên ở đây. Long Đình Đình tràn đầy nghi hoặc đi tới. Nhà họ Cốc rộng lớn, cây cối xum xuê, trong sân lá vàng khô rụng lộn xộn, không còn chút hơi thở tươi mới nào, lại đem lại cho người ta cảm giác hoang vu đã lâu không ai ở.

Cô bây giờ liền nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên tới đây. Phồn hoa thịnh thế khi đó mà bây giờ lại có cảm giác thê lương vộ tận thế này.

Đáng tiếc sao? Không có!

Cô lại sâu sắc cảm nhận được câu nhân quả báo ứng. Nhà họ Cốc sở dĩ rơi vào hoàn cảnh này không thể nào thoát khỏi do lòng tham không đáy và sự vô sỉ của những người sống ở đây.

Gieo gió gặt bão đại khái là như vậy đi.

Bỗng nhiên! Cô nghe thấy tiếng cãi nhau, hình như là đàn ông thét lên. Vừa ngước mắt liền nhìn thấy bóng dáng Mặc Diệu Dương bước ra khỏi cửa chính đại sảnh. Mà sau lưng anh cũng truyền tới tiếng hét phẫn nộ của một người đàn ông.

“Mặc Diệu Dương, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là cắt đứt với cô ta, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo với anh.”

Đây là một giọng nói xa lạ, Long Đình Đình xác định mình lần đầu tiên nghe thấy giọng nói này. Mặc Diệu Dương bước ra, liếc mắt liền nhìn thấy Long Đình Đình đang đứng ngoài cổng sắt. Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lóe lên kỳ dị, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Anh bước tới, mở cửa sắt, hỏi: “Sao em lại tới?”

“...Em...” Long Đình Đình cũng không nghĩ tới mình bị bại lộ nhanh như vậy.

Đồng thời, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ trong đại sảnh truyền ra. Rất nhanh đã có một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô.

Người đàn ông này mặc tây trang thẳng tắp, vô cùng vừa người. Tóc cắt cua, rất có thần thái. Chiều cao tầm cỡ Mặc Diệu Dương, khuôn mặt góc cạnh như dao gọt, đường cong khá hoàn mỹ. Trên mặt đeo cặp kính gọng vàng, dáng vẻ nho nhã.

Nhưng không biết tại sao, Long Đình Đình lại rõ ràng nhìn thấy địch ý trong ánh mắt người này.

Đây tuyệt đối không phải ảo giác của cô, vì lúc đối diện ánh mắt, người đàn ông này đã nửa híp mắt lại, đáy mắt tràn đầy khinh miệt. Bờ môi mỏng khẽ mở, giọng cao ngạo: “Cô chính là Long Đình Đình?”

Người này...nếu Long Đình Đình không đoán nhầm thì người này nhất định chính là Lôi Kinh Vũ!

Mặc Diệu Dương gật đầu nói: “Không sai.” Dứt lời, anh nói với cô: “Anh ta chính là Lôi Kinh Vũ.”

Cô khẽ gật đầu, nói: “Anh Lôi, chào anh.”

Lúc Lôi Kinh Vũ vừa ra ngoài, sắc mặt rõ ràng là phẫn nộ. Sau khi nhìn thấy cô thì lập tức chuyển sang khinh miệt. Mà lúc này, thông qua sự giới thiệu của Mặc Diệu Dương, lập tức lại đổi thành một khuôn mặt khác.

Không phải phẫn nộ, không phải khinh miệt, nhưng tuyệt đối cũng không thân thiện đi đâu. Khóe môi anh ta cong lên nụ cười đùa bỡn, nói: “Sớm đã nghe đám bạn thuở nhỏ nói, chị dâu hai là một mỹ nhân hiếm gặp. Bây giờ nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Chị dâu hai, thật vinh hạnh.” Nói xong, lúc Long Đình Đình còn kinh ngạc, anh ta bỗng níu lấy tay cô, muốn làm lễ nghi hôn lên mu bàn tay cô.

Long Đình Đình rút tay về theo bản năng, đôi mắt to trắng đen rõ ràng có chút cảnh giác.

