Cô Gái Bạc Liêu

Chương 37: Kẻ địch không đội trời chung



Đường Trạch ngẩng đầu nhìn cô ấy một lúc rồi nở nụ cười lém lỉnh hỏi:

- Em không chịu gả cho anh hả?

Cô ấy nhướng mày, trêu:

- Cho em một lý do để gả cho anh đi!

Nhìn vào đôi mắt tinh anh, nghịch ngợm pha chút ranh mãnh rất thú vị, anh đặt chiếc ly xuống bàn lớn giọng tuyên bố:

- Nhà anh cho con dâu ngủ tới 12h!

Gãi đúng chỗ ngứa, khóe miệng phiếm cười như vẫn giả vờ bình tĩnh, Cố Như quay qua khóa vòi nước. Đường Trạch đắc ý:

- Trúng tủ rồi mới im lặng phải không?

...…o0o…...

Khánh Chi dọn thức ăn đặt lên bàn, vừa hay Đường Trạch về tới.

- Khánh Chi, ba về rồi!

Cố Như lập tức lùi bước ra sau, núp bóng sau lưng anh ấy.

- Che em lại!

Khánh Chi cỡi tạp dề ra, bước ra ngoài. Có cái gì đó đang đứng lấp ló phía sau Đường Trạch, không thể giấu được, nó nghiêng người nhìn.

- Cái gì đằng sau ba vậy?

- Là c...

Không cần anh ấy vạch trần, Cố Như tự xuất đầu lộ diện, một tay bám áo anh, ló đầu ra vẫy tay chào.

- Haha, xin chào.

Khánh Chi cau mày lại, tỏ ra khó chịu khi vừa nhìn thấy Cố Như.

- Sao ba dẫn theo “nó” về nhà?

Dứt câu, tự nhiên bị bàn tay bí ẩn véo tai, con bé đau tới hét lên:

- Ahh, đau quá ba ơi!

- Con không được vô lễ với cô ấy! Dù sao cô ấy cũng lớn hơn con tận hai tuổi mà?

Con bé đau quá đành hợp tác, tỏ thái độ thành khẩn, hối lỗi xin tha:

- Dạ, dạ con biết rồi. Ba buông con ra trước đi!

Rõ biết là nó chỉ đang ứng phó, nhưng nỗi đau của con cũng là của cha, Đường Trạch mềm lòng buông tay ra.

- Là người nhà với nhau k...

Con bé cạch mặt, không thèm đếm xỉa tới quay mặt sang hướng khác.

- Ai là người nhà với bả?

Anh đằng hắng một cái, đưa mắt nhìn chếch nhanh sang một bên như lưỡi dao sắc bén, khiến con bé xoa tai không dám nói thêm. Vẫn là Đường Trạch có quyền nhất, chỉ có anh mới trị được con nhỏ này.

- Thôi ba lên tắm rửa rồi mình ăn tối!

Anh quay lại nhìn Cố Như, kêu cô đợi anh chút, trước khi lên phòng vẫn không yên tâm với con bé này, đi được mấy bước lại ngoảnh đầu dòm chừng, cứ cảnh giác sợ nó ăn thịt Cố Như trong lúc anh sơ hở không bằng.

Đợi khi thấy cha lên cầu thang nó mới lén lút lườm Cố Như một cái, điệu bộ chảnh chọe nhìn cô đe dọa:

- Đừng tưởng lấy được sự tin tưởng của ba tôi, là có thể thuận lợi bước vào nhà này làm bà chủ! Tôi sẽ không để chị đạt thành ý nguyện đâu! Nhìn sơ qua là biết cô yêu tiền của ổng rồi, chứ chẳng ai lại...

Đang nói, Khánh chi nhìn lên lầu cảnh giác sợ Đường Trạch vẫn còn đâu đó.

- Chẳng ai lại muốn yêu một người lớn hơn mình gần hai con giáp!

Cố Như cũng chẳng vừa, ngay lập tức nói lại:

- Chị cũng nói cho cưng biết, tình yêu của chị dành cho anh Trạch là thật, cưng đừng hòng chia rẽ! Nếu càng ngày cưng càng quá đáng thì coi chừng chị đó! Chị sẽ không nhân nhượng đâu!

