Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 545: Rất nhanh có thể có được em



Long Đình Đình vốn đang chợp mắt, Messenger truyền đến tiếng thông báo. Mở màn hình ra xem, đúng là của Mạc Ninh Thanh. Thầm nghĩ, nhỏ này sao lại nóng lòng như vậy chứ?

Nhấn vào giọng nói gửi đến, bên trong truyền đến giọng nói khẩn trương của Mạc Ninh Thanh: "Đình Đình, con đường kia không thi công nữa, tớ cảm thấy chuyện này có vấn đề, bây giờ cậu đang ở đâu? Lập tức xuống xe, hoặc là để tài xế quay đầu xe, nhanh chóng trở về nhà họ Mặc!”

“Hả? Tại sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao? “

Long Đình Đình rất kinh ngạc, giọng điệu của Mạc Ninh Thanh vô cùng lo lắng. Theo bản năng, cô tin vào độ tin cậy trong lời nói. Cô nói với tài xế: "Làm phiền anh, dừng ở ven đường một chút.”

“Ồ. Bây giờ phải xuống xe sao?”

“Vâng, đúng vậy.” Đột nhiên Long Đình Đình nghĩ đến, xung quanh không có xe. “Như vậy đi, anh đưa tôi trở về là được rồi. Hôm nay tôi không có ý định ra ngoài nữa.”

“Được.” Tài xế gật đầu, quay đầu xe.

Nhưng mà, ngay khi đầu xe tài xế vừa mới quẹo vào, một chiếc xe tải phía sau ầm ầm một cái, đâm vào đuôi xe taxi...

Mặc Diệu Lương đi vào phòng, nhìn người vẫn đang mê man trên giường. Cẩn thận kiểm tra, trên người cô có lưu lại vết thương và vết trầy nào không. Ngoại trừ trên trán có một chút màu xanh, cũng không có bất kỳ vết máu nào.

Anh ta đứng dậy, bỏ hai tay vào túi quần, trầm giọng hỏi: "Khi nào cô ấy có thể tỉnh lại?”

“Cô Long cũng không có bị thương gì, nhưng va chạm mạnh vẫn khiến cho trán của cô ấy bị đụng chạm ở bên ngoài, nhưng mà cũng không có gì đáng ngại. Chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể tỉnh lại.”

Mặc Diệu Lương sắc mặt tối sầm không ổn, gật gật đầu, nói: "Cô ấy tỉnh rồi, trước hết để cho cô ấy ăn một chút gì đi. Nếu cô ấy muốn chạy trốn, hãy tiêm cho cô ấy một mũi, để cô ấy ngủ một cách đàng hoàng, tất cả chờ sau khi tôi trở về sẽ quyết định sau.”

“Vâng!”

Mặc Diệu Lương rũ mi mắt, tầm mắt ngưng đọng nhìn Long Đình Đình đang nhắm chặt hai mắt.

Cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ của cô khi ngủ. Lúc này cô giống như một đứa trẻ, khiến người ta trìu mến. Cho dù chỉ là đồ giả, anh ta đã sớm chịu đủ âm thanh của Tô Tiểu Niệm, còn có tính cách nhu nhược vô năng của cô ta.

Anh cúi người xuống, trên mặt lộ ra nụ cười biến thái và cưng chiều, ở bên tai cô, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ nhanh chóng có được em thôi.”

Nói xong, đứng thẳng lên, xoay người rời đi.

Sau khi Mạc Ninh Thanh nói xong, rất chờ đợi Long Đình Đình đáp lại. Thế nhưng, hơn mười phút trôi qua, vẫn không đợi được câu trả lời của cô. Thậm chí ngay cả tin nhắn gửi đi, cô cũng không trả lời. Gọi điện thoại, hiển thị tắt máy!

Nhất định Long Đình Đình đã xảy ra chuyện! Bất kể trong tình huống nào, cô nhất định sẽ hồi phục bản thân một chút, nói cho cô biết an nguy của mình. Đây là sự ăn ý của cô và Long Đình Đình trong nhiều năm qua!

Sau khi dự cảm được Long Đình Đình có thể gặp nguy hiểm, Mạc Ninh Thanh trước tiên liên hệ với Tiêu Quân, mang tình huống hôm nay nói cho anh ta biết. Tiêu Quân cũng đề cao cảnh giác, lập tức liên lạc với Mặc Diệu Dương.

Mặc Diệu Dương phát hiện cũng không liên lạc được với Long Đình Đình, nhanh chóng phái người đi đến hai đoạn đường xảy ra chuyện hỏi thăm. Có người nói, trong nửa giờ ngắn ngủi buổi chiều, quả thật có dấu hiệu thi công do người thiết lập trên con đường đó, cũng đẩy toàn bộ người lái xe qua một con đường khác.

