Cô Gái Bạc Liêu

Chương 10: Trường tương tư



Đường Trạch đi xuống đóng cửa sổ, ngang qua nhìn thấy liền rướn người nhìn ra cửa sổ, Cố Như xuống sân rồi, anh vội kéo rèm rời khỏi tìm gặp Cố Như muốn trả lại.

Lúc vừa ra tới nhà xe mới sực nhớ, lục hết mấy ngăn kéo trong cặp, sờ túi quần mấy lần cũng không thấy, biết là bỏ quên điện thoại trong giảng đường nên quay người lại lấy. Đường Trạch phía sau vô tình đi tới, vì vội vàng quá không để ý nên vô tình đụng phải anh.

- Á, giáo sư Đường?

Cô giật mình lùi bước ra sau tạo khoảng cách an toàn.

- Đi đứng kiểu gì vậy?

Cố Như ngượng đỏ mặt, giả vờ vén tóc nhìn sang hướng khác không nói gì. Đường Trạch trả lại chiếc điện thoại, cô thoáng ngạc nhiên nhìn anh ấy đưa tay ra lịch sự nhận lấy rồi cười bẽn lẽn cảm ơn. Thấy nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô sinh viên, Đường Trạch cũng nhẹ lòng được một chút.

- Trải qua nhiều chuyện như vậy em vẫn cười được à, em có thực sự ổn không vậy?

Cố Như cười tươi nói:

- Bình thường mà!

Cười đó, nhưng mắt vẫn đượm buồn… Đằng sau nụ cười là một câu chuyện chưa bao giờ được kể, Cố Như là người rất giỏi che đậy cảm xúc, cô để lại hình ảnh đẹp trong anh bằng một cô gái hay cười, điềm đạm bước qua khó khăn. Đường Trạch có thể cảm nhận được hết nỗi đau của cô ấy thông qua biểu hiện bên ngoài.

- Về nhà nhanh lên, mây đen kéo tới rồi kìa, coi chừng ướt mưa đó!

Chỉ có ý tốt nhắc nhở vu vơ vậy thôi cô ấy lại tưởng anh đặc biệt qua tâm tới mình, vậy là đứng đó che miệng cười tủm tỉm, Đường Trạch nhìn khó hiểu hỏi:

- Em cười gì vậy?

Cô ấy chỉnh đốn lại biểu cảm lập tức:

- Oh, không có gì!

Đường Trạch gật đầu, nhìn mấy cái rồi quay đầu định rời đi, được vài bước bị Cố Như nắm tay giữ lại.

- Ờ thầy ơi!

Anh đứng lại, nhướng mày nhìn cô ấy hỏi có chuyện gì vậy, thao tác nhanh vào trang cá nhân, cô ấy đưa điện thoại cho Đường Trạch nói:

- Em vừa gửi yêu cầu rồi, thầy chấp nhận đi!

Không biết tại sao cô ấy luôn tìm mọi cách để cả hai có thể trò chuyện với nhau nhiều hơn. Lúc đó anh trưng ra vẻ mặt khó hiểu vì tại sao con bé này có nick của mình?

- Sao phải kết bạn với em?

Khi bị hỏi lý do, cô ấy đã sớm chuẩn bị câu trả lời từ trước rồi, bình tĩnh đáp:

- Vì là thầy của em nên bắt buộc phải giữ mối liên lạc để nộp bài tập về nhà hàng tuần. Em hứa câu chuyện của mình chỉ xoay quanh vấn đề học tập!

Cô ấy không quá chủ động, mà tìm những lý do chính đáng để có thể bắt chuyện. Nghe xong anh chớp mắt mấy cái nhìn cô đăm đăm. Cái lý do vô cùng hợp lý chẳng có nguyên nhân nào để Đường Trạch từ chối, anh ấy hứa:

- Để đó đi, về nhà tôi sẽ kết bạn với cô để trao đổi chuyện bài vở...

Khóe miệng cô ấy nhếch lên lộ ra nụ cười ranh mãnh, Đường Trạch lập tức đề phòng trỏ tay về phía cô ấy nhấn mạnh:

- Chỉ trao đổi bài tập thôi đó!

Cố Như cười khinh đẩy tay ra, mắt nghịch ngợm nhìn anh nói:

- Giữa em và thầy thì có chuyện gì để nói? Thầy nên biết trân trọng một đứa thích môn Triết như em! Vì có mấy ai thích môn học khó nhằn như vậy đâu?

Đường Trạch chép miệng kêu cô ấy:

- Có bất cứ thắc mắc gì cứ chủ động hỏi!

Rồi anh quay người đi trước, chuyện gì anh cũng có thể làm ngơ chứ riêng chuyện học hành là người đàn ông ấy rất nhiệt tình.

