Cố Du Du Viết Truyện Pỏn

Chương 2



4

Không phải chứ?!

Anh ấy thật sự đọc sao?

Nếu để cho anh ấy thấy được tôi viết anh ấy thành phúc hắc cố chấp điên cuồng hoang tưởng, anh ấy sẽ giết tôi thật đó!

Hành động này của tôi đã dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền.

Hôm đó theo thống kê không đầy đủ, cả đêm đã khóa tổng cộng hai ngàn đầu truyệnn, đều là tác giả nửa đêm bò dậy khóa.

Một lượng lớn cư dân mạng ở trên mạng thét chói tai vặn vẹo năn nỉ ỉ ôi.

[Cố Du Du vì sao phải khóa, mọi người đều là người một nhà, có cái gì không thể cho chúng tôi xem!]

【 Cố tỷ, chúng tôi có được đọc hay không không quan trọng, quan trọng là đại biên kịch Dung còn đang chờ đó, mau mở khoá đi!]

[Chị, em để chị làm chị duy nhất của em, chị gửi riêng cho em, em cam đoan không cho người khác xem!]

[Cặn thịt còn chưa thấy, cô đã khoá truyện?]

Tôi muốn chết, thật đó!

Tôi kéo vali ra, tùy tiện nhét vài bộ quần áo, chuẩn bị ra ngoài tránh bão.

Vừa ra khỏi cửa, đã đụng phải người đại diện từ trong thang máy lao ra.

"Cố Du Du! Cô chuẩn bị đi đâu?"

"Rời khỏi trái đất!"

Tôi bị người đại diện túm lấy cổ sau

kéo lại.

"Có phải thấy tôi sống thọ quá nên cô tìm thêm chuyện cho tôi chết sớm phải không!"

Tôi rụt cổ, rắm cũng không dám thả.

Đợi chị ấy mắng xong, chủ động dâng ly nước lên.

"Chị uống ngụm nước rồi tiếp tục."

Chị Thanh: "......"

Có thể là thái độ của tôi cũng không tệ lắm, hoặc có thể là chị ấy mắng quá mệt.

Chị Thanh thở dài: "Em có biết biên kịch tiếp theo em làm việc cùng chính là Dung Mặc Trì không??"

"Ai? Chị nói ai? Chị mau nói vừa rồi chị nói nhầm đi!"

Ta nắm chặt bàn tay, lại nghe được cái tên kia một lần nữa.

"Dung Mặc Trì! Biên kịch của Dã Hỏa Hữu Tẫn!"

"Hay là chị giết em đi!"

Tôi đang suy nghĩ xem có nên đi tìm sợi dây thừng treo mình hay không, chợt tôi loé lên một suy nghĩ.

"Không sao không sao, đoàn làm phim nhất định sẽ tìm em hủy hợp đồng! chị Thanh, chị xem trên hợp đồng viết bao nhiêu?"

Chị Thanh cười lạnh một tiếng: "Vừa rồi đạo diễn gọi điện thoại tới, nói sẽ khởi động máy sớm, bảo em ngày mai qua."

Trong đầu tôi chỉ có bốn chữ.

Trời! Muốn! Tôi! Chết!

5

Chiều hôm sau tôi mới đến đoàn làm phim.

Lúc trời tối, đoàn làm phim thống nhất sắp xếp khách sạn.

Cửa thang máy vừa mở ra, tôi thiếu chút nữa ngất tại chỗ.

Dung Mặc Trì có vẻ là muốn đi ra, sau khi nhìn thấy tôi lại lui về.

Anh ấy ấn nút mở cửa thang máy.

"Vào đi, phòng em ở tầng mười lăm, tôi đưa em lên."

Tôi vô thức sờ sờ mặt nạ trên mặt.

Như này anh vâcn nhận ra sao?

Tôi vội xua tay: "Không cần không cần, anh bận gì thì cứ làm đi ạ, đạo diễn nói ông ấy đã sắp xếp người đón tôi rồi ạ."