Thế nhưng, lần thi công này chỉ mới có nửa tiếng, đã kết thúc. Mà chiếc xe mà Long Đình Đình lên lúc đó, khi đoạn đường đó xuất hiện, không may lại xảy ra chuyện, camera ở giao lộ lại xảy ra sự cố.

Toàn bộ sự tình liên hệ lại, thật sự là quá mức quỷ dị!

Trần Hằng bước nhanh đi tới bên cạnh Mặc Diệu Dương, nói: “Cậu chủ, ở trên một con đường khác, phát hiện một chiếc taxi bị tông vào đuôi. Tài xế đã đưa đến bệnh viện chữa trị, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Nhất định mợ chủ đang ngồi trong chiếc xe này, sau đó bị người ta bắt cóc đi.”

Mặc Diệu Dương nói: "Tên tài xế kia thương thế như thế nào?”

“Rất nặng!”

Nghe vậy, sắc mặt Mặc Diệu Dương trầm xuống. Không biết hiện tại Đình Đình thế nào, có phải bị thương cũng rất nặng hay không?

Trần Hằng nhìn ra lo lắng của anh, lại nói: "Cậu chủ, an nguy của mợ chủ tạm thời cậu không cần lo lắng.”

Mặc Diệu Dương nghi ngờ nhìn anh ta một cái.

“Báo cáo căn bản của bệnh viện, tài xế kia lúc đó chỉ bị trầy da nhẹ. Bởi vì chấn động mạnh, nên phần não bộ có chấn động nhẹ, tạm thời bước vào trạng thái hôn mê. Nhưng trên người anh ta lại bị thương khá nặng do tác động từ bên ngoài tạo nên. Nếu tôi đoán không sai, nhất định là những người này muốn giết chết anh ta, kéo dài thời gian đến cứu mợ chủ.”

Mặc Diệu Dương gật đầu, nói: "Cậu đi phụ trách mấy con đường kia, nhưng những con đường giống nhau toàn bộ phong tỏa lại. Đưa tất cả camera ra, những người nào khả nghi, nhất định phải bắt về thẩm vấn, một người cũng không được bỏ sót.”

“Vâng!” Trần Hằng gật đầu, xoay người rời đi.

Mặc Diệu Dương cùng với Tiêu Quân thì chạy tới địa điểm xảy ra sự việc, muốn nhìn lại hiện trường một chút xem có dấu vết gì khả nghi hay không.

Toàn bộ sự việc đã được hoàn nguyên, hiện tại vẫn không biết Long Đình Đình bị ai mang đi, đi đâu, bọn họ muốn làm gì, sẽ làm ra chuyện gì với Long Đình Đình.

Mặc Diệu Dương trở lại nhà cũ của nhà họ Mặc, lại cùng mẹ Dung nói chuyện về chuyện trước khi Long Đình Đình rời đi, có thể đã nói qua. Đáp án nhận được lại là tất cả bình thường.

Chuyện Long Đình Đình bị bắt cóc, anh không đề cập với bất kỳ ai, thậm chí cũng không nói cho Mặc Viên Bằng biết. Mấy ngày trước chuyện tình của Cốc Nhược Lâm đã đủ để cho ông cụ chịu đựng, hơn nữa chuyện này, ông cụ chưa chắc có thể chịu đựng được đả kích như vậy!

Đêm đã khuya, Mặc Diệu Dương vẫn bồi hồi ở trên con đường kia, cũng như địa điểm xảy ra tai nạn của tài xế taxi. Trong lúc đó, đám người Trần Hằng sẽ dùng điện thoại di động liên lạc với anh, báo cáo kết quả điều tra của nhau.

Mặc Diệu Dương đứng ở bên cạnh taxi, mà phía sau anh, một thân ảnh xuất hiện...

Long Đình Đình tỉnh lại lập tức phát hiện bản thân không bị tổn thương chút nào. Thế nhưng, cô lại bị nhốt trong căn phòng này. Bên trong cùng bên ngoài, đều bị người chặt chẽ trông coi. Điều đáng nói là cửa sổ căn phòng cô đang ở đã bị thanh gỗ đóng đinh. Kể từ đó, bất kể là ban đêm hay ban ngày, ánh sáng trong phòng đều có vẻ rất mờ tối!

Có người đẩy cửa đi vào, nhìn qua là một cô bé chừng mười tuổi. Cô bé đặt đĩa thức ăn trong tay lên bàn, sau đó chỉ chỉ, nói với Long Đình Đình: "A a a... Ba ba...”

Lại là một người câm sao? Ý của cô bé, là gọi mình ăn cơm sao?

Long Đình Đình lắc đầu, tỏ vẻ mình không ăn.

Nhất thời con bé nóng nảy, dậm chân, lại chỉ chỉ bên ngoài, vẻ mặt rất lo lắng.

Long Đình Đình nhìn về phía cửa, cô gái câm này tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn không giống người xấu. Cô bé sốt ruột như vậy, có phải muốn nói cho mình biết cái gì không?