Khánh Chi nhìn cô với vẻ coi thường.

- Chị hù tôi hả? Chắc tôi sợ?

Con bé ngang ngược, chỉ tay vào mặt Cố Như bất chấp lẽ phải, tỏ ra không kiêng nể gì.

- Ngược lại tôi mới là người phải cảnh cáo chị, nếu nội trong ba ngày không rời xa ba tôi, thì đừng trách tôi độc ác!

Cố Như chẳng để tâm tới, một đứa con nít như nó thì làm được cái gì, thuê giang hồ chặn đường đánh cô ấy chắc. Cố Như hất cằm, buông lời thách thức:

- Thử xem!

- Cứ chờ coi!

Từ đó hai người công khai cạch mặt nhau, trở thành kẻ địch không đội trời chung.

...…o0o…...

Trái ngược với khung cảnh chết chóc đó, chính là khung cảnh đầy sự lãng mạn. Trên bàn có bày trí nhiều món ngon, từ cà ri, gỏi cuốn đồ xào, canh và những món khác.

Cố Như tay cầm con tôm được bóc sẵn, Đường Trạch thì đang gắp đồ xào bỏ qua chén cho cô ấy. Khánh Chi vừa ăn vừa nhìn họ, tức tới nổi nghiến răng ken két. Hờn trách cga độc ác, biết mình không ưa Cố Như rồi mà còn cố tình diễn cảnh tình cảm trước mặt mình, con bé khó chịu, cau mày quay mặt ra chỗ khác.

- Hừ...

Mặc kệ Khánh Chi đang khó chịu, anh và cô vẫn ngọt ngào với nhau, vẫn gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô ấy, cô đưa con tôm trên tay mình đút cho anh. Vì dù sao nó cũng nên tập quen dần, sau này mỗi ngày đều sẽ như vậy!

- Đậu que không?

- Đậu que!

Anh gấp cọng đậu que đưa đến miệng, cô ấy há miệng ra nhận lấy thức ăn từ Đường Trạch. Cảnh tượng đút nhau ăn tình tứ này khiến Khánh Chi muốn phát điên, cứ lườm quýt Cố Như mấy lần, lòng thầm chửi cô ấy lì lợm, đã cảnh cáo rồi vậy mà vẫn bám chặt cha mình.

Nó buông đôi đũa xuống bàn lớn tiếng nói:

- Hai người có thôi ngay không vậy? Làm

gì cũng phải nghĩ tới cảm nhận của người xung quanh chứ!

Đường Trạch đang gắp thức ăn đột ngột dừng lại nhìn Khánh Chị, Cố Như mặc kệ, đút con tôm vừa bóc vỏ xong cho anh ấy.

- Kệ nó đi anh!

Cứ tưởng Đường Trạch sẽ mắng nó một trận vì cái tội hỗn hào, ai ngờ anh thật sự bỏ qua theo lời Cố Như, tiếp tục tình tứ trước mặt con bé vì đó mới là sự trừng phạt tồi tệ nhất.

- Hai cái con người này...

Tay này cầm miếng dưa hấu trong dĩa cắn ăn, thì tay kia cầm tiếp miếng dưa hấu, cắn bên này cái rồi tới bên kia, cho tới khi hết hai miếng dưa trong tay nó mới quăn vỏ xuống, đầu như bốc hỏa nhìn hai người họ.

- Sau này nấu ăn con đừng bỏ hành tây!

- Sao?

Con bé bất ngờ nhìn anh hỏi lý do, thì Đường Trạch nói:

- Cố Như không ăn được!

Con bé cau mày nhìn sang Cố Như, cà ri mà không bỏ hành tây sao đầy đủ hương vị? Nó chê Cố Như đã ăn nhờ người ta rồi mà còn đòi hỏi cao.

Cô nhìn nó, cố ý nhấn mạnh câu nói để chọc tức:

- Không ăn được “hành” đó biết chưa!

- Hừ.

Khánh Chi quay mặt chỗ khác, tiếp tục ăn, nó tỏ ra chẳng mấy để ý, nhưng não vẫn đang hoạt động liên tục, tính toán, suy nghĩ muốn hãm hại Cố Như. Không ăn được hành, nếu lần sau cô ấy còn dác mặt tới đây ăn nhờ nữa, nó sẽ bỏ cả ký hành vào từng món ăn xem cô ăn được

không.

