Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 567: Anh cần có một đôi mắt tỏ tường



Gió thu thổi tới mơn man những sợi tóc bên tai của Long Đình Đình. Cô vô thức khẽ nheo mắt lại, muốn tránh đi những hạt bụi nương theo làn gió kia. Long Đình Đình vuốt nhẹ mái tóc, chỉ một động tác lơ đễnh song lại có vẻ gì đó thật quyến rũ, đoạn cô cười rồi nói: "Anh Lôi à, quan niệm này của anh tôi khó lòng mà đồng ý được."

Lôi Kinh Vũ thoáng chốc nổi hứng, anh ta nở một nụ cười thâm sâu rồi tò mò hỏi: "Ồ? Cô Long nghĩ thế nào về việc này?"

Long Đình Đình nhếch môi, cô nói: "Anh nghĩ thử xem, một kẻ thứ ba chia rẽ gia đình của người khác, dù đó là tình yêu đích thực đi chăng nữa thì nó cũng là dẫm đạp lên hạnh phúc của người khác, thứ tình yêu như vậy đã không còn là thuần khiết rồi, nói gì đến đúng đắn chứ?"

"Chẳng lẽ cô Long đã quên rồi à? Lúc trước Diệu Dương và Lâm... Họ mới là một đôi. Là ai? Ai mới là người thứ ba chen chân chứ?" Lôi Kinh Vũ 'tốt bụng' nhắc nhở cô.

Long Đình Đình đã biết trước là anh ta sẽ nói đến chuyện này.

"Anh Lôi à, trong chuyện tình cảm thì điều quan trọng nhất chính là duyên phận. Lúc trước khi tôi quen Diệu Dương tôi không hề biết đến sự tồn tại của cô Cốc. Với cả Diệu Dương là một người có chừng có mực, không phải kiểu lăng nhăng thích đứng núi này trông núi nọ, Còn lý do tại sao anh ấy bỏ qua cô Cốc để lựa chọn cùng tôi xây dựng tổ ấm... Tôi nghĩ không lâu sau anh sẽ biết thôi. Nhưng điệu kiện tien quyết là anh phải có một đổ mắt tỏ tường, biết phận biệt đâu là tốt đâu là xấu, đâu là thật đâu là giả."

Lôi Kinh Vũ sững người.

Chỉ số EQ của người này thật sự rất cao. Chỉ vì đôi ba câu của cô mà thiếu chút nữa anh đã suy nghĩ chệch hướng rồi, anh đã hứa với Lâm rằng dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn sẽ luôn đứng về phía cô rồi mà.

Anh ta cười nói: "Cô Long cứ luôn mồm nói anh ta là một người đàn ông tốt, không lăng nhăng thích đứng núi này trong núi nọ. Vậy thì tại sao anh ta lại ở bệnh viện chăm nom Lâm? Còn Lâm lại mang trong mình giọt máu của anh ta chứ?"

Nghe thấy những lời châm chọc khiêu khích của anh ta, Long Đình Đình vẫn cứ bình chân như vại, cô khẽ hé môi rồi hỏi vặn lại: "Rốt cuộc là tại sao, hẳn anh Lôi đây là người biết rõ hơn tôi mới phải."

Lôi Kinh Vũ nghe câu hỏi này của cô thì chỉ biết nghẹn họng.

Khuôn mặt tuấn tú của anh ta trông cỏ vẻ xấu hổ và rối rắm, đôi mắt bắt đầu tránh né cô.

Thái độ này của anh ta khiến Long Đình Đình hiểu rõ mọi chuyện hơn. Cốc Nhược Lâm cứ quấn lấy Mặc Diệu Dương như vậy, vốn cô ta không hề có ý muốn buông tay. Mà tld lại thương cô ta như thế, chắc chắn sẽ nghe lời cô ta răm rắp. Chuyện xảy ra trong buổi gặp mặt tối đó hẳn là do hai người họ bàn tính từ trước.

"Tạm biệt!" Long Đình Đình cũng không nhiều lời, đã biết được điều mình muốn nên cũng không nói thêm gì.

Lôi Kinh Vũ cau chặt mày, nhìn cô thanh thoát quay lưng đi, dáng người uyển chuyển, anh ta đứng trầm ngâm...

"Chị dâu à, chị cứ đi như vậy sao?" Mặc Diệu Tuyết ở Thủy Sam Uyển, sau khi biết chuyện này thì tỏ ra rất bất bình. Cô giận giữ nói: "Nếu là em thì dù có thế nào em cũng không chịu để yên. Phải đẩy con nhỏ xấu xa kia xuống lầu mới hả dạ, để cho cô ta và đứa con trong bụng khỏi ai được sống hết."

Con bé này chỉ biết nói bậy nói bạ, không thèm để ý gì đến hậu quả hết.

Long Đình Đình lắc đầu, rồi cô đưa ngón tay chọc chọc vào trên trán cô ta, miệng nói: "Em đó, thật là khờ quá đi. Sao em không nghĩ rằng Cốc Nhược Lâm có tình làm thế là vì muốn chọc thức chị, như thể đang muốn mượn tay chị để phá cái thai vậy. Nói gì thì nói, đứa bé đó cũng mang danh là con của Mặc Diệu Dương. Chỉ riêng chuyện đó thì nhà họ Cốc cũng đã có đủ lý do để yêu cầu nhà họ Mặc đuổi chị đi và cho Cốc Nhược Lâm lên thay chỗ rồi."

