Cô Dâu Xung Hỉ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 27: Mặt dây chuyền ngọc bích



Người đàn ông mà cô đã cứu hồi đó?

Hà Trinh An nhớ lại khi cô mười hai tuổi, trong cơn gió tuyết mịt mù cô đã cứu một người đàn ông bị bất tỉnh, cô chắc chắn rằng nếu cô đến trễ một chút, người đàn ông đó sẽ chết trong tuyết.

Lúc đó đường bị tuyết che phủ dày đặc, trời lại gần tối, cả người run lên khi nhiệt độ giảm mạnh, cô vất vả đưa người đàn ông vào một hang động gần đó, đốt cành cây để giữ ấm, nhưng trời vẫn rất lạnh, tay chân người đàn ông đã nhanh chóng bị đông cứng.

Hà Trinh An cởi quần áo, ôm chặt lấy người đàn ông, dùng thân nhiệt của nhau để giữ ấm.

Cứ như vậy, người đàn ông đã vượt qua cơn nguy kịch.

Bây giờ Hà Trinh An nghĩ lại, lúc đó cô mới 12 tuổi, cô chỉ muốn cứu người, nhưng trong mắt người khác, nó đã biến thành một bức tranh vô cùng ướt át. Dưới sự xúi giục và nói xấu của Hà Xuyên Khanh, Tô Long Chiểu dĩ nhiên sẽ nghĩ cô là một cô gái đã bị ô uế.

Diệp Mai Linh mắng rất đúng, những người này thực sự là xấu xa đến không thể tả.

Về người đàn ông đó...

Hà Trinh An trả lời: “Đã 8 năm trôi qua, tớ không nhớ rõ người đàn ông đó, ngay cả khi anh ấy đứng trước mặt tớ, có lẽ tớ sẽ không nhận ra anh ấy, nhưng sau khi anh ấy tỉnh lại, anh ấy đã tặng tớ một mặt dây chuyền ngọc bích. Anh ấy nói sẽ quay lại tìm tớ.”

Diệp Mai Linh: “Còn mặt dây chuyền ngọc bích kia thì sao?”

Hà Trinh An: “Mất rồi, không tìm thấy nữa.”

Diệp Mai Linh trực tiếp gửi một biểu tượng cảm xúc bị viên gạch đập đến ngất xỉu: “Cậu đã đọc tiểu thuyết ngôn tình chưa? Thông thường, người đàn ông cậu cứu phải là một người có địa vị và giàu có. Cậu đã cứu anh ấy, anh ấy sẽ lấy thân báo đáp.”

Hà Trinh An: “...”

Cô thật sự không biết mặt dây chuyền ngọc bích ở đâu, cô nhớ rõ mình đã cất mặt dây chuyền ngọc bích trong ngăn kéo ở trong phòng và khóa chặt lại, nhưng khi mở ra lần nữa, mặt dây chuyền ngọc bích đã biến mất.

Bây giờ nghĩ lại, vào năm đó, trong trận tuyết lớn cứu người, ở đó không chỉ có cô và người đàn ông, mà Tô Long Chiểu và Hà Xuyên Khanh đều có mặt.

Có nhiều người như vậy, họ đều thấy nó.

Vào lúc này, tin nhắn của Diệp Mai Linh đến: “Trinh An, tớ lần theo dấu vết từ điện thoại của Tô Long Chiểu. Cuộc gọi mà anh ta thực hiện là trong một căn nhà dân bỏ hoang bên ngoài thành phố Hải Phòng, dì Lâm hiện tại là đang ở chỗ đó.”

Hà Trinh An nhìn địa chỉ do Diệp Mai Linh gửi, thực ra cô đến phòng 8206 là có kế hoạch, cô dùng bản thân làm mồi nhử để khiến Tô Long Chiểu gọi điện, Diệp Mai Linh định vị địa điểm và theo dõi vị trí của dì Lâm.

Tô Long Chiểu đã giấu dì Lâm ở một ngôi nhà dân bỏ hoang ở ngoại ô.

Quá tốt rồi, cô đã tìm được rồi!

Hà Trinh An đã quyết định, trời đã về đêm, rất thuận tiện hành động, cô muốn lập tức đi tìm dì Lâm.

Về chuyện Hà Xuyên Khanh vu khống cô, cô đương nhiên sẽ tìm thời điểm thích hợp để tặng Hà Xuyên Khanh một món quà đáp lễ thật lớn.

Ưu tiên hàng đầu vẫn là giải cứu dì Lâm.

Khi Hà Trinh An chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên điện thoại vang lên, có cuộc gọi đến.

Cô nhìn xuống và thấy ba chữ “Anh Minh Dự” đang nhảy trên màn hình điện thoại.

Là một cuộc gọi từ Lê Minh Dự

Lông mi mảnh khảnh run rẩy vài cái, Hà Trinh An không trả lời, mà để chuông điện thoại kêu liên tục hết lần này đến lần khác.

Ngay sau đó có một tiếng “ting”, báo tin nhắn Zalo đến.

Hà Trinh An đã xem qua, đó là tin nhắn từ Lê Minh Dự: “Ngủ rồi?”

Hà Trinh An nhìn hai chữ này, đây vốn là văn phong luôn ngắn gọn mà mạnh mẽ của anh ấy, sau đó cô lại tự động nhớ đến cuộc trò chuyện dang dở của hai người: “Còn dám mắng tôi? Khi quay về tôi sẽ trừng trị anh.”

Lúc đó cô còn mơ mộng, như cô gái nhỏ mới biết yêu, bị anh trêu chọc là ngượng ngùng chống cự, nhưng giờ cô đã khôi phục lại sự trầm tĩnh của bản thân rồi.