- Mai em dọn đồ trở lại “nhà mình” sống đi!

Khánh Chi vội bỏ chén xuống nhìn Cố Như rồi nhìn Đường Trạch phản đối:

- Cái gì mà nhà mình? Con không cho, dù hai người có yêu nhau cũng không nên sống chung như vậy! Có phải vợ chồng đâu chứ?

- Tuy ở cùng một khu, nhưng mỗi lần muốn gặp đều phải đi mấy km, qua chung cư cô ấy quá phiền phức, muốn gặp rất mệt nên cứ dọn qua đây đi.

Nghe xong Cố Như sững sờ, đi thăm bạn gái mà than mệt, chắc trên đời này chỉ có mình Đường Trạch. Nhưng dù lý do nào đi nữa, anh không nói Cố Như cũng sẽ làm, cô ấy sẽ chứng minh cho Khánh Chi thấy, mình không yêu Đường Trạch vì tiền.

Nó không thích cô tiếp xúc với cha nó, cả ngày cô sẽ quấn lấy anh không buông, cái gì nó ghét cô ấy đều sẽ làm hết, muốn đấu với Cố Như này sao? Hừm, e là không đủ trình đâu!

...…o0o…...

Buổi chiều đang ngồi học trong giảng đường nhận được cuộc điện thoại của Đường Trạch, anh ấy nói đồ dùng của cô bên chung cư, đã cho người đem qua nhà mình rồi nên cô ấy không cần về soạn.

Hôm nay anh phải đi ăn với nhà tài trợ, nên không thể về nhà ăn tối cùng cô được. Đặc biệt dặn dò Khánh Chi có gây rắc rối cho cô cứ việc nói anh ấy, đừng ra tay quá mạnh với con bé, vì dù sao nó đang tuổi ăn, tuổi lớn nên không

tránh khỏi sự nghịch ngợm, anh mong cô ấy bao dung cho nó đừng để bụng.

Cố Như nghe xong phì cười, vắng mặt ở nhà một bữa cơm thôi mà cứ nói như đi cả tháng không bằng. Cô đồng ý, trấn an anh, nói mình không muốn làm mẹ ghẻ ác độc.

05.20 Cố Như về đến nhà, đúng lúc Khánh Chi vừa dọn cơm tối. Cố Như bỏ cặp xuống ghế nói:

- Như vậy đủ rồi, hôm nay anh Trạch không về ăn cơm!

- Nếu vậy chị ăn trước đi! Mấy món này tôi đặc biệt nấu cho chị đó, mau ăn đi!

Sao con bé hôm nay tốt vậy? Còn gọi bằng “chị” với giọng nhỏ nhẹ nữa, đó là điều Cố Như chưa từng thấy ở con người này trước đây.

- Vậy sao?

Cô nghi ngờ nhìn vào những món trên bàn, không ngoài dự đoán, nào là: thịt bò xào hành tây, mực xào hành tây, hàu xào hành tây. Tất cả điều là những món chế biến từ hành tây, chỉ tô canh nấm thịt bằm là không có hành thôi.

Khánh Chi nhướn mày, cười nửa miệng ánh mắt thách thức.

- Sao? Không dám ăn hả?

Cố Như bật cười, tay kéo ghế ngồi xuống.

- Con gái đã bỏ công nấu, thì người mẹ kế này bỏ công ăn!

- Chắc gì ba tôi cưới chị, đừng có đắt ý! Tình yêu tuổi trẻ không được lâu đâu, nay yêu nhau mặn nồng tha thiết, mai chia tay thôi chứ gì, quen quá mà.

Cô cầm chén lên xúc cơm vào, rồi kéo tô canh nấm lại, chan canh, múc nấm vào chén cơm. Khánh Chi thấy vậy lại nhếch miệng cười khinh, ra Cố Như cũng biết sợ.

Cô bắt đầu ăn, được một lúc Khánh Chi cất tiếng hỏi:

- Ngon không?

