Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

Chương 39: Mì gói - Sinh nhật anh



Tình yêu của họ mặn nồng qua từng ngày. Thật lạ khi anh ngày càng khát cô hơn, không hề chán chê. Mà anh lại càng si mê hơn, muốn cô mãnh liệt hơn. thật là lạ.

Ngày ngày anh đi làm, tới trưa cô đều mang cơm đến cho anh, cùng anh ăn cơm và luôn cả anh ăn cô ngay tại phòng làm việc.

_ Alo! Con gái ngoan., ngày mai là sinh nhật của A Khang! Ba con ta bí mật tổ chức sinh nhật cho nó đi - Viên Phúc Hạo gọi điện, từ ngày có cô, cha con anh hòa thuận đến lạ thường.

_ Á! Ngày mai sao? Dạ con biết, vậy tối nay kế hoạch là gì ba? - cô chợt giật mình khi nghe nói sinh nhật anh và bắt đầu bàn bạc kế hoạch bất ngờ với ba..

_ Ok, ok ok con hiểu - âm mưu của cô và ba đã được thiết lập.

Cô vừa cúp điện thoại đi đến kệ sách lục lục, kiếm kiếm, phát hiện vật thể liền cười ta, sau đó ngồi lại ghế làm mặt giận, anh cũng vừa từ phòng hợp về. thấy cô ngồi thững thờ trên ghế sofa anh đến gần, cưng chiều. Nhưng cô làm lơ, xích ra bên ngoài.

Anh thấy hành động cô rất lạ liền nhích lại, thì cô lại nhích ra, quái lạ trước khi anh đi hợp, cô còn hôn anh, vui vẻ nhưng sao trở về lại có bộ mặt hờn giận này.

_ Hồng Nhi, em sao thế, không khỏe chỗ nào hả? - anh kéo tay cô.

_ Buông ra - cô giả tức quoăn tay anh ra.

_ Em sao vậy? - anh kềm chế.

_ Nghe nói, anh từng yêu cô gái trong tấm hình này đúng không? - cô quoăn tấm hình lên bàn.

Anh thấy tấm hình vẻ mặt có hơi biến đổi. À đúng! Cô gái đó anh từng rất yêu, nhưng cô ấy đã bỏ anh sang pháp để thực hiện ước mơ của mình.

_ Em.... em lấy đâu ra tấm hình này - anh sắc mặt xanh.

_ Em vô tình thấy được và cả dòng chữ trên hình - cô ghen.

_ Hồng Nhi à, truyện cách đây 3 năm rồi, giờ trong lòng anh chỉ có em! - anh giải thích.

_ Em không biết - cô chu mỏ giận.

_ Thôi mà bảo bối! Em không tin anh sao? Anh thề anh chỉ có mình em, anh thề mà - anh dơ tay lên thề non hẹn biển.

Cô thật đâu có giận anh, chỉ là kế hoạch của cô và Lão gia mà thôi. Thấy bộ dạng của anh, cô thật sự muốn cười nhưng mà không được, cô cười là vở kế hoạch, không được không được. Cô đứng dậy đi thẳng vào WC.

_ Alo! Ba à, các này không được, đổi đi được không? - cô lén lút lấy điện thoại gọi cho Viên lão gia.

_ À! Vậy thì.......................... - Kế hoạch được chỉnh sửa, Viên lão gia là người cầm đầu. Nếu bị phát hiện chắc chắn anh không nương từ mà nhốt ông vào al4nh cung đâu.

_ À cái này được hơn nè. Ok ok vậy ba nhé - Cô nhẹ nhẹ cười thúc thích.

_ Hồng Nhi! Đừng giận nữa ra đây - Anh thấy cô chạy vào nhà vệ sinh, đóng cửa, tưởng rằng cô đang khóc. Liền đau lòng,

Cô mở cửa bước ra, vẻ mặt u ám, sâu thương. Đã giả điên thì phải làm cho tới, anh thấy cô như vậy, tâm tình liền náo loạn, lo sợ, chạy đến ôm cô không buông.

_ Phải tin anh, em phải tin anh, anh chỉ có mình em. chúng ta sắp kết hôn rồi, em hãy tin anh được không hả? - ôm siết cô anh run rẫy.

