Cô Dâu Xung Hỉ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 11: Lên sân khấu múa cột



Lê Minh Dự liếc mắt nhìn về phía Phạm Đình Hổ: “Cái tay nào của cậu dám động vào cô ấy thì tôi sẽ chặt cái tay đó của cậu đi, mau ngồi xuống lại cho tôi!”

Phạm Đình Hổ: Đây rốt cuộc là loại tình huống gì?

Hai tròng mắt đen lạnh lẽo của Trần Vỹ Khoan ẩn giấu ở phía sau cặp mắt kính gọng vàng nhã nhặn kia đột nhiên lộ ra mấy phần ý cười: “Đình Hổ, đừng nóng vội, mau ngồi xuống xem kịch vui.”

Phạm Đình Hổ nghe xong thì chỉ có thể kiềm chế một bụng nghi ngờ rồi ngồi xuống ghế sô pha, phải biết rằng vị bá chủ nhỏ không sợ trời không sợ đất này, từ nhỏ chỉ sợ duy nhất có Lê Minh Dự.

...

Hà Trinh An đúng giờ đi tới cuộc hẹn, đương nhiên Vũ Ngọc Lan cũng đi tới theo. Lần trước Hà Trinh An đã làm hỏng chuyện một lần, lần này Vũ Ngọc Lan muốn chính mắt nhìn xem cô rốt cuộc còn có thể dùng đến thủ đoạn bịp bợm gì nữa.

Lúc này Tổng giám đốc Vương cũng lững thững bước chậm tới, Vũ Ngọc Lan nhanh chóng nở ra một cười làm lành mà nói: “Tổng giám đốc Vương, lần trước là do Trinh An nhà chúng tôi làm sai, hôm nay tôi dẫn con bé tới đây để xin lỗi với ông.”

Tổng giám đốc Vương được nước, hừ lạnh một tiếng, nói: “Lần trước thiếu chút nữa cô ta đã chơi chết tôi rồi, món nợ này lẽ nào chỉ cần một lời xin lỗi đơn giản như thế là đã có thể xóa bỏ được rồi hay sao?”

Ngày đó, con chó sói lớn kia liếm qua liếm lại ở trên người của ông ta, hàm răng sắc bén như lưỡi dao kia của nó thiếu chút nữa đã cắn hỏng nửa đời của ông ta rồi, Tổng giám đốc Vương lúc ấy cũng bị dọa cho hồn vía lên tận mấy tầng mây.

Chỉ cần nghĩ lại hình ảnh chật vật đến mức không chịu nổi của chính mình vào ngày hôm đó, Tổng giám đốc Vương lại muốn chơi cho tới chết người phụ nữ tên là Hà Trinh An này.

“Tổng giám đốc Vương, vậy ông muốn giải quyết như thế nào?”

“Chuyện như thế rồi, nếu chỉ nói xin lỗi thôi thì không có thành ý gì hết. Như thế này đi, trước tiên bảo Hà Trinh An uống hết mấy chai rượu này đi đã.”

Vũ Ngọc Lan vừa định mở miệng đồng ý, Hà Trinh An lại lên tiếng: “Tôi không biết uống rượu, ai mà đồng ý thì người đó uống.”

“Mày!” Vũ Ngọc Lan đè nén ngọn lửa giận trong lòng xuống, khôn khéo, linh hoạt mà cười tươi nói: “Tổng giám đốc Vương, hay là ông đổi sang một loại cách thức xin lỗi khác... Càng có sự thú vị hơn đi?”

Nhận được sự ám chỉ của Vũ Ngọc Lan, ánh mắt háo sắc của tên Tổng giám đốc Vương kia ngay lập tức nhanh chóng lướt qua đảo lại trên dáng người thanh mảnh, mềm mại lại yêu kiều của Hà Trinh An: “Vậy thì như thế này đi, bảo Hà Trinh An lên trên sân khấu, nhảy một điệu múa cột cho tôi xem, như vậy thì chuyện lần trước tôi sẽ lập tức xóa bỏ.”

Múa cột?

Hai con mắt của Vũ Ngọc Lan sáng lên, ý tưởng này hay đấy, múa cột là kiểu múa quyến rũ đến lẳng lơ, chỉ có những thứ phụ nữ không đứng đắn mới muốn múa cột để dụ dỗ đàn ông mà thôi, hai cô con gái của bà ta đều là con gái của gia đình gia giáo và danh giá, căn bản là sẽ không đụng đến loại đồ vật như thế này, để cho Hà Trinh An lên sân khấu quả thực là thích hợp nhất.

“Trinh An, con tới đây cũng là vì để xin lỗi người ta, bày tỏ thành ý là điều đương nhiên mà không phải sao? Rượu có thể không uống, nhưng mà chuyện lên múa một bài múa cột này, con nhất định phải đi đấy.” Vũ Ngọc Lan không có ý tốt, cười ngọt mà nói.

