Cô Dâu Gả Thay: Lão Đại, Anh Nhẹ Chút

Chương 42: Hi vọng để rồi thất vọng



Sau hơn một tháng mòn mỏi mong chờ thì ngày hôm nay cũng đã đến.

Theo như lời dặn của bác sĩ thì ngày hôm nay Lâm Quân Nhi sẽ được tháo băng gạc trên mắt, mặc dù các chỉ số khi kiểm tra đều bình thường, cuộc phẫu thuật cũng xem như là thành công mỹ mãn, chỉ là đến đây rồi nhưng cả Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch đều sợ kết quả sẽ xấu.

Dùng hết dũng khí ba mươi mấy năm nay, Cảnh Vân Trạch đứng bên cạnh cô, bàn tay nắm chặt lấy tay của cô. Mọi sự hi vọng của anh đều đặt hết vào ngày hôm nay.

Không chỉ có anh, mà ngay cả Phụng Quy, Diệp Vấn cùng với Lâm Tuệ Y cũng đã sốt ruột ở một bên. Tuy không nói hay thể hiện ra, nhưng Cảnh Vân Trác và Liễu Đào Nguyên cũng có chút hi vọng vào con dâu của mình.

Bác sĩ có chút áp lực, nhưng rồi vẫn phải vứt bỏ cái áp lực của mình sang một bên để trấn an Lâm Quân Nhi. Nhìn cô, sau đó liền bắt đầu tháo băng gạc.

Miếng băng gạc được từ từ tháo xuống, Lâm Quân Nhi trong lòng vừa nôn nóng vừa sợ hãi... Cô nôn nóng nhìn thấy gương mặt Cảnh Vân Trạch, nhưng cô lại sợ khiến anh thất vọng nhiều hơn. Băng gạc dần ít đi, bàn tay khẩn trương của Cảnh Vân Trạch càng siết chặt lấy tay cô hơn.

Lúc này, bác sĩ mới nói:

- Từ từ, chậm rãi mở mắt...

Lâm Quân Nhi cũng đem hết dũng khí hai mươi tư năm ra để mở mắt, đôi mắt dần được mở lên. Cảnh Vân Trạch không thể nào nhịn được mà hỏi:

- Em cảm thấy thế nào?

Nhưng mà...

Nhưng mà trước mắt của Lâm Quân Nhi vẫn là một màn đêm tối tăm không thấy chút ánh sáng, cô cúi đầu sau đó liền lắc đầu. Nhìn biểu cảm này của cô thì bác sĩ cũng kinh ngạc, rõ ràng mọi thứ đều ổn nhưng tại sao lại không nhìn thấy được chứ? Vô lý! Chuyện này đúng là quá vô lý!

Cảnh Vân Trạch tuy cũng mất bình tĩnh nhưng anh vẫn nắm chặt lấy tay của vợ mình, dịu dàng hôn lên nó một cái, nói:

- Không sao, lần này không được thì lần sao, đừng lo... Anh ở đây.

Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Trác cũng ngạc nhiên nhìn con trai, theo như tính tình trước kia của Cảnh Vân Trạch, thì nếu như ai đó làm không đúng ý anh thì anh đã nổi trận lôi đình. Đỉnh điểm nhất chính là vào lúc bà ngoại đang hấp hối, Cảnh Vân Trạch năm đó hai mươi tuổi bốc đồng, lúc bà ngoại trút hơi thở cuối cùng thì anh cũng nóng giận mà đánh bác sĩ! Kể từ giây phút đó thì dường như anh không biết nhẫn nhịn, nhường nhịn là gì.

Hôm nay, họ lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng con trai mình thường ngày cao cao tại thượng, nay lại vì an ủi vợ mà tự khống chế cảm xúc của bản thân. Đúng là hiếm thấy!

- Chắc có lẽ chúng tôi sẽ giúp Cảnh thiếu phu nhân kiểm tra lại một lần nữa. Đối chiếu với kiểm tra sơ bộ thì nó hoàn toàn không có vấn đề mới đúng.

Cảnh Vân Trạch nhìn bác sĩ một cái, ánh mắt lạnh lẽo đến mức tựa như một ngọn giáo vô hình bằng băng đang chuẩn bị găm thẳng vào bác sĩ. Ông bác sĩ cũng có chút sợ hãi mà lùi lại.

