Cô Dâu

Chương 2



2

“Vợ à, con vẫn giữ được, anh không muốn chúng ta chia tay”

Khi vừa tỉnh dậy, tôi trông thấy Thẩm Nghiệp đang ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của tôi.

Tôi ngoảnh mặt đi, không muốn nói chuyện.

Thẩm Nghiệp nắm lấy tay tôi, quay mặt tôi lại, bắt đầu trầm giọng giải thích. Đơn giản và nghiêm túc. Triệu Thi Vãn đã điên cuồng quấy rầy Thẩm Nghiệp kể từ ngày cô ta quay trở lại. Nhưng anh ấy chưa từng để ý đến, thậm chỉ còn mắng chửi cô ta. Triệu Thi Vãn cắt cổ tay đe doạ Thẩm Nghiệp.

“Mau cút đi, ai lại thông báo trước khi t.ự s.á.t chứ?” Thẩm Nghiệp cúp điện thoại với giọng điệu mỉa mai.

Sau đó, anh nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.

Anh ấy là liên lạc khẩn cấp duy nhất của Triệu Thi Vãn.

“Chu Chi, anh yêu em.” Thẩm Nghiệp dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve môi tôi, ánh mắt anh dần trầm xuống.

Ai mà tin được.

Nhưng tôi lại không thể không động lòng.

Thật buồn khi nhịp tim tôi ngày càng dữ dội, cổ tôi còn dần nóng lên.

Hầu như ngày nào Thẩm Nghiệp cũng ở bên cạnh tôi, họp hành và xử lý tài liệu trên máy tính.

Chỉ khi thư ký đến báo cáo công việc mỗi ngày, anh sẽ rời đi một lúc.

Anh ấy lau người, gội đầu cho tôi và không bao giờ có cử chỉ nào khác biệt.

Nửa đêm, chỉ cần tôi động nhẹ là anh tỉnh giấc, kiên nhẫn hỏi tôi với giọng điệu ngái ngủ:

“Sao vậy, em có vấn đề gì thế?”

Ân cần và dịu dàng, như chưa từng xảy ra chuyện kia.

Ngày tôi xuất viện, anh đưa tôi đi khám sản khoa.

Khi nghe bác sĩ nói đứa bé khoẻ mạnh, anh cười hiền hoà.

“Em yêu, chúng ta đi mua đồ cho em bé nha” Thẩm Nghiệp vòng tay qua eo tôi, ghé vào tai tôi nói.

Tôi phớt lờ anh.

Thẩm Nghiệp không hề tỏ ra khó chịu, anh dẫn tôi đến cửa hàng đồ trẻ em.

Anh dìu tôi ngồi xuống ghế sô pha, tự mình kiên nhẫn lựa chọn, rồi đưa những thứ vừa ý đến trước mặt tôi để dò hỏi.

Trái tim tôi mềm nhũn, không thể nào kiểm soát được.

Xin lỗi anh, cô yêu bé con nhiều lắm.

“Em muốn ăn bún ốc Liễu Châu, anh có thể mua cho em không?” Tôi nhìn Thẩm Nghiệp.

Anh ấy có khứu giác cực kỳ nhạy bén, dĩ nhiên là không thể chịu được những món ăn có mùi nặng như vậy.

Hai năm nay tôi đã không được ăn nó.

“Cái này không tốt cho sức khoẻ.” Sắc mặt Thẩm Nghiệp cứng đờ.

“Em muốn ăn.”

“Được, bây giờ anh đi mua cho em.” Thẩm Nghiệp bất đắc dĩ cười cười, nhéo mặt tôi một cái, điệu bộ cưng chiều.

Khi tôi nhìn thấy Thẩm Nghiệp bịt mũi, cầm bún ốc mở cửa, mắt tôi bỗng cay xè. Nước mắt không kìm được thi nhau rơi xuống.

Anh đặt tô bún ốc xuống, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt tôi, áp trán vào tôi, “Chi Chi, làm sao vậy?”

Tôi không nói, chỉ khóc, càng khóc càng buồn hơn.

“Này, đừng làm anh sợ.”

“Em yêu, đừng khóc, anh xót lắm.”

Tôi ôm lấy cố anh nức nở. “Em chỉ cảm động thôi, muốn ăn quá đi mất.”

“Con mèo ham ăn, nhưng nó thực sự không tốt cho sức khoẻ đâu, sau này anh sẽ mua nhiều nhất một lần một tuần, em có nghe anh nói không đó?”

Tôi ăn một miếng bún ốc to.

Thẩm Nghiệp ngồi bên cạnh vỗ nhẹ vào lưng tôi, đưa nước ấm cho tôi, ánh mắt dịu dàng.

Vào những ngày như thế, tôi cứ nghĩ khoảng khắc này kéo dài mãi.

Cho đến một đêm mưa.

Tôi đang cuộn tròn trong vòng tay của Thẩm Nghiệp xem một bộ phim kinh dị.

Khi nữ quỷ áo trắng đột nhiên xuất hiện, tôi sợ tới mức hung hăng ôm chầm lấy Thẩm Nghiệp.

Thân thể anh cứng đờ, thanh âm khàn khàn, “Bảo bối, ngoan nào, đừng quậy anh.”

Tôi chỉ biết đỏ mặt rồi quay đi.

Chuông cửa vang lên.

Thẩm Nghiệp tắt phim kinh dị, xoa đầu tôi, đứng dậy đi mở cửa.

Người đến là Triệu Thi Vãn.

Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen dài buông xõa, khắp người toàn nước mưa, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.

Giống như con ma nữ trong phim kinh dị vừa rồi, nó ngoạm lấy cổ họng tôi, đến nửa chữ cũng không thể phát ra được.