...…o0o…...

Vừa về tới nhà đã vội vào ứng dụng xem, đúng thật anh chấp nhận lời mời kết bạn rồi. Lúc đó cô ấy vui biết bao nhiêu, tay ôm điện thoại nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Đường Trạch đặt ảnh đại diện của chính mình, dòng tiểu sử ghi là “không có gì đặc biệt”, ảnh bìa là một bức hình chụp chung với một cô gái xinh đẹp, mái tóc layer, đôi mắt tròn, sống mũi cao, đôi môi mỏng đẹp.

Khoang đã! Cô gái xinh đẹp? Cố Như liền nhấp vào, phóng to thu nhỏ mấy lần săm soi từng chi tiết một, kiểu chụp hình rất thân mật, nhìn trẻ quá chắc tầm 17- 18 thôi.

Cô bỏ điện thoại xuống giường, tay che miệng ngỡ ngàng, không lẽ là bạn gái của Đường Trạch? Hay là vợ của anh ấy?

Cô ấy không thoải mái khi Đường Trạch thân thiết với một ai đó, cảm giác đó như rõ ràng của mình nhưng bị ai đó lấy đi mất vậy.

Thế rồi lại ngước mặt dậy thở dài tự hỏi: “người ta có là gì của mình đâu? Có người yêu liên quan tới mình, than trách cái gì”.

“Ting ting” điện thoại báo tin nhắn đến, Đường Trạch nhắn tin trước hỏi:

- Bài nào em không hiểu?

Cố Như lập tức cầm điện thoại tranh thủ cơ hội thỏa mãn sự tò mò của mình:

- Thầy giấu kĩ ghê, có vợ xinh quá trời.

Đường Trạch khó hiểu nhắn lại:

- Em đang nói gì vậy?

- Thì cái cô bé trên ảnh bìa của thầy đó, không phải vợ vậy là bạn gái hả?

Cố Như nhân cơ hội lập tức hỏi lân la thông tin cô gái trên trang cá nhân anh, Đường Trạch là người ít nói thích sự im lặng nên không thích chia sẻ mọi thứ về mình.

Cố Như chủ động kết nối với anh qua mạng xã hội, thay vì trao đổi chuyện bài vở như trước đó đã hứa, cô nhắn tin hỏi anh về chưa, hỏi anh đang làm gì, và rồi khi lướt Facebook có gì hay cũng chụp lại gửi cô ấy xem, đặt ra hàng ngàn câu hỏi chẳng liên quan gì tới chuyện học tập, đặc biệt thích xoáy sâu vào những chuyện thầm kín đời tư.

Bản thân Đường Trạch cũng cảm thấy khó chịu, anh nghĩ rằng nói chuyện ngoài lề một chút cũng không sao. Nếu không tiếp chuyện thì cô ấy lại nghĩ mình là người kiêu căng khó gần nữa. Từ đó hai người bắt đầu nhắn tin nói chuyện với nhau nhiều hơn. Hỏi bài thì ít mà nhắn tin tào lao thì nhiều, nên bị Đường Trạch phớt lờ vài lần khiến cô trước khi đi ngủ luôn đợi tin nhắn trả lời của anh, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy, liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ cũng thấy anh ấy reply, lập tức giãy giụa, tỉnh dậy khỏi giấc mơ, mở điện thoại ra xem. Ngày này qua ngày khác, lặp đi lặp lại cùng một hành động trong một thời gian dài.

Vài ngày sau Cố Như cứ tò tò theo đằng sau những lúc có thể cứ như cái đuôi bám riết không buông của Đường Trạch vậy. Dạo này các giảng viên trong trường khá bận rộn với việc sắc phong danh hiệu giáo sư lại.

Đi giữa những hàng cây xanh mát trong khuôn viên trường, tếu táo trời trăng mây gió với nhỏ Thùy vô tình thấy bóng lưng Đường Trạch phía xa xa, cô viện cớ bận việc để nó vào giảng đường thay vì chờ đợi. Chưa đợi nó đồng ý hay từ chối Cố Như đã chạy đi xa, để lại nhỏ Thùy chỉ biết chống nạnh lắc đầu nhìn theo. Cảm giác con bạn mình dạo này hơi lạ, nhưng điều tra mãi không biết bắt nguồn từ đâu.

...…o0o…...

Cố Như vừa cố gắng đuổi theo phía sau vừa gọi:

- Giáo sư Đường, giáo sư ơi!

Nghe gọi tên, Đường Trạch đang đi dừng bước quay ra sau nhìn. Không còn bỡ ngỡ như trước, đã quá quen thuộc với khuôn mặt này. Anh cất điện thoại nhìn Cố Như hỏi:

- Không vào lớp, ra ngoài làm gì?

