Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài

Chương 149: Cha ruột



Vùng biển ngoài xa dần dần bình lặng sau một buổi chiều khủng khiếp. Cuồng phong đã không còn, sóng biển cũng đều đều võ nhẹ lên bãi cát.

Một thân hình lũn chũn bò ra từ trong cái hố, lấm lem đầy người. Nó chật vật đào xới đám rong biển, ném qua một bên, lôi ra một thân hình to gấp ba, bốn lần nó. Trầy trật một hồi, cuối cùng cũng đào xong, nó để người kia nằm lại một chỗ sạch sẽ, sau đó chạy ra bờ biển, hi vọng những cơn sóng khủng khiếp lúc nãy mang đến vài con cua, ốc biển còn sống, ít nhiều gì cũng có cái bỏ bụng.

Đúng vậy, cái bóng bé nhỏ chính là Cá Chép, còn người to lớn nằm bẹp dí kia là Diệp Phong. Anh đã hôn mê suốt một ngày, cơn sốt chưa hề thuyên giảm. Toàn thân nóng rẫy, hơi thở cũng như một cái lò nhiệt phả hơi hầm hập. Tình hình cực kì tồi tệ, nếu tiếp tục không có thức ăn, nước uống, có lẽ Diệp Phong khó lòng trụ được thêm một ngày nữa.

Cá Chép mon men ra bãi cát, thận trọng đi sát mép nước. Dưới ráng chiều, nó sung sướng tìm được mấy con cá nhỏ bằng ngón tay cùng vài con tôm cũng bé xíu nốt. Thắng bé vui sướng quá đỗi, cơ thể oặt eo của nó như tràn trề sức sống, chạy ào tới, chổng mông chụp lấy một con tôm nhỏ.

“Xin lỗi mày, tôm nhỏ. Mong mày lên thiên đàng được sống sung sướng.” Nó lẩm bẩm một hồi rồi lấy tay bẻ đầu tôm, đem cất vào cái túi áo nhỏ xíu rách nát, chuẩn bị mang về cho chú Phong của nó ăn.

Vì thiếu nước, khoang miệng cùng môi thằng bé lở loét rất đáng sợ, mấp máy nói chuyện cũng thấy đau. Nó ngẩng lên xuýt xoa, không dám chần chờ lâu, tranh thủ vớt thêm hai ba con vật nữa, làm đầy lưng lửng cái túi nhỏ. Bỗng Cá Chép ngẩng lên, nó mở †o mắt nhìn thấy một loạt hình tam giác màu xám nổi trên mặt nước đang tiến lại gần.

Cá… cá mập?

Thẳng nhỏ vừa ý thức được đàn cá mập đang hướng về phía mình, sợ đến mức nhữn cả hai chân, lồm cồm muốn bỏ chạy.

Thình lình, sau lưng nó vang lên tiếng “Rầm!”, tiếp đó là một cơn sóng to vọt đến, xô nó ngã sấp trên bãi biển. Cá Chép hốt hoảng quay lại nhìn, thấy cá mập bị hất lên cát. Chúng nhảy nhảy vài cái rồi rơi tõm vào nước, vội vàng chuồn mất.

Trên bờ biển chỉ còn lại một người: Tống Thành.

Hắn vừa kịp rời khỏi trực thăng ngay trước khi nó phát nổ, rơi thẳng vào nước. Vừa đúng lúc đó, một con cá mập xui xẻo bơi ngang qua, hắn tức khác rút vũ khí khỏi người.

Vũ khí hắn mang theo chính là hai con dao câu. Lưỡi dao có gai ngược, đâm xuyên qua lớp da thịt cứng của cá mập, rất khó rút ra. Con cá bị ăn đau, quẫy đạp muốn hất văng lưỡi dao nhưng không được. Nó điên cuồng giấy giụa cũng không ăn thua, bám sát trên người nó chính là Tống Thành, kẻ đấm cả vào mũi cá sấu, hai lần chiến đều thẳng cá sấu cả hai.

Hai con dao tựa như tay lái, chỉ huy con cá bơi theo ý muốn. Nếu nó lệch đường hoặc muốn lặn xuống nước, Tống Thành sẽ nhích tay, lưỡi dao sẽ làm nó đau đớn.

Con cá bơi một đoạn đường dài, máu chảy ròng ròng, thu hút theo một đàn cá mập con đuổi tới, tạo thành hình ảnh dọa bé Cá Chép sợ đến nhũn người.

Tống Thành nương vào con cá để lên bờ, sắc mặt hắn vẫn không đổi, ngoài việc vết thương bị nứt, hắn lại mất máu. Trình độ máu lạnh của hắn đã đạt tới cảnh giới có thể khống chế được đối phương bất kể là người hay thú. Thật đáng sợi Hắn dẫm lên cát khô, đưa mắt nhìn một lượt, chuẩn xác bắt được hình ảnh Diệp Phong trên bãi cát.

“Đây rồi” Hắn không kì được một tiếng reo phấn khởi, gánh nặng cất đi được một nửa.

