Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 542



Trong lòng cô ta rối rắm như tơ vò, có chút hoảng loạn.

“Không phải, vừa mới nhận hợp đồng đại diện cho thương hiệu, là phí đại diện thôi” Tô Tú Song lạnh nhạt nói.

“Gì chứ, không ngờ là diễn mấy thứ vớ vẩn kia cũng kiếm được nhiều tiền như thế” Lưu Mộ Liên lạnh lùng trào phúng, lại xen lẫn chút đố ky nói.

Tô Trọng Quân tỏ vẻ không chút kiên nhẫn, cắt ngang lời của bà ta: “Nhiều lời như thế để làm gì, mau về nhài”

Phòng bệnh cuối cùng cũng có thể yên tĩnh trở lại.

Tô Tú Song đẩy xe lăn đến sát bên giường, chỉnh lại góc độ phù hợp: “Đang yên đang lành, sao lại ngất xỉu vậy ạ?”

“Nhìn thấy người không muốn gặp, nghe thấy lời không muốn nghe, trong lòng ấm ức khó chịu liên ngã ra ngất thôi”

Tuy rằng Lưu Mộ Liên là mẹ của cô, nhưng không thể không thừa nhận rằng, bà ta rất biết cách mắng chửi đay nghiến cùng với nói xấu người khác.

“Vậy năm đó, lúc ba con kết hôn cũng chẳng thấy bà ngăn lại”

Tâm trạng của Tô Tú Song có chút nặng nề, ngột ngạt thở hắt ra một tiếng, cố ý trêu bà, muốn làm cho bầu không khí đỡ khó xử hơn một chút.

“Năm đó hả, là do ông nội cháu lo liệu hôn sự cho ba cháu đó, trong mắt ông ấy thì chỉ cần đính hôn xong là không thể có chuyện từ hôn được nữa”

Tô Tú Song vừa nghe vừa cười.”

Tô Ái Lan trừng mắt nhìn cô một cái: “Bà nội chỉ tin tưởng lời của con thôi, chuyện kết hôn kia là do con tự nguyện sao?”

“Phải!”

Tô Tú Song không chút do dự trả lời lại.

“Mấy ngày này, con dẫn người tới cho bà nội gặp mặt một chút đi, sau khi xuất viện là bà phải về quê luôn rồi”

Để cho Hoắc Dung Thành đến gặp bà nội sao?

Tô Tú Song chỉ vừa mới nghĩ tới chuyện này thôi là đã thấy đau đầu rồi.

Hai người còn đang chiến tranh lạnh, cô không có cách nào mở lời trước với anh cả.

Cho dù có mở miệng thì với cái tính tình xấu xa, ngông cuồng, tự cao tự đại, kiêu căng ngạo mạn của Hoắc Dung Thành, nếu có dẫn đến trước mặt bà nội, chắc chắn sẽ chẳng có kết quả tốt gì.

Quay trở về phòng bệnh, chuyện này đã hoàn toàn chiếm đóng tâm trí của Tô Tú Song.

Ánh mắt của cô rơi xuống trên ghế sô pha, Hoắc Diệc Phong đang nằm sấp ở trên đó, cái mông vểnh vểnh cao lên trời, đang vừa ăn trái cây vừa xem tỉ vi.

Đột nhiên, ánh mắt của cô sáng lên, có cách rồi.

“Đang xem phim gì đó?” Cô mềm giọng, trên mặt mang theo ý cười “trìu mến”, nhẹ nhàng mở miệng hỏi.

“Phim “tình cảm hành động”, sao đấy, chị có muốn xem không?” Đầu lông mày anh tuấn tà ác của Hoắc Diệc Phong hơi nhướng nhướng lên cao.

“Phim võ thuật sao?”

Không nhịn được nữa, Hoắc Diệc Phong trợn tròn mắt lên, không hề khách khí nói: “Đồ ngu ngốc!”