Ngay sau đó, Lâm Quân Nhi liền nắm lấy tay của Cảnh Vân Trạch, cười nhạt, nói:

- Được rồi, chúng ta về thôi, em mệt rồi.

- Được, anh đưa em về.

Lúc này, Cảnh Vân Trạch nhẹ nhàng đưa Lâm Quân Nhi về, từng cử chỉ hành động, từng lời nói đều rất nhẹ nhàng và dịu dàng. Ngay từ đầu chính cô cũng đã cảnh báo anh đừng hi vọng quá nhiều, vì hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều thôi.

Về đến Dinh Trạch, Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh thấy tâm tình của tất cả mọi người đều không tốt, họ cũng hiểu được kết quả rồi, Triệu Thiếu Hà nhìn Lâm Quân Nhi, sau đó lại ngỏ ý muốn đưa cô về phòng. Cảnh Vân Trạch hiện tại tâm trạng thật sự không tốt, nếu anh còn ở đây anh sợ bản thân sẽ khó kiềm chế được sự nóng giận của mình mất.

Nhưng đúng lúc đó tiếng khóc của Cảnh Sở Tiêu lại như một cái búa đánh tan sự im lặng, Lâm Quân Nhi nghe được tiếng con trai khóc liền vội vã ôm lấy con trai, sau đó ngồi lại ở ghế sofa của phòng khách.

Thằng bé tựa như cũng cảm nhận được năng lượng tiêu cực từ mẹ, nên khóc càng lúc càng lớn, Triệu Thiếu Hà và Cảnh Vân Tranh sợ tiếng ồn của thằng bé sẽ làm cho Cảnh Vân Trạch càng tức giận, nên phải dùng hết mọi cách cho nó hết khóc.

Nhưng Lâm Quân Nhi đã dỗ mãi nhưng con trai vẫn không chịu im, Cảnh Vân Trạch liền bước đến, nói:

- Để anh. Em lên phòng nghỉ ngơi đi.

Sau đó Cảnh Vân Trạch liền bế Cảnh Sở Tiêu lên tay, Triệu Thiếu Hà liền nhanh chóng đưa cô lên phòng.

Bế con trai trên tay, ít nhất thì thằng bé cũng ngoan ngoãn mà im lặng, anh nhìn con trai, sau đó liền nói:

- Mẹ đang mệt, con đừng có quấy mẹ nữa.

Hình ảnh một ông bố bỉm sữa thế này thật sự khiến Cảnh gia không quen chút nào, nhưng mà nói sao thì Cảnh Sở Tiêu cũng là con trai của anh mà, không thể trực tiếp giết chết được.

Triệu Thiếu Hà đưa Lâm Quân Nhi lên phòng, vào đến thì cô ấy cũng đã khóa trái cửa lại, nói:

- Quân Quân, có phải chị đã sớm đoán được rồi không?

Lâm Quân Nhi lắc đầu, cô thật sự hi vọng lần này bản thân có thể nhìn thấy được ánh sáng, cô muốn nhìn thấy Cảnh Vân Trạch... Dù chỉ là một lần thôi cũng được.

- Em sẽ tìm cách cho chữa lại mắt cho chị. Nhưng chị hứa với em là không được bỏ cuộc, có được không?

Lâm Quân Nhi im lặng một hồi lâu vẫn không có câu trả lời. Ngay sau đó thì cô lại nói bản thân mệt rồi nên muốn nghỉ ngơi, đến đây Triệu Thiếu Hà cũng không biết nên nói gì thêm nữa, cô ấy cũng ngậm ngùi bước ra ngoài.

Khi Triệu Thiếu Hà bước xuống nhà thì phía dưới nhà cũng chỉ còn lại Diệp Vấn và Phụng Quy, còn lại đều đã đi hết rồi.

- Anh Vân Trạch đâu rồi?

- Long Nhuệ bang có việc nên cô gia đã đi xử lý rồi ạ.

Triệu Thiếu Hà cũng thở dài rồi ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu suy nghĩ về kết quả báo cáo của Lâm Quân Nhi. Rõ ràng tất cả các chỉ số ban đầu đều bình thường, cuộc phẫu thuật cũng rất thuận lợi, trừ Lý Gia Hàn gây rối ra thì chẳng còn gì khác... Nhưng tại sao kết quả lại khiến người khác cảm thấy thất vọng như vậy chứ?

Càng nghĩ, Triệu Thiếu Hà càng cảm thấy vô lý.

[...]

