Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 561: Người đàn ông tham lam vô sỉ



Long Đình Đình như hóa đá tại chỗ.

Ánh mắt hiện lên tia vô tội và tuyệt vọng, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng đang mím chặt của người đàn ông ở trước mặt.

Mặc Diệu Dương lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ... cô không hài lòng về khoản bồi thường tôi đã viết trong đơn ly hôn? Nếu cô muốn thứ gì nữa thì cứ việc nói ra, chỉ cần cô mở miệng, tôi sẽ đáp ứng cô!”

Nói xong, khóe mắt anh hiện lên vẻ khinh bỉ.

Long Đình Đình khó khăn mở miệng, chưa kịp nói gì đã chảy nước mắt: “Em cần anh!” Cô sợ anh không nghe thấy, nên nhấn mạnh lần nữa, nhìn vào mắt Mặc Diệu Dương, gằn từng câu từng chữ: “Em nói, em chỉ cần anh, được không?”

Long Đình Đình cảm thấy mình thật sự mất hết liêm sỉ rồi!

Người đàn ông trước mặt là một tra nam định vứt bỏ cô, nhưng cô không nhẫn tâm buông tay một cách dứt khoát được. Cô không biết là vì mình thật sự yêu anh đến tận xương tủy, hay là vì khó lòng buông bỏ bao năm qua? Cô thật sự không biết gì cả!

Giờ cô chỉ muốn thử một lần thôi. Có lẽ anh sẽ nhận ra điều gì đó, hoặc nhớ đến những ký ức tốt đẹp trước đây, rồi từ bỏ ý định chia rẽ gia đình này.

Đồng thời, cô cũng thầm nhắc nhở mình, đây là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng cô cúi đầu giữ anh lại một cách hèn mọn như thế. Nếu anh không đồng ý, thì dù trái tim cô có run rẩy, đau đến đâu, cô cũng phải dứt khoát buông tay.

Quả nhiên, cô nghe thấy tiếng cười chế giễu phát ra từ miệng anh.

Mặc Diệu Dương nhếch miệng, ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ và mỉa mai: “Nói đi nói lại, hóa ra là cô chê tôi cho cô quá ít, đúng không? Vậy cũng được, cô cứ tự suy nghĩ đi, rồi muốn thứ gì thì viết cái nấy, tôi sẽ sai người tới lấy sau.”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

“Diệu Dương!” Long Đình Đình bỗng lên tiếng.

Không biết tại sao trái tim cô vẫn không thể dứt bỏ được? Rõ ràng anh đã nói đến thế rồi, sao cô vẫn dính chặt không buông vậy?

Cô nhíu mày tận tình khuyên nhủ: “Anh thật sự muốn chọc tức ông nội à?”

Mặc Diệu Dương nhìn thẳng về phía trước, mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng. Thật ra anh đang mất kiên nhẫn, nhưng trong lòng Long Đình Đình lại nghĩ... hình như anh đang do dự.

Tim cô căng thẳng đến mức đập thình thịch, rồi dò hỏi: “Diệu Dương, có phải lần này cũng là vì bố cục, đúng không?” Cô hít sâu một hơi, rồi trầm giọng nói: “Ở đây không có ai cả, anh chỉ cần nói cho em biết có phải vậy không thôi. Nếu phải, anh bảo em làm gì, chắc chắn em sẽ ra sức phối hợp với anh, chỉ cần anh...”

Chỉ cần anh đừng ly hôn với em! Long Đình Đình nói thầm câu nói này. Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh, hy vọng có thể nghe thấy sự đồng ý từ miệng anh.

“Nếu... anh vẫn cảm thấy bất tiện, hay là thế này đi... anh chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu để nói cho em biết, em...”

“Long Đình Đình! Đủ rồi đấy!” Mặc Diệu Dương cắt ngang lời cô, khuôn mặt điển trai đầy vẻ mất kiên nhẫn và cáu kỉnh: “Có phải cô nhập tâm quá rồi không? Cô tưởng cô đang quay phim à? Là trò chơi gián điệp hay là 007? Cô tưởng tượng phong phú quá đấy!”

“...” Long Đình Đình bị anh tạt một gáo nước lạnh, đôi môi run rẩy không thể phát ra tiếng.

Mặc Diệu Dương cười khẩy: “Thế này đi, tôi không có thời gian để nói mấy chuyện nhảm nhí với cô. Cô tranh thủ ký sớm đi, rồi trả lại cho tôi.”

“Diệu Dương...” Long Đình Đình vươn tay định nắm cổ tay áo anh.

Nhưng anh vội né tránh, rồi lườm cô. Sau đó xoay người, sải bước rời đi...

