Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 127: Lý do thực sự



Vừa thấy An Nhiên chạy đi, trong lòng Ân Lãm đã muốn chửi bậy một câu. Anh định đuổi theo cô thì cửa phòng phẫu thuật đã mở ra, khiến anh buộc phải dừng bước.

“Anh Thành?” Ân Lãm vừa thấy y tá đẩy băng ca ra đã vội gọi, sau đó hốt hoảng phát hiện tình hình của Tống Thành không tốt chút nào. “Vì sao anh ấy chưa tỉnh? Phẫu thuật xảy ra vấn đề gì?”

Bác sĩ mổ chính mệt mỏi đi tới, nói nhanh: “Vết thương trên người không có vấn đề gì. Tuy nhiên, dường như bệnh nhân không muốn đối mặt với thực tế nên ý thức đã chọn không tỉnh lại.”

Ân Lãm nghe xong cũng ù ù cạc cạc, bộ não luật sư nhanh nhẹn của anh từ chối hiểu lời bác sĩ nói. Anh bực mình mắng: “Tống tổng xưa nay làm gì cũng đều quyết đoán. Làm sao có chuyện vô lý là không muốn đối mặt với thực tế cho được?

Không phải là các người làm ăn thất trách đấy chứ?”

Bác sĩ mổ chính bị nói không ra gì cũng không dám ý kiến, ai bảo người ta là bậc đại quý nhân, đòi hỏi cao hơn người thường. Ông mệt mỏi đáp: “Xin lỗi, chúng tôi đã làm hết khả năng của mình. Tình hình của bệnh nhân như vậy, đến bác sĩ Lê Hiền cũng sẽ bó tay thôi.”

Ân Lãm chợt nhớ ra cái tên này, liền rút điện thoại gọi. Chuông đổ đến bốn lượt mới có người nhấc máy. Lê Hiền khàn khàn nói: “Ai vậy? Không có việc gấp thì đừng gọi.

Đêm qua trực mệt chết rồi.”

Ân Lãm lập tức cắt lời anh ta: “Tống tổng nhà chúng tôi bị dao đâm, hôn mê bất tỉnh.

Hiện đang ở bệnh viện trung tâm.”

Vừa nghe xong, hai con mắt lờ đờ buồn ngủ của Lê Hiền mở to kinh ngạc: “Hản… hôn mê? Không phải người nên hôn mê là An Nhiên à?”

“Nói linh tinh cái gì đấy?” Ân Lãm càu nhàu, sốt ruột giục: “Cậu mau qua đây đi!

Đừng có làm mất thời gian nữa.”

Không ngờ Lê Hiên lại cười to: “Không đáng lo. Có khi hắn kiệt sức vì đêm qua vận động quá nhiều thôi.”

Mấy lời của Lê Hiền thực sự chọc giận Ân Lãm, anh bất chấp đang ở hành lang bệnh viện, măng to: “Cái mồm ăn mắm ăn muối vẫn không sửa được? Đây không phải chuyện đùa đâu!”

Lê Hiền không những không giận, còn chế giễu lại: “Người nẫm dưới như anh hiểu làm sao.

được! Nhìn ấn đường và nhân trung hẳn xem, có phải…” Anh hướng dẫn Ân Lãm quan sát một hồi, chàng thư kí mặc dù không chịu nổi tính cách kì quái của Lê Hiền nhưng cũng không thể bác bỏ lời anh ta nói.

“Thấy chưa, một giọt tinh mười giọt máu.

Đã vậy còn bị dao đâm, mất máu là chuyện thường. Cái này trong sách gọi là ‘tinh tẫn nhân vong’. So với thượng mã phong’ thì lịch sự hơn một chút nhưng bản chất cũng như nhau thôi.”

Ân Lãm không muốn nói nữa, bèn hạ lệnh một câu rồi cúp máy: “Mau tới nhanh!”

Anh day day thái dương, cũng may là An Nhiên không phải kiểu phụ nữ đòi hỏi vô độ.

Nếu đêm qua mệt mỏi thêm chút nữa, Tống tổng thực sự “tinh tân nhân vong” thật thì đúng là thành trò cười cho thiên hạ.

Lê Hiền buông điện thoại, khởi động xe, khóe môi không nhịn được mà cong lên một nụ cười tinh quái.

Mang tiếng là tiến sĩ luật, thư kí của Tống Thành không ngờ lại ngây thơ như vậy!

Vốn dĩ ấn đường với nhân trung của con người ai cũng như vậy, làm gì có chuyện “tinh tấn nhân vong”. Lần này đem Tống Thành chơi đùa một chút, tiện thể trêu cả anh chàng thư kí lúc nào đạo mạo kia, Lê Hiền thấy rất sảng khoái.

Thì ra anh ta nằm dưới thật!

Không đầy một giờ sau, dưới bàn tay chữa trị của Lê Hiền, Tống Thành thực sự tỉnh lại, thần sắc tuy mệt mỏi nhưng ít ra đã có chút sinh khí.

Việc đầu tiên hắn làm sau khi mở mắt chính là đòi rút dây truyền dịch, một mực muốn xuất viện.

