Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 163: Bí mật trong điện thoại di động



Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Hứa Ngôn về phòng mình, cậu cầm điện thoại di động của Lộ Lăng và xem album ảnh.

Mấy chục tầm gấn nhất đều là ảnh hẹn hò của cậu và Trương Hân Di. Xem tiếp từ trước, là một số hình ảnh rất bình thường như chụp tin tức chuyến bay ở phi trường, chụp kết quả ở phòng thí nghiệm, chụp sách ở thư viện, thế nhưng sau đó, Hứa Ngôn đã phát hiện những tấm ảnh bất thường.

Đó là ảnh cậu đứng trên sân bóng, tay đeo găng, mặc quần áo bóng đá và đứng trước cầu môn. Lộ Lăng đứng ngay sau cầu môn, chụp bóng lưng cậu.

Còn có ảnh trên lớp thí nghiệm, ảnh cậu vùi đầu viết báo cáo thực nghiệm.

Còn có ảnh cậu học sử dụng PRC ở phòng thí nghiệm của Lôi Hồng Hà.

Còn có ảnh góc nghiêng đang trầm tư của cậu khi ở trong tiệm sách.

Xem tiếp, còn có thể nhìn thấy cả ảnh trước khi lên đại học.

Ví dụ như ảnh của mùa hè, khi bị Lộ Lăng sắp xếp một đống nhiệm vụ học tập, cậu vừa nằm dài ra bàn vừa học. Em gái đã đứng sau lưng, chụp rất nhiều ảnh của cậu.

Ví dụ như vào lúc ôn tập trước khi thi đại học, thiếu nữ đứng sau lưng, tranh thủ chụp lúc cậu bận rộn học hành.

Ví dụ như khi hai anh em tan học, trên đường về nhà, cô bé sẽ bước phía sau, chụp ảnh cậu.

Càng xem, Hứa Ngôn càng run sợ. Cậu nhận ra từ khi mình quyết định học lại để cùng đi học Kinh Đại với em gái, Lộ Lăng đã bắt đầu chụp đủ mọi kiểu ảnh về cậu, đã thế còn là chụp liên tục hai năm liền! Đáng sợ nhất là cậu hoàn toàn không nhận ra điều đó!

- Thật là mưu mô.

Hứa Ngôn cảm thấy thái dương mình có một giọt mồ hôi lạnh vừa trượt xuống.

Tiếng gõ nhẹ lên cửa phòng ngủ đột ngột vang lên.

Hứa Ngôn giật mình, tắt album ảnh trong di động đi.

Lộ Lăng dụi mắt, đẩy cửa vào và nói nhỏ:

- Anh, em khó chịu quá, hình như là ốm rồi. Tối nay anh nấu ít cơm thôi, em không ăn được.

Hứa Ngôn nhìn gương mặt em gái. Vẻ mặt thiếu nữ có hơi tiều tụy, đôi mắt dường như không mở ra được, mày cũng khẽ nhíu, trông mỏng manh đến độ làm người ta thương tiếc.

- Được rồi, để anh nấu ít thôi. Em có muốn đi bệnh viện không?

- Không cần đâu, chắc chỉ là cảm bình thường thôi. Em hơi nhức đầu, nếu anh mua giúp em một cây ngải với rễ bản lam được thì tốt.

- Không có vấn đề gì.

Bây giờ Lộ Lăng như mới chú ý tới Hứa Ngôn đang cầm điện thoại của mình, cô bé kinh ngạc nói:

- Anh, điện thoại di động của em sao lại ở chỗ anh thế?

- À, khi nãy em ngủ, nó rơi xuống đất.

Nói rồi, Hứa Ngôn đưa di động tới trước mặt Lộ Lăng:

- Trả lại cho em này.

- Anh không xem lung tung đấy chứ? Đây là đồ cá nhân đấy nhé.

Thiếu nữ chu chu môi.

Hứa Ngôn bình tĩnh cười:

- Tất nhiên là không rồi.

- Thế thì tốt, nhưng mà...

Thiếu nữ bước lên một bước khiến cho khoảng cách của hai người chỉ còn là con số không, sau đó cô bé ghé vào tai cậu, thì thầm:

- Thật ra nếu như là anh thì cũng không sao cả.

Hứa Ngôn nuốt nước bọt.

Thiếu nữ lùi lại một bước, để lại cho cậu một nụ cười yêu kiều rồi quay người rời khỏi phòng. Mặc dù bóng lưng Lộ Lăng trông có vẻ gầy yếu nhưng trong mắt Hứa Ngôn, nó mang lại cảm giác kiên định đến khó tả.

Chẳng hiểu vì sao, Hứa Ngôn lại nhớ ra một từ, đồng thời cậu cũng lẩm bẩm luôn:

- Bệnh công chúa.

......

Lúc Hứa Ngôn xách theo túi ra khỏi tiệm thuốc, cậu nhận được điện thoại của Trương Hân Di.