Lôi Kinh Vũ ngạc nhiên giây lát, nhưng lại nhanh chóng khôi phục trấn định, ưỡn thẳng lưng, hai tay chắp ra sau, giọng dạy dỗ: “Chị dâu hai cũng quá cảnh giác rồi. Phải biết rằng cái này ở nước ngoài đều là lễ nghi cơ bản.”

Giọng nói còn có chút cảm giác ưu việt và kiêu ngạo. Giống như đang nói cho người khác biết rằng anh ta là người rất có thân phận, dùng lễ nghi hôn mu bàn tay bạn cũng hoàn toàn là xem trọng bạn.

Long Đình Đình không tức giận, mà nhàn nhạt nhếch môi, nhàn nhạt cười, bình tĩnh mắng trả: “Anh Lôi cũng nói đây là lễ nghi nước ngoài rồi, nơi này lại là trong nước. Các cô gái tự ái đương nhiên sẽ không dễ dàng để đàn ông xa lạ hôn, huống chi tôi là vợ người ta, là mẹ người ta rồi. Mỗi lời nói mỗi hành động đều đại biểu cho danh dự của chồng tôi. Cho nên thực xin lỗi.”

Dứt lời, cô vươn tay ra, tiếp tục thản nhiên nói: “Đã là ở trong nước, vậy chúng ta dùng nghi lễ kiểu Trung Quốc bắt tay đi. Tránh cho Diệu Dương về rồi nói tôi không biết lễ phép.”

Đây là điển hình cho việc cho bạn một cái bạt tai trước rồi lại nhét cho bạn một quả táo, còn hỏi bạn có ngọt hay không. Nhưng Lôi Kinh Vũ chỉ có thể nói ngọt.

Trong lòng anh ta có một vạn điều không tình nguyện cũng chỉ có thể vươn tay ra, khẽ nắm lấy tay cô.

Sau khi buông ra, cô quay đầu, mắt tràn ra tình yêu của một người vợ ấm áp đối với chồng mình. Cô nói: “Hai người còn có chuyện sao? Nếu còn thì em đi trước.”

“Anh cùng em...” Mặc Diệu Dương vốn muốn nói là ‘anh cùng em về’, nhưng còn chưa nói xong thì Lôi Kinh Vũ đã vội cắt ngang lời của anh, nói: “Chị dâu hai, chúng tôi quả thực còn có chuyện, nếu không chị về trước đi.”

Long Đình Đình gật đầu, đôi mắt đẹp khẽ xoay chuyển, tràn đầy dịu dàng: “Vậy em về trước, anh đừng về quá trễ.”

“Ừ, anh biết rồi.” Mặc Diệu Dương gật đầu.

Sau khi Long Đình Đình rời đi, tất cả khách sáo giả trang trên mặt Lôi Kinh Vũ liền lập tức tan thành mây khói. Anh ta vô tình trào phúng: “Mặc Diệu Dương, tôi nói lần nữa, muốn tôi giúp Mạnh Yến San cũng được. Tôi chỉ có một điều kiện, chia tay với người phụ nữ đó!”

Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói: “Tôi tình nguyện không cần anh giúp.”

“Anh -- ” Lôi Kinh Vũ tức giận không kìm nổi! Chỉ vào mũi anh, mắng: “Tiểu Lâm Nhi đối xử tốt với anh như vậy, anh đi theo kẻ thứ ba vứt bỏ cô ấy, ban đầu đáng ra tôi không nên xuất ngoại.”

Mặc Diệu Dương trầm mặt, nhấn mạnh: “Đình Đình là vợ tôi, cô ấy không phải người thứ ba. Còn nữa, sửa đúng một chút, sau khi tôi chia tay với Nhược Lâm mới quyết định ở cùng với Đình Đình. Kinh Vũ, mong anh sau này nói chuyện khách sáo một chút, nếu anh còn dám chửi bới Đình Đình một câu, thì đừng trách tôi không màng tình nghĩa anh em!”

Lôi Kinh Vũ sững sờ! Hẳn là không ngờ tới Mặc Diệu Dương lại nói đến mức này. “Ý anh là anh có thể để Mạnh Yến San tiếp tục mất trí nhớ, không màng tới, cũng phải bảo vệ người phụ nữ này, có phải không?”

Mặc Diệu Dương nói: “Tôi không có ý này!”

“Anh chính là có ý này!”