Cô ấy nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến lấp lánh niềm vui, trong ánh mắt còn xen lẫn chút ngại ngùng, e ấp vô cùng đặc biệt. Ánh mắt này khác hoàn toàn với những ánh nhìn bình thường.

- Em chỉ muốn trò chuyện với thầy chút thôi mà.

Đường Trạch cười hơi nhếch mép, phát ra một tiếng ngắn hỏi:

- Mình thân lắm hả?

Chỉ vỏn vẹn mấy chữ thôi cũng làm Cố Như á khẩu không biết nói gì, trái tim như vỡ nát. Anh đáp lại một cách “nhát gừng” khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng và lúng túng để cô biết khó mà lùi bước.

Phía trước thầy hiệu trưởng, hiệu phó cùng số ít giảng viên đang đi đến, dường như đang bàn chuyện gì đó hệ trọng lắm, sắc mặt ai cũng căng thẳng.

- Ơ... Giáo sư Đường?

Đường Trạch mỉm cười lịch sự cúi đầu chào lại.

- Mọi người vẫn còn bàn về việc phong giáo sư hả?

Thầy hiệu trưởng sầu não nói về việc phong giáo sư lần phong đầu tiên năm nay hơi lâu, rườm rà hơn một tí vì viện hội đồng chức danh giáo sư công bố 1,279 ứng cử viên đạt tiêu chuẩn chức danh giáo sư và phó giáo sư làm xôn xao dư luận, đến mức thủ tướng có ý kiến sẽ chỉ đạo rà soát đây là việc chưa từng có.

- Phải, và trường mình cũng không tránh được việc rà soát đâu!

- Giáo sư...

Cố Như bên cạnh định nói gì đó, nhưng khi vừa cất tiếng nói đã bị anh đưa tay ra hiệu dừng lại.

Đường Trạch góp ý với thầy Tần:

- Để tránh việc số ứng cử viên được công nhận quá nhiều, nên đề cử lên hội đồng công bố chức danh giáo sư, để cho việc bổ nhiệm các giáo sư phó giáo sư đi đúng hướng.

Cô ngước đầu nhìn Đường Trạch, kều tay anh hết mấy lần thấy anh cứ mãi nói mà chẳng thèm quan tâm đến mình, buồn chán quá cô bước một bước ngang qua định rời khỏi đó. Đúng lúc anh nhìn qua thấy liền ho khan một tiếng, không cần nói cũng ngầm hiểu được ý nhau, cô ấy bước lại chỗ cũ cúi đầu, hai tay vân vê tà áo nhìn tuổi thân lắm. Rõ ràng khi nãy không muốn nói chuyện với mình, vậy giờ mình muốn đi lại không cho?

Thấy Cố Như yên phận, anh tiếp tục câu chuyện còn gian dỡ với mọi người. Họ trao đổi tầm 15- 20 phút gì đó mới chịu kết thúc. Mọi người bắt đầu tản ra ai làm việc nấy, lúc này anh mới chú ý đến cô sinh viên đang mất kiên đứng kế bên mình.

- Xong rồi hả thầy?

Anh đút tay tay vào túi quần, bên kia quắt tay ý muốn cô đi. Gương mặt chán đời lúc nãy như bị gió cuốn đi, lông mày khóe mắt đều là nét cười ấm áp, cô theo chân anh đi sau.

- Em muốn nói gì?

- Trưa nay thầy đồng ý đi ăn với em, thầy quên hả?

Đường Trạch ngẩn ra một lúc đảo mắt một vòng, ngẫm nghĩ rồi nói không quên. Cố Như nhìn qua dáng vẻ điệu bộ cũng đủ hiểu.

- Xấc, gì mà không quên? Em không nhắc chắc gì thầy đã nhớ?

Khóe miệng phiếm cười nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh. Hai ngày trước Đường Trạch quên đem theo ô, từ giảng đường của trường đến nhà để xe phải băng qua một khuôn viên rộng 5km, hôm đó vì không có tiết học nên anh đến trường lấy một số tài liệu nghiên cứu rồi về ngay nhưng mắc phải cơn mưa bất chợt.

Lo sợ tài liệu trong tay bị ướt sẽ hỏng vì không mang theo cặp, đúng lúc Cố Như cùng nhóm bạn học mặc áo mưa chạy tung tăng chuẩn bị ra nhà xe bị Đường Trạch quắt lại muốn đi nhờ và cô đồng ý, xong khi ra tới nhà xe đột nhiên cô ấy đòi trả nợ, Đường Trạch đang vội buộc miệng hứa: “Khi nào rảnh tôi hẹn đi ăn cơm.”

Đường Trạch chỉ nói lơi để ứng phó nhưng Cố Như ngây thơ tưởng thật ngày nào cũng đi theo đòi.