Làm sao mà Hà Trinh An lại có thể không biết Vũ Ngọc Lan đang suy nghĩ điều gì, nhưng mà cô cũng chỉ khẽ cong môi cười lên một tiếng, sau đó đồng ý: “Được thôi, tôi lên múa.”

Hà Trinh An đi lên sân khấu.

Lúc này, bên trong quán bar vẫn vang lên từng đợt tiếng nhạc điện tử được phối từ âm thanh của những nhạc cụ kim loại nặng ầm vang. Ngày hôm nay, Hà Trinh An mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, bàn tay nhỏ bé, tinh xảo nắm lấy ống thép được dựng trên sân khấu, sau đó cô tung người nhảy lên, nhất thời thân hình mảnh mai, uyển chuyển xoay tròn, tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt, mềm mại bay bổng trên không trung.

Mới vừa rồi ở trong quán bar vẫn còn là tiếng người người cười nói ồn ào, nhưng mà bây giờ, tất cả mọi ánh mắt đều đã bị sự hấp dẫn của cô quét “soàn soạt” hết lên sân khấu. Ai ai cũng chăm chú vào thân người đang quấn quanh trên ống thép kia của Hà Trinh An. Cô đang không ngừng xoay tròn, nhảy lên, nhẹ nhàng tung bay, thân thể mềm dẻo bày ra đủ các loại tư thế tươi đẹp.

Màn múa cột của cô, không phải là loại sặc sỡ đến lẳng lơ, mà giống như nữ tiên trẩy hội.

Rất nhanh, vũ điệu múa cột kết thúc, Hà Trinh An lần nữa rơi xuống đất, quần chúng xung quanh chậm chạp trở về hiện thực, tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều.

Vũ điệu múa cột này múa thật sự quá đẹp, trước giờ chưa từng thấy.

Hà Trinh An vừa quay trở lại, Tổng giám đốc Vương bị làm cho mê mệt đến mức sắp chảy cả nước miếng đã không kịp chờ đợi mà lên tiếng: “Hà Trinh An, không nghĩ tới cô lại có thể nhảy giỏi đến như vậy đấy. Chuyện lần trước tôi sẽ không so đo với cô nữa, nhưng mà, cô phải trở về phòng cùng với tôi, sau đó chúng ta sẽ cùng thảo luận thật kỹ về việc đầu tư cho Y Dược Hà Hải.”

Mới vừa rồi Hà Trinh An lên sân khấu múa, hiện tại trên bàn tay nhỏ bé và đôi chân thon dài vẫn còn thấm một tầng mồ hôi mỏng, cô nhìn dáng vẻ háo sắc của tên Tổng giám đốc Vương kia: “Được thôi, Tổng giám đốc Vương dẫn đường đi, tôi sẽ đi cùng với ông.”

Ánh mắt của Vũ Ngọc Lan trở nên ác độc, không thể ngờ tới được, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà Hà Trinh An vẫn có thể khiêu vũ được giỏi đến như thế.

Vốn dĩ là bà ta muốn mượn cơ hội này để làm nhục Hà Trinh An, không ngờ rằng lại đã tạo cho cô một cơ hội được ra mặt thể hiện.

Vũ Ngọc Lan cũng sẽ không quên được, con nhỏ nhà quê Hà Trinh An này đã từng là công chúa nhỏ của nhà họ Hà, từ nhỏ đã thông minh hơn người. Nhớ lúc ấy, điệu múa mà thầy giáo dạy khiêu vũ dạy cho, con gái Hà Yên Yên của bà ta mỗi buổi tối sau khi trở về nhà đều rất cực khổ tập luyện, nhưng mà dù luyện thế nào cũng vẫn không múa được đẹp, nhưng mà Hà Trinh An thì khác, cô chỉ cần nhón mũi chân lên là đã có thể múa ra được.

Một con nhóc mới chín tuổi mà đã có thể có được vị thế dẫn đầu ở mảnh đất phồn hoa như thế này rồi, nếu như đợi thêm mấy năm nữa, không biết cô còn sẽ thể hiện ra được phong thái tài hoa đến như thế nào?

Vũ Ngọc Lan cho là những năm này Hà Trinh An ở nông thôn đã bị nuôi dưỡng thành một đứa nhà quê, không còn thiên phú gì nữa, nhưng mà, cô thật sự đã khiến cho bà ta phải ôm một nỗi thất vọng quá lớn.

Cho tới tận bây giờ, Vũ Ngọc Lan cũng chưa từng có loại cảm giác mãnh liệt đến như vậy, cảm giác muốn hủy diệt một người.

Buổi tối ngày hôm nay, bà ta nhất định sẽ không để cho Hà Trinh An có thể trốn thoát được một lần nào nữa.

...

Bên trong phòng VIP, Phạm Đình Hổ bị dọa cho sợ đến ngây người: “Anh Hai, cô dâu gả thay kia vậy mà lại biết khiêu vũ, sau điệu múa này của cô ấy, có lẽ về sau ở 1949 sẽ không có ai còn dám lên sân khấu múa cột nữa rồi.”