Cô cảm nhận được cái run rẫy của anh, giờ thì cô cảm thấy có lỗi rồi, cô đùa quá trờn rồi, quả thật anh rất sợ mất cô. Anh rung như vậy. Cô tự mắng trong đầu " Nhi ngu, Nhi ngốc, rõ ràng Anh yêu mi đến vậy, mà giám nói giận anh, Nhi ngu ". Cô hối hận lắm rồi. liền xoa dịu anh.

_ Em tin anh mà.... em hiểu rồi, em xin lỗi - cô ôm anh, xoa lưng anh an ủi.

Anh lúc này đã bớt run, được sự tha thứ của cô anh nhẹ nhàng hẳn, Cầu nguyện cho Hồng Nhi, kế hoạch ghen tuông này anh đừng biết, không là cô chết thảm với anh. Giờ thì tới lượt cô run. hahahaha, chấp tay cầu nguyện đi Hồng Nhi à.

_ Anh yêu em, Hồng Nhi - anh buông cô ra, 2 tay áp má cô cưng chìu.

_ Em cũng yêu anh - ánh mắt cô sao xuyến

Sau đó anh đặt lên môi cô 1 nụ hôn nồng nhiệt, dù đêm nào cũng cùng cô mặn nồng như cứ mỗi lần nhìn cô thôi anh lại thèm, nói chi là ôm hôn thế này, anh mất kềm chết, liền tấn công mạnh hơn, cô sợ có người, đẩy anh ra.

_ Khang! coi chừng có người - cô nhỏ nhẹ, thẹn thùng.

Nghe cô nói, anh cũng hiểu ý, liền cười gian, sau đó bế cô lên, đi về hướng thang máy trong phòng anh lên tầng 100, cả 2 lại cùng triền miên đến tận 8h tối mới rời khỏi công ty.

Giờ đã là tháng 10 rồi, không khí cũng đã lạnh dần, nhưng cô lại thích, với cô gái Á Đông này, ở đất nước chỉ có 2 mùa mưa nắng, thì tuyết đối với cô là 1 mơ ước. nên còn 2 tháng nữa Noel, mà không khí lạnh lạnh mát mát thế này cô rất thích. Ngắm nhìn đường phố về đêm thật tuyệt, đã bao lâu rồi cô không được ra ngoài vào ban đêm thế này, lòng không khỏi thích thú.

_ Á. Khang, dừng xe. - chợt thấy 1 siêu thị mini cô liền la lên.

Khang nghe lời cô, có chút giật mình nhưng không sao, bắt đèn đi vào lề, cô liền tung cửa chạy thẳng vào siêu thị mini, lượn qua lượng lại, thấy đúng món mình cần, cô quơ lấy 2 cái, cộng 2 chai nước và 2 thanh socola, liền ra quầy tính tiền, anh lúc này chậm rãi bước vào nhìn cô lây hoay, nhíu mày.

_ Khang! lại đây - tính tiền xong, cô kêu anh lại nơi ghế trống bên ngoài, còn mình thì đi lột bao 2 tô mì gói.

Thì ra cô thèm ăn mì gói, cứ trời lạnh lạnh thế này mà ăn mì gói và uống nước ép cộng thêm 1 thanh socola trán miệng thì còn gì bằng. Anh chỉ biết nghe lời cô, đi laị chỗ ghế trống ngoài lang can ngồi, sau đó nhìn cô gái nhỏ của anh, đang chăm chú bóc bao mì gói, rồi chế nước sôi, nhìn dáng cô thật đáng yêu, anh triều mến nhìn cô, cô nhìn anh qua lớp cửa kính cười yêu kiều.

Lúc này cô còn đang lột 1 cái bao nữa thì có 1 nữ nhân tiến đến ngồi đối diện anh, cũng không phải là bất lịch sự là cũng hỏi anh chỗ này có ai ngồi chưa, nhưng không cần đợi anh trả lời, bàn tọa của nữ nhân ấy cũng đã đặt xuống chiếc ghế đối diện rồi. ( À. có duyên, và rất chi là lịch sự)

_ Anh ơi! chẳn hay anh có phải tài tử hay minh tinh gì không? sao nhìn anh quen quá, liệu chúng ta có từng gặp nhau - Nữ nhân chống 2 tay lên bàn trường tới đưa bộ ngực chi là đẩy đà, cô 10 còn nữ nhân này 11 ( Khủng)

"....." Anh không thèm nhìn cô ả, chỉ châu mày nhìn cô đang đứng trong cửa kính nhìn anh cười rất tươi, Ánh mắt cầu cứu của anh nhướng nhướng chân mày lên, mắt giật giật ý " Còn đứng đó, không mau lại đây ".