Lúc này mdl mói ngộ ra, cô ta vỗ đầu rồi ngạc nhiên nói: "Đúng ha, sao em lại không nghĩ đến chuyện này! Nếu là vậy thì cô ta đúng là lòng dạ ác độc mà! Trời ạ! Anh hai... Anh ấy đúng là có mắt không tròng mà!"

Lòng Long Đình Đình quặn đau, cô khẽ thở dài một hơi.

Nói thật thì những lời mà hôm nay cô nói với Lôi Kinh Vũ chẳng qua cũng chỉ là do cô đoán vậy thôi. Nhưng sau khi trông thấy vẻ mặt của anh ta thì cô đã tin tưởng và phán đoán của mình rồi. Với cả một người sau khi làm chuyện xấu mà có biểu hiện như vậy chứng tỏ người đó vẫn chưa hoàn toàn hết thuốc chữa.

Ít ra còn hơn cái điệu bộ ngang nhiên hùng hồn của Cốc Nhược Lâm.

Xem ra nếu muốn biết sự thật của chuyện này thì phải bắt đầu từ Lôi Kinh Vũ.

Nghĩ đến đây thì Long Đình Đình lại bắt đầu thấy nghi ngờ, đứa bé trong bụng Cốc Nhược Lâm rốt cuộc có phải con của Mặc Diệu Dương hay không? Long Đình Đình hoảng sợ nghĩ.

Nếu đó không phải thật thì lòng dạ của cô ta thật quá thâm sâu. Chuyện như vậy mà cũng có thể nói dối. Thật sự quá...

Một buổi chiều ấm áp, Long Đình Đình lại đi tới khu nội trú của bệnh viện.

Nhưng lần này Long Đình Đình không để bất kỳ ai biết cả, cô đi thẳng đến khu vực đăng ký ở bệnh viện, trước hết là nói ra thân phận con dâu nhà họ Mặc, trong khi người kia đang hoảng hốt tiếp đón thì cô lại cho chút lợi ích để hối lộ người kia giữ bí mật cho cô.

Y tá lấy bảng đăng ký bệnh án ra rồi lật tới phần hồ sơ đăng ký của Cốc Nhược Lâm, sau đó cô ta nịnh nọt đặt xuống trước mặt cô. Long Đình Đình mỉm cười gật đầu, ra vẻ thờ ơ lật xem.

Thật ra thì cô chỉ cần xem xem lúc trước ai là người đăng ký là được. Quả nhiên đúng như những gì cô đoán, tên người đăng ký trong hồ sơ bệnh án không phải là Mặc Diệu Dương, mà đó là... Lôi Kinh Vũ!

Vậy có nghĩa là Mặc Diệu Dương không phải người đầu tiên biết chuyện Cốc Nhược Lâm mang thai. Mà phải tới tận khi Lôi Kinh Vũ đưa Cốc Nhược Lâm vào bệnh viện rồi xử lí xong xuôi hết các thủ tục thì mới nói chuyện này cho Mặc Diệu Dương!

Nếu thật là như thế thì chuyện Cốc Nhược Lâm có mang thai hay không còn cần phải xem xét lại mới được.

"Cảm ơn cô." Long Đình Đình trầm ngâm một hồi rồi đóng hồ sơ lại, đoạn cô mỉm cười cảm ơn rồi quay người bỏ đi.

Hôm nay Mặc Diệu Dương không tới bệnh viện với Cốc Nhược Lâm, nhưng Lôi Kinh Vũ thì hầu như ở tiệt trong bệnh viện hai tư trên hai tư, lúc nào cũng ở bên cạnh Cốc Nhược Lâm.

Ở trong phòng bệnh mãi cũng chán, hai người bọn họ đi xuống bãi cỏ dưới lầu vừa đi dạo vừa trò chuyện với nhau.

Lôi Kinh Vũ nói gì đó, Cốc Nhược Lâm nghe thấy liền vui vẻ cười phá lên.

Cô ta nhẹ nhàng vỗ ngực anh ta, miệng nói: "Kinh Vũ, không ngờ cuộc sống ở nước ngoài thú vị đến vậy, ha ha." Dứt lời cô ta đưa mắt nhìn về phía Lôi Kinh Vũ đang nhìn, vì ánh mắt anh có gì đó rất lạ. Chợt cô ta trông thấy một bóng người quen thuộc ở ngay chỗ cửa ra vào, chỉ thoáng chốc sau đã khuất dần trong đám đông ngay trước cửa.

Long Đình Đình! Cô ta tới đây làm gì chứ?

Lôi Kinh Vũ cũng nói: "Đó không phải là cô Long hay sao? Cô ấy đến bệnh viện làm gì chứ?"

Cốc Nhược Lâm lắc đầu nói: “Không biết cô ta lại tính giở trò gì nữa.”

Lôi Kinh Vũ ngẫm nghĩ, anh ta phân tích hướng đi của Long Đình Đình lúc rời khỏi. Sau cùng anh ta quay đầu nhìn về phía phòng lưu trữ hồ sơ: "Chỗ đó không có bệnh nhân cũng không có các bác sĩ chuyên khoa, cô Long đi tới đó để làm gì vậy chứ?"