Dung Mặc Trì thản nhiên gật đầu: "Ừ, tôi là người đón em đấy!"

Hả?

Tôi đứng ru rú trong góc thang máy, nội tâm điên cuồng phun trào.

Đạo diễn có phải trong thôn không có mạng không, không xem hot search sao?

Sao ông ấy lại để Dung Mặc tới đón tôi vào tối đêm thế này, ông ấy có phải muốn tôi chết sớm siêu sinh sớm hay không, có phải hay không...

"Đến rồi! "Giọng nói trong trẻo cắt đứt suy nghĩ của tôi.

Dung Mặc Trì lạnh nhạt kéo vali của tôi đi ra ngoài.

Anh ấy kéo vali nhỏ màu hồng của tôi bên cạnh, trông nó chẳng hề lạc lõng chút nào.

Những ngón tay cầm quai mảnh, trắng như ngọc, không dám tưởng tượng nếu được chạm vào sẽ hạnh phúc đến thế nào.

Dù không phải là ngôi sao đúng nghĩa trong làng giải trí nhưng Dung Mặc Trì lại sở hữu gương mặt đứng đầu làng giải trí trong nước.

Phàm có nam tinh nào dám đi bài “Mỹ nam”, sẽ có người đưa Dung Mặc Trì vào so sánh, không người nào không phục.

Ngoại trừ nhan sắc, người hâm mộ phim của anh ấy cũng rất nhiều.

Suy cho cùng, ba giải Kịch bản hay nhất và hai Giải Phim hay nhất đâu phải may mắn mà giành được.

Rất nhiều minh tinh vừa nghe đến biên kịch là Dung Mặc Trì, cho dù hạ cát xê cũng muốn tranh một vai diễn.

Nhưng mà nghe nói diễn phim của Dung Mặc Trì cũng rất khó, kịch bản của anh ấy không cho phép bất kì ai thay đổi, cắt giảm.

Nghe nói trước đó có 2 bộ phim không qua kiểm duyệt vì vấn đề chủ đề, đạo diễn muốn biên tập lại để nộp lại nhưng Dung Mặc Trì không đồng ý. Anh ấy thà không chiếu phim còn hơn để người khác thay đổi kịch bản của mình.

Điều này cũng khiến nhiều người sợ hãi. Xem việc với anh ấy là một canh bạc lớn.

Hành lang rất dài, tấm thảm dày nuốt chửng tiếng bước chân, tôi đi theo sau Dung Mặc Trì, hít thở cũng phải nhẹ nhàng.

Cuối cùng anh dừng ở phía cuối hành lang,

“Tích ——” một tiếng cửa phòng được mở.

Tôi có chút nghi ngờ mà đi theo vào.

Căn phòng này…… lớn quá đi mất.

“Đây là…… phòng tổng thống sao?” Đạo diễn cũng khách khí quá, đây là lần đầu tiên tôi được đãi ngộ cao cấp thế này.

Tôi gập người 90 độ về phía Dung Mặc Ngôn: “Làm phiền anh rồi ạ.”

Không có gì chuyện gì thì anh mau đi đi.

Dung Mặc Trì bẻ các đốt ngón tay, chậm rãi mở miệng.

“Trong khoảng thời gian này, các hãng phim truyền hình tập trung ở đây đông, phòng khách sạn khan hiếm, chúng ta chỉ có thể đặt được phòng này thôi.”

Anh chỉ vào cửa phòng ngủ bên cạnh: “Em ở phòng này.”

Ngay sau đó lại chỉ vào cửa phòng đối diện: “Tôi ở phòng này.”

Tôi còn chưa biết phải phản ứng thế nào, anh đã đẩy cửa phòng ra:

“Thu xếp xong thì qua đây tìm tôi lấy kịch bản sửa!”

“Ơ……”

Tôi nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhìn hành lý mình còn chưa kịp mở ra.

Cảm thấy thế giới này đang dần tan vỡ rồi.