Bờ môi mỏng của Trần Vỹ Khoan cong lên, tạo thành một đường vòng cung nghiền ngẫm: “Nhà họ Hà này thật sự là rất thú vị đấy nhỉ. Việc để cho Hà Trinh An gả thay tới nhà họ Lê cũng đã coi như là công khai bắt nạt một tên quỷ bệnh tật đang trong tình thế nguy kịch, hết đường cứu chữa giống như Minh Dự cậu rồi, không chỉ vậy, sau khi tính toán thiệt hơn xong thì lại để cho Hà Trinh An đi ngủ với đàn ông để đổi chác lợi ích, chuyện bán con gái như thế này, chậc chậc, tôi thật sự cũng thấy nghi ngờ, không biết Hà Trinh An có phải là con gái ruột của nhà họ Hà hay là không nữa.”

“Anh Hai, Hà Trinh An đi vào phòng cùng với cái tên Tổng giám đốc Vương kia rồi, trong tay Tổng giám đốc Vương đang cầm một cái mũ xanh, anh có muốn đội lên đầu mình hay là không?”

Lê Minh Dự chậm rãi phun ngụm khói mù trong miệng mình ra ngoài, nhét tàn thuốc vào trong gạt tàn, sau đó mới liếc mắt nhìn Phạm Đình Hổ: “Không biết nói chuyện thì cũng không cần nói chuyện.”

Phạm Đình Hổ cười hì hì hai tiếng: “Anh Hai, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng thôi, em sẽ ngay lập tức đi đánh cho cái tên Tổng giám đốc Vương kia răng rơi đầy đất.”

Lê Minh Dự đứng dậy: “Quan sát thêm chút nữa đi.”

Nói xong, anh lập tức rời đi.

“Ấy anh Hai, không phải anh nói là quan sát thêm một chút nữa hay sao? Anh đi đâu thế? Em đã bảo người lắp camera giám sát ở bên trong phòng rồi.”

Vừa nói, thân hình cao lớn, anh tuấn của Lê Minh Dự cũng đã biến mất ở trong tầm mắt.

“Anh Vỹ Khoan, tình huống hiện tại của anh Hai rốt cuộc là như thế nào thế? Những năm này không phải là anh Hai vẫn luôn một mực ăn chay, cũng chưa từng cảm thấy vừa mắt với bất cứ người phụ nữ nào hay sao? Chẳng lẽ anh Hai đối với Hà Trinh An này chính là kiểu trai tân lâu năm mới rung động lần đầu, muốn nói chuyện yêu đương rồi sao?”

Trần Vỹ Khoan buông ly rượu ở trong tay xuống: “Lớn gan thêm một chút nữa đi, anh Hai của cậu ấy à, có lẽ là muốn chuyển sang ăn mặn rồi.”

Phạm Đình Hổ: Con mẹ nó!

...

Trước cửa phòng VIP sang trọng, Vũ Ngọc Lan cảnh cáo nói: “Hà Trinh An, hy vọng lần này mày không giở trò đùa giỡn, nhất định phải phục vụ Tổng giám đốc Vương cho tốt, sau đó giành được món đầu tư về cho nhà họ Hà, tao sẽ đứng ở ngoài cửa để trông nom, xem xem lần này mày còn có thể dài cánh mà bay ra ngoài nữa hay không.”

Hà Trinh An nhàn nhạt cong đôi môi đỏ mọng lên một chút, kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu, làm sao cô có thể rời đi được chứ?

Hà Trinh An đi vào bên trong phòng.

Tổng giám đốc Vương đã không kịp đợi nữa mà trực tiếp nhào tới: “Người đẹp bé nhỏ, mau mau lại đây để cho tôi hôn một cái nào.”

Hà Trinh An hoàn hảo tránh được: “Tổng giám đốc Vương, không nên gấp gáp, hiện tại dù tôi muốn trốn cũng trốn không thoát, để cho tôi đi tắm trước đã.”

“Vậy thì cùng nhau tắm đi.”

Ngay cùng lúc Tổng giám đốc Vương muốn bước theo cô, Hà Trinh An đã đi vào bên trong phòng tắm, sau đó trực tiếp đóng cửa, khóa trái lại.

Nhưng mà ngay trong một giây kế tiếp, hàng lông mi vừa cong vừa dài của Hà Trinh An bất ngờ run lên, bởi vì bên trong phòng tắm này có người!

Trong bàn tay nhỏ bé của Hà Trinh An nhanh chóng có nhiều thêm một cây kim châm, cô đột ngột xoay người, sau đó đâm kim về phía người kia.

Lúc này, một bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng cũng rất nhanh bắt lấy được cổ tay mảnh khảnh, trắng nõn của cô, sau đó trực tiếp ép cô lên trên vách tường: “Cô Lê, cô đối với tôi quả thật là nhiệt tình mà.”