Cá Chép bị sóng đánh ngã ở một bên, nghe được âm thanh quen thuộc thì ngẩng lên, tận mắt nhìn thấy người bằng da bằng thịt, nháy mắt liền vỡ òa Là người! Có người t Nó bò dậy, mở mắt nhìn kĩ.

Người này vóc dáng cao lớn, oai phong, thoạt nhìn rất quen mắt. Lại còn rất khỏe mạnh, tóc đen nhánh, khuôn mặt đẹp trai không để đâu cho hết. Đây chẳng phải là bố sao?

Bố đã đến!!!

Cá Chép tự nhéo má mình một cái. “Ai da, đau” Nó xuýt xoa ôm vết nhéo, vui sướng xác định đây chính là ông bố siêu cấp của mình, liền gom hết sức tàn, gào to: “Bố ơilII”

“Nhóc con” Tống Thành sải bước tiến lại gần, nét mặt vui sướng không thể kiềm chế.

Con trai hẳn vẫn còn sống, thực sự vẫn còn sống.

“Bố ơi… hu hu..” Cá Chép trên tay vẫn nắm chặt một con tôm bé xíu, nó vừa ngoạc miệng khóc, con tôm cũng thả rơi trên cát.

Thế là lại vội vàng cúi xuống nhặt lên, lấy vạt áo lau, vừa lau vừa khóc hu hu, thấy tôm sạch cát thì lại bỏ vào túi áo, hệt như thần giữ của.

Tống Thành hết sức đau lòng, nhưng hắn không cho phép mình yếu đuối. Bước hai bước đến cạnh con trai, đem nó ôm lên, xem xét một lượt, xác định rõ tình trạng sức khỏe của bé con, sau đó hắn dõng dạc nói: “Không có gì phải khóc. Con trai không được tùy tiện rơi nước mắt. Tai nạn lần này coi như luyện tập, không được chịu thua.”

“Hu… vâng..” Thằng bé nghe câu hiểu câu không, hấp tấp lau nước mắt. nhưng nó vẫn còn muốn khóc, bao nhiêu sợ hãi cần có chỗ phát tiết nên cứ thế gục đầu trên vai bố, rinh rích khóc thầm.

Tống Thành ôm con trai, sờ đến cái mông nhỏ cũng teo tóp mất thịt, chỉ thấy xương xẩu nhọn hoắt, hẳn lại xót xa không thôi. Bé con nhà hắn thường ngày sạch sẽ, bảnh bao, bây giờ lại mặc đồ rách rưới, tóc tai rối bù, tay chân cáu bẩn, đúng là mất hết cả hình tượng. Nhưng trong mắt Tống Thành, nhóc con này vẫn là đẹp nhất, đáng yêu nhất, có lẽ chỉ xếp sau mẹ nó thôi.

“Con trai, có đau chỗ nào không?”

Cá Chép lắc đầu. Lúc trước nó còn nghĩ nếu được gặp lại bố mẹ thì sẽ xòe mấy vết thương ra làm nũng một hồi. Nhưng đến lúc này lại không muốn để vết thương. Nó nghĩ có một chút xước xát thế này cũng không đáng để khoe với ai.

“Bố ơi, tuy không phải bố đẻ mà bố thật tốt, đã đến cứu con”

“Bậy nào!” Tống Thành đem con trai ôm ào trong lồng ngực. “Chúng ta chính là cha con ruột thịt. Về sau ai dám nói bố không phải bố đẻ của con, nhất định sẽ mảng người đấy một trận!”

Công sinh không bãng công dưỡng. Hẳn tin răng chỉ cân hẳn dụng tâm một chút, Tống Khởi Minh chắc chắn sẽ được nuôi dưỡng ở chế độ tốt nhất. Hẳn thương An Nhiên, cũng thương luôn cả đứa nhỏ này, chỉ mong nó được sống đủ đầy, hạnh phúc, về sau lớn sẽ thành người đàn ông hiên ngang, đầu đội trời, chân đạp đất. truyện tiên hiệp hay

“Bố, bố là tốt nhất. Con sẽ hiếu thảo với bố, yêu bố thật nhiều” Cá Chép rúc vào vòm ngực rộng mà ấm của Tống Thành, mái đầu nhỏ xíu cọ cọ hệt như một con chó con lấy lòng chủ nhân Tống Thành rút từ trong túi áo khoác ra một chai nước.

“Uống đi đã. Trực thăng nổ rồi, bố chỉ giữ được một chai nước này thôi.”

Cá Chép bưng lấy cái chai, vừa đưa lên miệng lại chợt nhớ ra điều gì, tần ngần hạ chai xuống.

“Bố ơi, đem nước cho chú Phong uống trước. Chú bị ốm, nóng lắm”

Thấy con trai biết nín nhịn nhu cầu cấp bách để nhường cho người yếu thế hơn, Tống Thành cực kì hài lòng. Hắn không tiếc lời khen ngợi:

Con trai  biết ơn như thế là tốt lắ.