Mãi cho đến buổi trưa, nhưng Lâm Quân Nhi vẫn không xuống nhà, Cảnh Vân Trạch cũng chưa về đến, nhưng đứa nhỏ Cảnh Sở Tiêu đã khóc đến khàn cổ.

Mặc kệ là Phụng Quy dỗ, Diệp Vấn dỗ hay Triệu Thiếu Hà dỗ thì thằng nhỏ đều gân cổ lên gào. Nhưng kỳ lạ thay, ba người họ đứng trước cửa phòng của Lâm Quân Nhi để gọi cô thì chẳng có ai trả lời.

- Không đúng... Hình như không đúng lắm!

- Chị Phụng Quy? Có gì không đúng sao?

- Quân Quân... Quân Quân không đúng lắm.

Nhắc mới nhớ, một người mẹ cuồng con như vậy thì làm sao có chuyện bỏ mặc con trai gào khóc chứ, cho dù là bị đả kích đến đâu, đau khổ đến cỡ nào thì Lâm Quân Nhi cũng sẽ không bỏ rơi con trai mình như thế.

Nhưng cửa đã bị khóa trai, mà trong nhà này ngoại trừ Lâm Quân Nhi thì chỉ có Cảnh Vân Trạch mới có chìa khóa.

Phụng Quy nhìn sự việc hiện tại, linh tính liền mách bảo có chuyện không xong rồi, cô ấy liền chạy ra ngoài sân xem, khi nhìn cửa sổ phòng của Lâm Quân Nhi thì đã thấy nó bị vỡ, thân thủ của Phụng Quy khá tốt liền tìm nơi có thể làm trụ, rồi trực tiếp leo lên trên.

Nhưng!

Nhưng trong phòng không có ai, xung quanh giường còn có giấu hiệu giằng co, chắc hẳn tên hung thủ và Quân Nhi đã giằng co trên giường, hay nói đúng hơn là tên đó chụp thuốc mê cô ở đây. Dáo dác nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy ai hay bất cứ manh mối nào, Phụng Quy đành phải mở cửa ra.

Nhìn thấy Phụng Quy mở cửa thì Triệu Thiếu Hà và Diệp Vấn cũng bị hoảng hốt, nhưng sau đó sắc mặt và giọng nói của Phụng Quy lại khiến họ sợ hơn.

- Thiếu Hà, em đưa Sở Tiêu đến Cảnh gia, nhắc Cảnh Vân Trình phải bảo vệ thằng bé thật tốt. Diệp Vấn, em gọi cho Cảnh Vân Trạch về nhanh đi! Chị sẽ kiểm tra xung quanh xem sao.

Nhận lệnh, Triệu Thiếu Hà liền bế theo Cảnh Sở Tiêu quay về Cảnh gia, bảo sao đứa nhỏ này cứ khóc từ nãy đến giờ, không phải là đói hay buồn, mà là nó đã cảm nhận được mẹ nó đang gặp nguy hiểm.

Còn Diệp Vấn, cô ấy gọi cho Cảnh Vân Trạch, ở đầu dây bên kia còn chưa kịp nói gì, thì Diệp Vấn đã nói:

- Cô gia, không xong rồi. Tiểu thư xảy ra chuyện rồi!

- [Phụng Quy, cô ta đâu?]

- Chị Phụng Quy đã đi kiểm tra xung quanh rồi...

Chưa nói hết, Diệp Vấn đã nhìn thấy dưới gầm giường có một lá thư, bên trên lá thư không có chữ, nó chỉ có một hình ảnh đặc biệt, là một thiên thần đang cầm trên tay một con rắn. Diệp Vấn liền miêu tả lại cho Cảnh Vân Trạch nghe.

Nghe đến đây, bàn tay của Cảnh Vân Trạch siết chặt lấy điện thoại, chửi thề một tiếng:

- Mẹ nó, Kim Trấm! Xem ra mày không muốn sống nữa rồi!

Nói xong, anh trực tiếp tắt máy, Diệp Vấn nghe thấy hai chữ "Kim Trấm" cũng tức tốc xuống báo tin của Phụng Quy.

Nhưng mà một mình Phụng Quy sẽ không làm gì được Kim Thần bang, mà với tính cách của Lão đại thì anh sẽ không dẫn theo ai, thôi thì cô ấy sẽ triệu tập đủ bộ tứ Phụng Quy - Tước Xạ - Triều Vũ - Kha Nguyệt vậy.

- Chị... Cho em theo với được không?