Cô Dâu Xung Hỉ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 23



Nói đến vấn đề này, động tác lắc ly rượu đỏ trong tay Tô Long Chiểu đột nhiên dừng lại, mi tâm đẹp trai hiện lên vẻ lạnh lùng và lo lắng.

Làm một trong bốn nhà giàu có nhất Thành phố Hải Phòng, đương nhiên Tô Long Chiểu biết nhà họ Lê. Nhưng rất đáng tiếc, anh ta biết không nhiều hơn người bên ngoài là mấy.

Cậu chủ Lê Minh Dự của nhà họ Lê quá ít xuất hiện, hầu như anh chưa từng xuất hiện trong tầm mắt quần chúng, Tô Long Chiểu đã từng phái người đi tìm hiểu, mới biết được mấy năm nay Lê Minh Dự mới đến Thành phố Hải Phòng này, thật ra anh chân chính thuộc về... Thành phố Hà Nội.

Thành phố Hà Nội là Thành phố tài chính phồn hoa nhất, tùy tiện gặp được một người trên đường cái cũng có thể xuất thân từ nhà giàu có, nhà giàu bình thường vốn không đến được Trung tâm tài chính.

Đương nhiên Thành phố Hà Nội cũng có nhà giàu cao cấp nhất, nhà giàu cao cấp chân chính của giới kinh doanh là phải nắm giữ toàn bộ mạch máu kinh tế ở Châu Á.

Tô Long Chiểu từng nghe nói gia đình dòng dõi quý tộc trong giới kinh doanh ở Thành phố Hà Nội cũng là họ Lê.

Tất cả mọi chuyện đều rất trùng hợp, không phải sao?

Thật ra nhà giàu ăn sâu bén rễ lâu năm ở Thành phố Hải Phòng này vẫn là nhà họ Trần, cậu chủ nhà họ Trần là Trần Vỹ Khoan lại là bạn từ bé đến lớn của Lê Minh Dự.

Hà Xuyên Khanh cảm thấy cảm xúc của Tô Long Chiểu biến hóa, cô ta tiếp tục cố gắng nói: " Anh Tô Long Chiểu, chẳng lẽ anh đã quên chuyện Hà Trinh An ở cùng một người đàn ông tại nông thôn sao? Hai người còn ngủ trong hang núi cả đêm, lúc ấy Hà Trinh An mới bao nhiêu tuổi đã làm loạn với đàn ông bên ngoài rồi."

Tô Long Chiểu uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ trong tay, sau đó trực tiếp đẩy Hà Xuyên Khanh ngã trên giường.

Động tác của Tô Long Chiểu rất thô bạo, đầu Hà Xuyên Khanh đụng vào trên tủ giường khiến cô ta đau đến muốn chảy nước mắt ra.

Lúc này Tô Long Chiểu đè lên, hai mắt anh ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm Hà Xuyên Khanh.

Hà Xuyên Khanh bị dáng vẻ của Tô Long Chiểu hù dọa, mỗi một lần cô ta nói đến chuyện Hà Trinh An ở cùng một người đàn ông khác thì anh ta đều trở nên đáng sợ một cách mất kiểm soát như thế.

Nhưng Hà Xuyên Khanh thật sự rất thích Tô Long Chiểu, cho nên cô ta đưa tay ôm cổ Tô Long Chiểu nói: "Anh Tô Long Chiểu, em yêu anh, anh là người đàn ông duy nhất của em, em cũng sẽ trao lần đầu tiên của em cho anh."

Khuôn mặt đẹp trai của Tô Long Chiểu trở nên dữ tợn. Không sai, Hà Trinh An phản bội anh ta, cô đúng là một người phụ nữ dâm loàn, vốn không đáng giá.

Anh ta muốn quên Hà Trinh An đi!

Tô Long Chiểu đưa tay đi kéo áo ngủ trên người Hà Xuyên Khanh, Hà Xuyên Khanh vui vẻ ôm lấy anh ta: "Anh Tô Long Chiểu, em muốn mãi mãi ở bên cạnh anh."

Tô Long Chiểu nhắm mắt lại, anh vốn không vứt được khuôn mặt Hà Trinh An khỏi đầu. Nhớ năm đó khi cô còn rất nhỏ, mẹ Hà Trinh An dẫn cô đến nhà họ Tô làm khách, mẹ Hà Trinh An còn hỏi anh ta: “Tô Long Chiểu, sau này Trinh An sẽ làm vợ cháu, có được không?”

Lúc đó anh ta là một bé trai vừa mới lớn nên mặt đỏ rần, xấu hổ đến không nói được câu nào mà trực tiếp vào phòng.

Ngày đó, hôn ước thông gia hai nhà từ bé cứ thế được định ra.

Anh ta còn nhớ khi Hà Trinh An còn bé trông rất ngoan hiền thông minh, cô ngước cặp mắt đen nhánh trong sáng như nai con nhìn anh ta cười gọi: “Anh Tô Long Chiểu.”

Tô Long Chiểu chôn khuôn mặt đẹp trai trong tóc của Hà Xuyên Khanh, giọng nói khàn khàn nỉ non ra tên người khác: “Trinh An...”

Hà Xuyên Khanh nghe thấy tiếng gọi “Trinh An” này thì cứ như có một chậu nước lạnh đổ thẳng từ trên đầu xuống, dập tắt đi ảo tưởng về tình yêu và hạnh phúc trong lòng cô ta.

Hà Xuyên Khanh đã ngủ rồi, trong bóng tối Tô Long Chiểu dựa vào đầu giường, bàn tay anh đốt lên một điếu thuốc nhẹ nhàng hút vào.

Chờ điếu thuốc tàn, Tô Long Chiểu cầm lấy điện thoại ấn một dãy số.

Rất nhanh bên kia đã truyền đến giọng nói trong trẻo của Hà Trinh An: "Alo."

"Là tôi." Tô Long Chiểu phun ra một ngụm khói trắng.

Hà Trinh An yên lặng mấy giây: "Tìm tôi có việc gì không?"

"Đêm mai đến phòng 8206, tôi chờ cô."

"Tô Long Chiểu, đầu óc anh có bệnh à?"