Mặc Viên Bằng ngã bệnh đến một tuần sau cơ thể mới có chuyển biến tốt.

Nghe tin ông cụ Mặc tỉnh lại, Long Đình Đình vội chạy tới đây thăm ông từ Thủy Sam Uyển. Cô cũng chưa từng xem qua đơn ly hôn do Mặc Diệu Dương đề ra.

Không thể không nói, người đàn ông này ngoài việc thay đổi trái tim, thì mấy chuyện khác thật sự rất hào phóng. Có thể nói, trong đơn ly hôn anh đã cho cô hơn nửa sản nghiệp dưới trướng gia tộc Mặc thị, chỉ cần cô gật đầu, rồi ký vào tờ giấy này, thì trong vòng một đêm cô sẽ trở thành người phụ nữ đứng đầu danh sách giàu có của thành phố G.

Nhưng... cô đâu cần mấy vật ngoài thân này?

“Ông nội, ông uống chút nước đi.” Long Đình Đình dìu Mặc Viên Bằng ngồi dậy, rồi bưng ly nước ấm lên, tay còn lại cầm mấy viên thuốc.

Mặc Viên Bằng chịu phải đả kích, tinh thần cũng sa sút hơn phân nửa, cộng thêm mấy ngày nay luôn nằm bẹp trên giường, nên tóc hơi rối, cả người trông tiều tụy già nua hơn rất nhiều.

Ông vừa ngước mắt lên đã thấy viên thuốc trong lòng bàn tay Long Đình Đình, nên nhắm mắt lại, tức giận nói: “Ông không muốn uống thuốc.”

Long Đình Đình cười nói: “Ông nội, ông không thể không uống thuốc được. Giờ ông đang bị bệnh, phải uống thuốc mới khỏe lên được, chẳng phải người xưa có câu thuốc đắng dã tật đấy ư?”

Mặc Viên Bằng gượng cười: “Thằng súc sinh đó luôn rủa ông chết đi, thì ông uống thuốc làm gì?”

Ông cụ vừa nhắc đến Mặc Diệu Dương, sắc mặt Long Đình Đình liền thay đổi, nụ cười dịu dàng trên mặt cũng dần trở nên cứng ngắc.

Mặc Viên Bằng nói tiếp: “Đình Đình, cháu hãy nghe lời khuyên của ông nội, dù có thế nào cháu cũng đừng đồng ý với nó. Cả đời này ông nội chưa từng nhìn lầm người, chỉ có ở bên cháu thì cuộc đời thằng súc sinh đó mới có thể đi trên con đường ngay thẳng, không ai có thể thay thế được cháu. Dù Nhược Lâm yêu nó, nhưng bọn chúng không thích hợp. Tính cách con nhóc Nhược Lâm đó không ngay thẳng, không biết nhẫn nhịn, càng không lấy đại cục làm trọng.

Nhà họ Mặc cần một cháu dâu thông minh, biết tiến biết lùi và cam chịu tới trấn giữ. Đình Đình à, nếu cháu không muốn nhà họ Mặc suy tàn rồi diệt vong trong vòng mười năm, thì hãy cắn răng, kiên quyết đừng đồng ý ly hôn với nó.”

Long Đình Đình thầm ngạc nhiên.

Cô vốn tưởng rằng ông nội luôn đứng về phía cô, là vì yêu thích cô, nhưng không ngờ, trong lòng ông nội lại đánh giá cao mình như thế. Cô đâu có tài cán gì, sao có thể được ông cụ Mặc đánh giá cao như thế?”

“Ông nội...” Cô run rẩy gọi.

Mặc Viên Bằng nhắm mắt lại, từ tốn gật đầu: “Cháu gái, cháu lại cực khổ nữa rồi. Giờ thằng khốn đó bị ma nhập rồi. Cháu phải kéo ra, rồi chỉ nó đi đúng hướng. Còn nếu cháu bỏ mặc nó, chắc chắn nó sẽ đi về phía hủy diệt.

Cháu hãy hứa với ông nội, dù chuyện thế nào cũng phải ra sức kéo nó ra khỏi vực sâu. Cháu là vợ nó, hai đứa là vợ chồng với nhau, dù xảy ra chuyện gì cũng phải hỗ trợ lẫn nhau, bằng không mấy chục năm sau, hai đứa khó mà bước tiếp.

Long Đình Đình cụp mắt, cô cũng muốn làm thế lắm chứ, làm thế nào cô mới có thể không buông tay anh đây? Nhưng ông nội ơi, ông biết không? Con đường này, cháu đã đi đến mức mỏi mệt rồi, không ai có thể thấu hiểu được cảm giác này?