- Anh đã nói chuyện với em gái chưa?

Khi Trương Hân Di hỏi chuyện này, giọng nói của cô có vẻ rất lo lắng, có cảm giác làm cho người ta cũng phiền lòng và cuống lên theo.

Thế nên Hứa Ngôn cũng đáp lại bằng giọng gượng gạo:

- Vẫn chưa, con bé ốm rồi, anh đang đi mua thuốc cho nó.

- Ốm rồi? Làm sao mà ốm?

- Hình như là bị cảm.

- Bị cảm... Nó nói là nó ốm mà anh cũng tin à? Đùa gì thế, lúc nó theo dõi chúng ta rõ ràng còn khỏe mạnh như thế, vậy mà vừa về nhà đã ốm. Chuyện này mà anh cũng tin, chẳng lẽ anh là trẻ con à?

Hứa Ngôn hỏi ngược lại:

- Thế em bảo anh nên làm gì bây giờ? Vạch trần con bé luôn à?

- Đúng, vạch trần luôn đi, hỏi rõ tâm tư của nó, biết được rốt cuộc thì nó đang nghĩ gì. Sau đó nói vơi snos rằng hai người là anh...

Hứa Ngôn bực mình ngắt lời:

- Anh biết mình nên làm gì, không cần em phải dạy!

- Anh...

Trương Hân Di hít thở sâu mấy lần rồi mới bình tĩnh lại được:

- Thế thì tốt, em không giục anh, tự anh xem mà giải quyết đi. Mười giờ sáng mai, em ở quán trà sữa kia chờ tin của anh.

- Được.

Đôi bên gần như cúp máy cùng một lúc.

......

Sau khi về đến nhà, Hứa Ngôn đun thuốc cho em gái rồi bưng vào phòng cô bé.

- Mau dậy uống thuốc đi nào.

Hứa Ngôn cẩn thận bưng một bát thuốc đầy rồi ngồi xuống bên giường em gái.

Lộ Lăng vất vả chống nửa người ngồi dậy rồi tựa vào đầu giường.

Hứa Ngôn để ý thấy cô bé đã tháo hai bím tóc ra, để xõa mái tóc dài rối tung. Lúc này, vì mồ hôi nên mấy sợi tóc đã dính vào trán cô bé khiến cô càng thêm hốc hác.

- Không ốm thật đấy chứ...

Hứa Ngôn lẩm bẩm.

- Anh, anh nói gì cơ?

- Không có gì. Mà này nữ thần đại nhân, hôm nay có chuyện gì xảy ra mà em cứ gọi anh là anh thế?

Hứa Ngôn định nói đến chuyện này là để làm cho bầu không khí thoải mái hơn, nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt mà em gái nhìn cậu lại làm cho cậu nặng nề hơn.

Thiếu nữ nhìn chăm chú vào Hứa Ngôn, trong mắt là chút ít ai oán và buồn bã. Ánh mắt ấy làm cho trái tim Hứa Ngôn rung lên.

Cũng may là Lộ Lăng không nhìn chằm chằm vào cậu nữa. Cô bé nhận bát, từ từ uống hết thuốc.

Nhận lấy cái bát không, Hứa Ngôn cuống cuồng đứng dậy rồi đi thẳng ra ngoài.

Sau khi đóng cửa phòng, cậu dựa lưng vào cửa, khẽ thở dài.

......

Sau khi cho em gái uống thuốc xong, Hứa Ngôn đi nấu cơm tối rồi bưng vào cho em gái, tiếp đó cậu cũng tự ăn rồi rửa bát. Sau khi tất cả mọi việc kết thúc, Hứa Ngôn về phòng đọc sách.

Cậu đọc mãi đến tận hơn mười một giờ đêm và rồi bị cắt ngang.

Trong đêm tối, cậu bỗng nghe thấy tiếng gọi "anh ơi", vậy là Hứa Ngôn ra cửa, đi theo tiếng gọi và vào tới phòng em gái.

Cửa không khóa. Hứa Ngôn bước vào, thấy Lộ Lăng đang nằm trên giường. Lúc này, thiếu nữ đã thay một bộ đồ ngủ đáng yêu bằng cotton, mái tóc dài đang xõa trên gối. Một bàn tay cô bé buông thõng bên ngoài như đang chờ cậu đến nắm chặt.

- Anh ơi, em đau đầu quá, em không dậy nổi... anh giúp em một việc được không?

- Giúp thế nào?

Lời vừa thốt ra, Hứa Ngôn mới nhận thấy mình mất tiếng, nghe cứ như cả ngày không uống nước vậy.

- Nếu không đánh răng mà đã ngủ thì mẹ về sẽ mắng em, nhưng mà em thực sự không còn sức dậy nữa... Anh có thể giúp em đánh răng không, anh trai?

Hứa Ngôn lặng lẽ nuốt nước bọt.