“Thẩm Nghiệp, xin anh nghe em giải thích.”

Triệu Thi Vãn đưa tay ra cố gắng tóm lấy Thẩm Nghiệp.

Anh gạt đi, “Cô bệnh hả?”

Thẩm Nghiệp đóng sầm cửa lại. Anh quay trở lại bên tôi, ngồi xuống rồi lặng lẽ bật lại bộ phim đang giang dở.

Anh không nói thêm một lời nào, cũng không ôm tôi vào lòng nữa, bầu không khí thay đổi một cách khó hiểu.

Bên ngoài bắt đầu những ánh sét xé ngang bầu trời, kèm theo là những tiếng sấm bị bóp nghẹt.

Thẩm Nghiệp cáu kỉnh châm một điếu thuốc.

Rõ ràng nhiều ngày gần đây anh ấy đã không còn hút thuốc, vì tôi, vì con của chúng tôi.

Tôi với tay lấy điếu thuốc và dập tắt.

Anh đột nhiên đứng dậy, “Anh ra ngoài hút thuốc.”

Tốc độ của Thẩm Nghiệp quá nhanh khiến tôi không có cơ hội ngăn cản. Phản ứng của tôi quá trễ, cánh cửa đã đóng lại.

Ngay sau đó tôi đã nghe thấy “Triệu Thi Vãn”, “Vãn Vãn”, “Đừng phiền nữa, ra đây.” Và ngày càng nhiều tiếng thét hoảng loạn.

Tôi ngay lập tức đứng dậy gọi anh lại.

Bám vào khung cửa, tôi trông thấy rõ ràng Thẩm Nghiệp đang ôm chặt Triệu Thi Vãn trong tay, nhét cô ta vào trong xe và mau chóng lái đi.

Cô ta bị bệnh, cô ta ngất xỉu. Anh ấy không thể làm như không biết. Đây là sự thật.

Tay tôi run lên một cách khó hiểu, và trái tim tôi cũng vậy.

Đêm càng khuya, mưa càng nặng hạt.

Thẩm Nghiệp đã không trả lời tất cả các cuộc gọi của tôi suốt đêm.

Cho đến khi trời tạnh mưa, tôi mới vội vã đến bệnh viện.

Tôi trông thấy Thẩm Nghiệp đang ngồi bên giường Triệu Thi Vãn, nhẹ nhàng bón từng chút nước cho cô ta.

Cửa bị đẩy ra, họ sững người ngay tại chỗ.

“Thẩm Nghiệp, trở về với em đi.” Tôi tô son đỏ tươi, không hề muốn thua thêm một lần nữa.

Thẩm Nghiệp đặt cốc nước xuống, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Anh ta sải bước về phía tôi, vẻ mặt hoang mang, như thể tôi sắp làm tổn thương cô gái trên giường bệnh.

“Đừng đi, Thẩm Nghiệp, anh hứa sẽ ở cùng em mà.” Giọng nói yếu ớt và đáng thương của Triệu Thi Vãn khiến tôi sững sờ.

Thẩm Nghiệp khững lại, nhưng vẫn đi về phía tôi.

Lòng tôi từ từ buông lỏng, không nặng trĩu nữa.

“Thẩm Nghiệp, anh cũng muốn rời bỏ em sao? Nếu anh rời đi, em thật sự không muốn tiếp tục sống nữa.” Triệu Thi Vãn nhìn ban công, ám chỉ gì đó.

Đây là tầng hai, nhảy xuống cũng chẳng chết được. Tôi rủa thầm trong lòng.

Nhưng Thẩm Nghiệp lại kinh hãi, “Trở về trước đi, Chu Chi.”

“Ngày hôm đó đứa nhỏ c.h.ế.t cũng không có vấn đề gì, Thẩm Nghiệp, anh nói có phải không?” Tôi cười khổ hỏi anh rồi xoay người bước ra ngoài.

Thẩm Nghiệp đi theo và đóng sầm cửa phòng bệnh tạo thành tiếng động cực lớn.

“Em nháo cái gì?” Thẩm Nghiệp cau có đi theo tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn vẻ mệt mỏi và mất kiên nhẫn trong mắt anh. Không nói gì. Tiếp tục đi ra ngoài.

Thẩm Nghiệp nắm lấy cổ tay tôi và cố gắng ngăn lại, nhưng anh ta cũng không dám dùng quá nhiều lực, đi theo tôi một mạch xuống lầu.

Tất cả chúng tôi đều thấy bóng dáng màu trắng đó từ tầng hai rơi xuống, giống như một con bướm mất mạng.

Nhịp tim dường như ngừng lại, xung quanh dường như chỉ còn hai màu đen trắng.

Chỉ có Thẩm Nghiệp vẫn động.

Hắn cuống cuồng chạy tới, sắc mặt tái nhợt.

Triệu Thi Vãn được các bác sĩ và y tá đưa vào, Thẩm Nghiệp theo sát.

Anh ta liếc nhìn tôi vẫn còn sững người ở đó, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu, đâm sâu vào trái tim tôi.

Anh ta mím chặt đôi môi mỏng, rõ ràng không nói một lời. Nhưng tôi đã hiểu.

Nếu đêm nay có chuyện gì xảy ra, anh ta cũng sẽ không tha cho tôi.

Nhiệt độ đã mất từ từ quay trở lại, tôi cử động cơ thể và đi theo tới phòng bệnh.

Thẩm Nghiệp liếc xéo tôi một cái rồi quay đi, bực bội: “Cút ra ngoài, cô ấy không muốn nhìn thấy cô.”