Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 145: Một chiếc gối đầu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

An Nhiên làm xong đồ ăn, cẩn thận gói vào hộp. Bà Hai còn đưa cho cô một chiếc túi vải chuyên dùng để đựng hộp đồ ăn, nhìn rất trang nhã.

Cô định đọc số điện thoại của mình cho.

Hà Văn Nhĩ, dặn ông có việc gì thì gọi. Hà Văn Nhĩ từ tốn đáp: “Ân Lãm đã đưa cho tôi số của cô rồi.

Bây giờ tôi lái xe đưa cô đi hay cô muốn tự đi?

“Tôi tự đi” An Nhiên chợt nằm bắt lấy cơ hội này, nhờ Hà Văn Nhĩ một chuyệ!

“Hiện tại giấy tờ tùy thân của tôi đều thất lạc cả. Không biết có cách nào làm lại được không?

Thực ra tất cả đều đang nằm trong túi của cô, mà túi đó có khả năng cao là Hoàng Phương vẫn giữ. Nhưng chắc chắn bà sẽ không đưa cho cô. Cho nên, tốt nhất là làm lại.

Hà Văn Nhĩ gật đầu, nói: “Làm được. Cô cần làm những loại giấy tờ gì, tôi sẽ giúp cô lo thủ tục. Sẽ rất nhanh lấy được”

“Cảm ơn chú Nhĩ”

Thấy cô lại quay về cách xưng hô thân mật khi xưa, Hà Văn Nhĩ cảm thấy việc làm giấy tờ này càng phải hoàn thành thật tốt.

“Còn nữa, tôi muốn gọi điện cho Tống Thành. Chú cho tôi số của anh ấy”

Đêm qua cô không dám đi tìm Hà Văn Nhĩ để hỏi. Người già khó ngủ, còn làm việc vất vả cả ngày, chỉ có một chút thời gian nghỉ ngơi, cô không nỡ làm phiền.

“Vâng” Ông nhanh nhẹn đưa cho cô, còn cẩn thận dặn thêm. “Giờ này chắc cậu chủ đang ở ngoài đảo hoặc trên trực thăng, có thể sóng liên lạc sẽ yếu. Nếu không gọi được thì cô cũng chớ lo lắng quá”

“Cảm ơn chú”

An Nhiên định bụng sẽ gọi cho Tống Thành sau khi đi gặp Hoàng Kiên về. Ánh mắt cô lưu lại dãy số của hẳn lâu hơn bình thường một chút, biểu cảm trầm tư này không lọt qua mắt của vị quản gia tinh tường.

Lần này trở về, thái độ của An Nhiên đối với cậu chủ nhà ông quả thực đã tốt hơn trước. Chắc chắn ra ngoài một chuyến đã gặp không ít sóng gió, lúc này mới nhận ra chỉ có cậu chủ nhà ông mới là tốt nhất. Hà Văn Nhĩ chờ An Nhiên rời khỏi nhà bếp, gọi ngay một người làm, yêu cầu đi theo cô, không cần giám sát lộ trình, hành tung, cái chính là để ý bảo vệ cô. Nếu có người nào gây hại cho cô chủ thì nhanh chóng xử lý, không được để cô phải chịu thiệt thòi.

Cô ôm theo túi đồ ăn ra cổng, bên ngoài lại có một chiếc xe đậu sẵn.

Xe của Phan Tùng Hưng màu trắng sạch sẽ, đậu dưới tán cây trông rất hài hòa. Xe cũng như người, sáng sủa, tươi tắn.

Vừa thấy An Nhiên đi ra, anh đã vội xuống xe, tiến lại phía cô.

“Xin lỗi. Anh chờ lâu không?”

“Không sao, anh vừa tới thôi.”

Thực ra anh đã ở đây khi gọi điện cho cô rồi, nhưng không nỡ để cô phải vội vàng chuẩn bị hay áy náy vì để anh chờ nên Tùng Hưng quyết định nói dối Anh đi lên trước, mở cửa xe, đỡ cô vào.

An Nhiên ôm theo cái túi, không để ý liền bước hụt chân một cái, suýt thì ngã dúi dụi.

Tùng Hưng nhanh tay tóm được eo cô, tránh cho cô một phen mất mặt.

“Không sao chứ?”



vui, hỏi quản gia: “Chú Nhĩ, cô chủ đâu?”

Nữ trợ lý này không có mặt trong bữa cơm lần trước nên không rõ sự tình. “Cô chủ” trong miệng chính là ám chỉ Nguyễn Vũ Như.