Mặc kệ Lê Hiền kêu gào thế nào, hắn vẫn đi thẳng ra thang máy, không thèm ngoái đầu. Ân Lãm biết hẳn định đi đâu, vội vàng liên hệ với trực thăng.

Khoảng nửa tiếng sau, Tống Thành đã bay ra đảo.

An Nhiên sau khi rời bệnh viện thì không có tiền bắt xe, đi nhờ xe người khác thì cô không dám, chỉ còn cách chạy bộ về nhà Ngô Minh Châu. Mượn được điện thoại của người đi đường để liên lạc mà bạn tốt hoàn toàn bặt vô âm tín, cô cực kì lo sợ.

Chạy rất lâu, cuối cùng cô cũng về tới nơi, vội vã lên cầu thang. Lúc đi ngang qua một người, cô không chú ý nhưng người đó lại dừng bước chân, đứng nhìn theo cô một lúc lâu, cả người chấn động.

Kia chẳng phải là An Nhiên, đứa con gái út đáng thương của ông sao?

Nguyễn Chính Quốc thất thần, nhìn đến mái tóc đã không cánh mà bay của con thì hốt hoảng, chẳng lẽ… nó bị bệnh?

Ông vội vàng đuổi theo.

An Nhiên do đã chạy bộ một quãng đường dài, lại leo một mạch mấy tầng lầu, nhất thời kiệt sức, vừa đi đến đầu hành lang đã thấy mặt mũi tối sầm, muốn ngã về phía sau. Vừa đúng lúc một bàn tay to lớn đưa ra đỡ lấy lưng cô.

“An Nhiên? Con sao vậy?”

Nguyễn Chính Quốc hô một tiếng.

An Nhiên sắc mặt tái nhợt, tiều tụy trông thấy, một tay bám chặt tường, tay kia vội vã lau mồ hôi đang chảy thành dòng trên trán.

Cô mơ hồ nhìn lại người vừa xuất hiện, không nói lời nào.

Nguyễn Chính Quốc vội lên tiếng: “Bố đây, An Nhiên. Con không nhận ra bố sao?”

Hai người gặp nhau, mừng mừng tủi tủi.

Nhưng chưa kịp hàn huyên ôn chuyện sau bốn năm xa cách thì Nguyễn Chính Quốc đã nói: “Con về nước vì sao không gọi bố một tiếng? Bố tìm được đến đây thì chẳng gặp được con. Nhà cửa vắng tanh chẳng có ai”

An Nhiên vừa nghe đến, cánh môi liên run rẩy: “Bố nói gì?

“Bố nói con sao không chịu về nhà? Tuổi trẻ sai lầm thì làm lại, vì sao phải trốn tránh suốt mấy năm liền”

An Nhiên không nói đến sự việc này. Cô dứt khoát tiến lên, gõ cửa gọi: “Minh Châu! Minh Châu! Mau mở cửa!”

Đáp lại cô là một sự tĩnh lặng lạ thường.

An Nhiên lại càng hốt hoảng, từ gõ chuyển sang sang đập cửa gọi lớn: “Ngô Minh Châu!

Cậu có nhà không? Ngô Minh Châu!”

‘Vốn dĩ Minh Châu là tác giả viết tiểu thuyết, lẽ ra phải ở nhà thường xuyên mới đúng.

Nguyễn Chính Quốc vội nằm tay con gái, không cho cô đập nữa: “Minh Châu không có nhà. Bố đã đến nhiều lần đều không thấy. Hỏi hàng xóm cũng không biết đi đâu.”

Đến đây, An Nhiên liền hiểu rõ vì sao Tống Thành lại thả cô. Vốn dĩ hản đã vươn bàn tay hung ác đến bạn tốt của cô, chẳng trách lúc trước hắn lại nói muốn xem Hoàng Kiên có đủ năng lực bảo vệ cô hay không.

“Con gái, đừng khóc” Nguyễn Chính Quốc dùng tay áo vụng về lau nước mắt đang giàn giụa trên mặt An Nhiên. “Từ từ rồi nói rõ mọi chuyện, ai bắt nạt con, bố sẽ đánh cho một trận.”

Ông vẫn có một kiểu dỗ dành như thế.

Người như Nguyễn Chính Quốc nào có đánh được ai, cho nên bao năm qua An Nhiên vẫn bị Hoàng Phương tính kế lợi dụng, bị Vũ Như giày vò đủ đường mà cô không dám nói. Bây giờ lại thêm cả Tống Thành, nếu bố cô việc làm ăn của mình phát đạt như vậy vì có hẳn ra mặt bảo trợ mà đằng sau hắn lại đem cô hành hạ đủ kiểu, chắc chắn ông sẽ giằng xé trong lòng.

Ngay đến việc cô làm sao bị người ta mặc cho váy cưới, bắt thay thế Nguyễn Vũ Như mà ông cũng không biết, xem ra ở trong nhà, địa vị của ông đã bị hạ xuống quá thấp, cũng không còn đủ năng lực quản lý gia đình nữa An Nhiên nhìn đến mái tóc đã bạc quá nửa của Nguyễn Chính Quốc, trong lòng đau xót. Cô lau nước mắt, mỉm cười nói với ông một câu quen thuộc: “Không có ai bắt nạt con hết. Bố đừng lo”