Cô thản nhiên hiểu được ý anh, nhưng lại không đến, liền ngồi thẳng lên cái ghế, chống 2 tay lên cằm, phẩy phẩy tay ý " Anh cứ tự nhiên " rồi cười vẻ đắc ý. Nói chứ cô rất hãnh diện khi thấy người yêu của mình có nhiều cô gái đeo đuổi lòng rất tự hào. Cũng có chút ghen nhưng cô không phải loại thích chím hữu, thản nhiên nhìn anh bị người phụ nữ khác làm phiền.

Anh bên này sôi gan tức ruột, bặm chắc môi ý vẻ " Nếu em không đến, em sẽ chết với anh ". Nụ cười của cô có chút đơ lại, cô hiểu ý anh rồi.... liền bưng 2 tô mì ra kẹp 2 bên khủy tay 2 chai nước bỏ 2 thanh socola còn vỏ vào miệng, đi ra ngoài. bộ dạng rất chi là mắc cười.

_ Nước sôi, nước sôi, tới rồi. - cô đi đến bàn la lớn, như thể người phục vụ.

Nữ nhân kia đang say đấm nhìn anh thì bị tiếng la của cô làm giật mình, nhăn nhích nhìn cô.

_ Đâu ra vậy? - giọng chanh chua.

_ Ủa? tôi tính hỏi cô đó, chỗ này của tôi mà - cô tròn mắt ngơ ngẫn nhìn nữ nhân kia.

_ Ai bảo chỗ này của cô - liếc nhìn khinh thường.

_ Ủa vậy chứ cô biết người này hả? - Hồng Nhi chỉ tay về phía anh không hề ngại,

_ À! tôi, à, mà đâu phải chuyện của cô - nữ nhân đâu hề quen anh, chỉ là cô ta đang thả mồi anh thôi, với con mắt nhìn đàn ông của cô, cô thừa biết anh là 1 người không phải đơn giản, nếu như thu hút được anh thì cô sẽ ấm.

_ À! Vậy còn tôi quen người này, cho nên đây là chỗ của tôi, phiền cô sang bàn bên kia ngồi - Hồng Nhi không giống như những cô gái khác, e dè rụt rè, cô rất cứng cáp, nhất là với những hạng nữ nhân thế này thì cô càng phải chọt. Cô chỉ mới phát hiện mình có tính e dè rụt rè khi chăn gối với anh thôi.

_ Cô quen anh ấy? - nữ nhân trợn mắt nhìn, không tin rằng cô gái tầm thường này có thể quen với người đàn ông phong thái lại mỹ nam thế này.

_ Chắc dấu! Anh ấy là chồng tôi, vậy phiền cô sang bàn bên kia, để vợ chồng tôi dùng bữa tối. - rất nhẹ., rất lanh lẹ, rất dứt khoát.

Nữ nhân này được gọi là ngu người. Sau đó quay sang nhìn anh, mặt mày xanh mét, cô không tin rằng anh và cô gái này là vợ chồng.

_ Vợ yêu tôi đã nói vậy rồi! cô còn không mau CÚT đi cho tôi. - anh lúc này mới lên tiếng.

Anh thật sự rất hài lòng với những gì cô nói, câu chuyện nãy giờ của cô và ả kia anh chỉ động lại cái câu " Anh ấy là chồng tôi " chỉ nhiêu đó thôi, cũng đã đưa anh lên tối thiên đường rồi. Ả nữa nhân xanh mặt, đứng dậy thật nhanh, rời đi cũng thật nhanh, vẻ mặt có chút quê độ nhưng vẫn giữ trạng thái chảnh, ngất mật, ưỡn ngực bước đi.

_ Chà! Xem ra, anh rất được hoan nghênh ở mọi nơi và mọi thời điểm - cô vừa nói, tay vừa đổi đi cái ghế ả nữ nhân kia vừa ngồi, lấy 1 cái ghế khác.

_ Vì vậy. em không lo giữ chồng là có ngày mất trắng, lúc đó không ai cưng chiều em nữa đâu. - anh biết cô trêu ghẹo, không thể thua liền đấu lại.

Nghe từ anh nói " Chồng " làm cô vui vẻ hạnh phúc lại có chút là xấu hỏi, đánh trống lãng.