Nhưng Hà Văn Nhĩ lại chỉ một mực coi An Nhiên là cô chủ, cho nên ông đáp: “Cô chủ vừa mới ra ngoài, cũng không nói rõ đi đâu”

Nữ trợ lý vẫn mạnh mẽ yêu cầu: “Ông gọi điện cho cô ấy trở về. Bà chủ tới hôm nay là để nói chuyện với con dâu mà lại không gặp được sao?”

“Vâng” Hà Văn Nhĩ không muốn để An Nhiên mất hứng, khó khăn lắm cô mới quay trở lại, tâm tình đối với cậu chủ tốt đẹp hơn trước. Ông không muốn cô bị buồn phiền bởi chuyện mẹ chồng – con dâu, cho nên mở điện thoại vờ gọi một chút rồi hạ xuống: “Cô ấy không nghe máy, có lẽ đang đi đường nên không chú ý.”

Hạ Cẩm thâm thúy nhìn một loạt trao đổi giữa hai người, lúc này mới nói: “Lần sau phải nói cho cô ta hiểu được, không thể tùy tiện ra ngoài đi đâu không rõ.”

Bước chân của bà chợt xoay lại, uy nghiêm quét một vòng. “Hà Văn Nhĩ, tôi không thường tới đây, cho nên ông phải lưu ý nhắc.

nhở con dâu phép tắc trong nhà. Ở riêng không có nghĩa là được tùy ý muốn làm gì thì làm. Tôi không cho phép cô ta làm cho cái nhà này lộn xôn”

“Vâng, tôi xin ghi nhớ” Hà Văn Nhĩ uyển chuyển đáp. “Bà chủ, vừa mới có trà ướp sen chuyển tới, tôi pha cho bà một chén nhé”

“Không cần pha” Hạ Cẩm một mạch đi lên tầng, thẳng tiến đến phòng ngủ của con trai. Nhìn bên trong căn phòng chỉ có một chiếc gối, hơi lạnh phả ra biểu thị rõ ràng ít có người ở. Bà quay sang hỏi quản gia: “Vũ Như ngủ ở đâu?”

Hà Văn Nhĩ chỉ một căn phòng cách đó hơn chục mét, nói: “Phòng cô Vũ Như ở kia”

Quả nhiên! Nhìn giường ngủ của Vũ Như cũng chỉ có một cái gối đầu, bà nghiến răng: “Chúng nó ngủ riêng lâu chưa?”

Hà Văn Nhĩ không dám giấu giếm: “Từ khi cô Vũ Như tới đã luôn ngủ riêng phòng.”

Xem ra tình cảm của con trai và con dâu không thực sự tốt như bà tưởng. Từ đó tới giờ, thằng con trai càn quấy của bà vẫn nhất quyết không chung đụng với Vũ Như.

Một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu Hạ Cẩm, bà không dám tin vào suy nghĩ của chính mình, nhưng cũng không thể cứ thế mà đi được.

“Khi An Nhiên tới đây thì ở đâu?”

Vị quản gia mẫn cán lại hướng về phía Tây. Bước chân của Hạ Cẩm có chút nôn nóng không giấu được.

Hà Văn Nhĩ cẩn thận mở cửa phòng An Nhiên, trong lòng thở phào. Trong phòng ngoài chiếc chăn được cô gấp gọn đặt trên gối đầu thì cũng không có gì. Bởi lễ sau cuộc làm tình điên cuồng đó của hai người, Hà Văn Nhĩ đã gọi người lên dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, đem toàn bộ chăn ga gối đệm thay mới. Từ đó, hai vợ chồng đường ai nấy đi, không trở lại căn phòng này nữa.

Đêm qua, do An Nhiên trở về đột ngột nên ông chỉ đưa cho cô một chiếc ngủ tạm.

Hạ Cẩm đưa ánh mắt sâu thẳm quét một lượt, thấy ngoài chăn nệm có người sử dụng thì bàn trang điểm chỉ có một hai món đồ đơn giản, nhìn thương hiệu thì biết là Hà Văn Nhĩ đưa đến nhưng chưa được mở ra.

“Xem ra con trai tôi cương quyết đấy” Hạ Cẩm nheo mắt, tỏ vẻ thâm sâu khó lường.

“Em gái của con dâu tôi có thường qua lại nơi này không?”

Do dự hai giây, Hà Văn Nhĩ mờ mịt nghĩ, chuyện này tốt nhất để cho cậu chủ tự mình làm rõ với cha mẹ, ông không nên lắm miệng, cuối cùng chỉ hỏi lại một câu: “Con dâu bà có em gái ư?”

Nguyễn An Như đúng là không hề có em gái, cho nên cũng không tính là ông lừa bà chủ được…