- Sao em không nghĩ tình tôi dạy học cho em vậy?

- Nhưng mà em có đóng học phí mà?

Mình là kẻ cả phải nhường nhịn chiều chuộng học trò.

- Mấy giờ em tan học?

Cố Như vuốt cằm tính toán:

- Khoảng 11h30, em học xong mình đi ăn luôn phải không thầy?

- Buổi chiều được không, giờ đó tôi bận một số chuyện.

Cố Như chép miệng tiếc nuối:

- Buổi chiều em bận đi làm thêm rồi.

- Mấy giờ em đi?

- Học xong em sẽ đi.

Góc trong đôi lông mày nhướng lên một cách nhanh chóng, trễ như vậy mới bắt đầu làm không biết mấy giờ mới được về, con gái ra ngoài buổi tối không tốt.

- Không đổi ca được hả?

Cô nói chuyển ca sáng 8h phải đi làm, làm sao đi học được vì thế chỉ có thể làm ca đêm thôi 12.00 giờ mới tan ca, nghe xong anh kinh ngạc một cách tức giận:

- Em không cần nghỉ ngơi hả?

Cái đầu nghiêng nghiêng khi nói, cô cười lém lỉnh nói vừa làm vừa học. Anh "Hừ" một tiếng biểu lộ sự bực tức, khó chịu.

- Em là siêu nhân chắc?

Cố Như cười tí tởn, cợt nhả một cách không đứng đắn tỏ vẻ sung sướng, phấn khởi ra mặt nói với Đường Trạch:

- Yên tâm đi! Mặc dù em rất bận nhưng vẫn có thời gian dành cho thầy!

Anh thấy được sự xảo quyệt, tinh nghịch trong ánh mắt của cô, thường ngày rất ít nói, ít cười và có một cuộc sống nội tâm phức tạp vậy mà dễ dàng bị chọc cười bởi một câu nói.

Anh sờ mũi, vẻ mặt có chút gượng gạo, không tự nhiên.

- Tìm công việc khác mà làm đi! Ở đó môi trường làm việc không an toàn, thời gian làm việc không hợp lý, lại đi về trễ nữa! Thật không hiểu sao cô chấp nhận liều mạng vì đồng lương ít ỏi đó.

Số tiền này đối với Đường Trạch không nhiều, nhưng đối với cô lại rất quý giá. Nếu không có số tiền đó, không có công việc này, thì làm sao có thể học đại học suốt ngần ấy năm?

Nghề này tuy không an toàn... nhưng lương cao, có nghề nào mà không rủi ro? “sinh nghề tử nghiệp” mà, quan trọng ở chỗ là thông minh xử lý tình huống khi cần thiết thôi!

Mắt cô hoài trông về nơi xa lắc lòng hắt hiu buồn, không hề nặng nề mà lại có sự trong veo khó đoán như những giọt nước trong vắt, long lanh, lấp lánh.

- Con gái của trợ lý tôi đang làm việc trong một phòng tranh, nghe nói thu nhập ổn định, cũng là một công việc bán thời gian rất phù hợp với em đó! Nếu em có hứng thú tôi nói với chú ấy một tiếng.

Anh đoán chắc vì câu nói vô ý của mình làm cô ấy tổn thương nên đã thành tâm sửa lỗi bằng cách gợi ý một công việc khác để cô tham khảo.

- Sao thầy nghĩ em sẽ hợp với công việc này?

- Em có năng khiếu hội họa như vậy, lại thích những thứ tinh tế, vừa hay ở phòng trưng bày nghệ thuật này treo những bức tranh của các họa sĩ nổi tiếng, và những tác phẩm của những họa sĩ mới bắt đầu sự nghiệp. Vừa làm việc kiếm tiền vừa thỏa mãn đam mê còn có cơ hội học hỏi trải nghiệm, lý do nào khiến em từ chối?

Cố Như cười rộ lên thành chuỗi dài tỏ ý thích thú bất ngờ. Đường Trạch là thầy giáo của cô ấy, đã là thầy ắt phải tâm lý quá đúng, cô ngạc nhiên vì sự thấu hiểu và luôn đứng ở vị trí đàn anh để suy nghĩ cho cô ấy.

- Tốt quá rồi, vậy cảm ơn thầy trước.

- Không cần khách sáo! Khi nào em có thể phỏng vấn?

Cố Như ngẫm nghĩ rồi đáp:

- Em phải chào tạm biệt mọi người, sắp xếp công việc trước khi đi và làm hồ sơ, khi nào chuẩn bị xong sẽ thông báo với thầy.

Đường Trạch gật đầu đồng ý.

- Hôm nay cả hai đều bận vậy chuyển sang hôm khác đi nha?

- Được, vậy em đi trước.