_ Mì nguội giờ ăn đi - cô đẩy tô mì gói qua phía anh, sau đó mở nắp giấy ra, trộn trộn rồi ăn rất ngon lành.

Anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ăn cái thứ gọi là MÌ GÓI này, nên có phần chừng chừ, thấy anh không nhúc nhích, cô phán thêm.

_ Nếu anh không ăn, uổn cả đời. - thưởng thức tô mì vừa nói.

Thấy cô ăn ngon, chắc chắn rằng không có gì, nên cũng có chút miễn cưởng ăn cho cô vui, tính rằng chỉ ăn thử 1 đũa nhưng mà vừa đưa vào miệng, hương vị lạ thường, không phải là tuyệt hảo, hương vị hết sức bình thường nhưng lại làm người ta rất kích thích, và thế là 1 mình anh 7 tô. Hồng Nhi ngồi cười, biết rằng anh sinh ra là con ông con chúa làm sao biết đến vị mì gói như thế này, nên việc anh ăn 1 lúc 7 tô như vậy cô cũng không ngạc nhiên.

_ Xong rồi! về thôi! - cô thấy anh đã bỏ đủ, nước cũng uống, socola cũng đã ăn, nên đứng dậy kéo anh đi về.

_ Nếu được, sau này tối có thể cho em đến đây ăn - anh buộc miệng nói,

_ Cho em hay cho anh? - cô hiểu cười ma mẽ hỏi ngược cố ý trêu anh.

_ Cừu nhỏ to gan nhỉ. - anh biết bị cô chọc, không thể nói gì, chỉ là đánh trống lãng.

_ Biết rồi, nè nha anh ăn như vậy giá tiền chưa bằng 1/4 cái đĩa thức ăn của nhà hàng nữa đó, rất tiếm kiệm đúng không? - cô phân tích cho anh nghe.

"..... Cừu nhỏ quỷ quyệt " Anh không nói ra, thầm nghĩ trong đầu.

Sau đó anh và cô cùng về nha, vui vẻ, trò chuyện, sau đó vận động 1 tí thôi rồi cả 2 ôm nhau ngủ rất hạnh phúc.

Sáng hôm sau, anh lờ mờ tỉnh dậy, thối quen là vươn tay tới ôm cô, nhưng cánh tay của anh không chạm vào đâu cả, chỉ rớt xuống 1 cái bịch, làm anh mở mắt lớn. Nhưng lại nghĩ đến việc chắc cô dậy sớm làm đồ ăn, nên anh cười nhẹ, đứng dậy đi vào phòng tắm VSCN xong, thay trang phục xong anh đi xuống lầu, lạ thay nhà không bóng người, anh bắt đầu sợ, sợ xanh mặt, chạy đi kiếm cô, nhưng không thấy gì ngoài tấm giấy để trên bàn to trước sảnh.

" Đến công ty ngay! Không thì chết ". Anh suy nghĩ đến kẻ bắt cóc, đang đưa Hồng Nhi đến công ty. Anh không cần suy nghĩ cái sai kì lạ là Bắt Cóc mà đưa đến công ty anh làm gì hả chài?. Cứ thế mà phóng đi như lao.

Tới công ty anh chạy u vào thang máy chuyên dụng, lên văn phòng của mình, đẩy mạnh cửa ra.

_ HAPPYBIRTHDAY VIÊN PHÚC KHANG, HAPPYBIRTHDAY VIÊN TỔNG. - tiếng vang lớn, cùng với pháo tơ búng ra làm anh giật mình,

Anh trợn mắt nhìn, cô đứng đầu cầm cái bánh kem đang thấp nến số 26, đầu đội mũ sinh nhật, cười rạng rỡ nhìn anh, thì ra cô đã quy động mọi người, từ sớm đến văn phòng của anh để chuẩn bị. Anh nhíu mày, rồi lại mỉm cười, bước đến cô.

_ Cừu con! Em lại giỡ trò - anh nhéo má cô.

_ Khang! Ước đi. thổi nến đi - cô liền đưa bánh kem lên vui vẻ nói.

" Anh đã có em, anh còn gì để ước? " lòng anh thầm nghĩ, nhưng anh vẫn không cải ý cô, nhắm nhẹ mắt lại 2 giây " Chỉ mong em trọn đời trọn kíp bên anh " sau đó mở mắt thổi nến. Bữa tiệc sinh nhật này của anh do ba và cô tổ chức, anh thật rất vui, rất mừng và hạnh phúc.