Một điều mà Cố Như không muốn công nhận, đó chính là con bé này nấu ăn ngon phết chứ, hương vị rất đậm đà, nấm dai ngon. Nếu không vì sĩ diện, cô ấy sẽ ăn hết tô canh này trong một lần luôn chứ đừng nói múc từng muỗng.

- Cũng tạm!

- Chị thật thông minh! Trên bàn chỉ mỗi món canh không có hành.

Cô tự cao, cười đắc ý khoe:

- Không thông minh sao làm mẹ kế cưng

được?

Khánh Chi khoái chí cười khúc khích, thích thú vì được như ý muốn.

- Nhưng tiếc là chị không thông minh bằng tôi...

Cô mặc kệ lời nó nói, vẫn cứ tiếp tục ăn.

- Tôi biết thế nào chị cũng ăn tô canh đó, nên đã không bỏ hành.

Vừa ăn, cô ấy vừa giơ ngón cái lên cho đứa con gái này một like, nhưng cô sẽ sớm hối hận vì điều đó thôi.

- Con gái ngoan!

- Mà tôi đã nấu cũng hành cho ra nước, và cái canh mà mà chị đang húp đó... Chính là nước dùng củ hành tây!

“Đùng” như sét đánh ngang tai, Cố Như khựng lại, ngước mặt nhìn Khánh Chi. Nó rất giỏi che giấu mưu kế trong lòng, nếu không cẩn thận có ngày chết mà không biết tại sao.

- Hả?

- Chị mới uống nửa ký hành tây đó! Có ngon không?

Cố Như tái mặt buông chén cơm xuống bàn.

- Sao cô lại làm vậy với tôi?

Cố Như đứng dậy chạy thục mạng lên lầu. Khánh Chi nhìn theo chẳng hiểu chuyện gì, cứ nghĩ Cố Như sống cạnh Đường Trạch riết rồi bị nhiễm tính, cái gì cũng làm quá.

- Chỉ là nước hành thôi mà?

Nó nhìn xuống tô canh mà cô còn ăn dở.

- Hừ, kén cá chọn canh, không muốn ăn thì nhịn đói luôn đi!

...…o0o…...

Một lát sau trong phòng, mới nôn xong, từ phòng tắm đi ra, không biết ra vào bao nhiêu lần. Đau dạ dày không ngừng, chóng mặt, rồi bao nhiêu triệu chứng khác xuất hiện, Cố Như sốc cùng lực kiệt mệt mỏi nằm vật xuống giường.

Cô cảm giác như có một khối u trong cổ họng, cảm thấy khó nuốt, như có điều gì đó không ổn đang xảy ra với cơ thể. Dù đã uống thuốc nhưng tình trạng vẫn không khá hơn được.

15 phút sau Khánh Chi lên lầu, khi đi ngang qua phòng thấy không khóa cửa, lúc nhìn vào trong thấy Cố Như đang nằm dưới đất gần cửa ra vào.

- Gì vậy? Sao nằm ở đó? Ăn vạ hả?

Cảm thấy có chuyện không hay xảy ra, Khánh Chi chậm rãi đi đến chỗ Cố Như ngồi xổm lắc người.

- Nè... Chị sao vậy? Tôi còn chừa đồ ăn dưới kìa... Ngủ rồi hả? Sao ngủ ở đây?

Lúc ấy, cô đã rơi vào tình trạng bất tỉnh, mất đi ý thức. Tay chân lạnh ngắt, sắc mặt tái nhợt, da sần sùi, hô hấp yếu ớt.

Khánh Chi giật mình rút tay lại.

- Sao thấy ghê vậy trời! Chị bị gì vậy? Cố Như!

Nó hoảng hốt, không biết mình chính là nguyên nhân khiến cô trở nên như vậy. Gọi mãi cũng không tỉnh, Khánh Chi vội lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Trạch, thông báo tình hình hiện tại của Cố Như, xong liền gọi cấp cứu gấp.

...…o0o…...

Hai mươi phút sau xe cấp cứu tới nơi, nó theo Cố Như lên xe. Các lực lượng y, bác sĩ đã xử lý sốc phản vệ kịp thời.

Sau khi được đưa đến phòng cấp cứu, các bác sĩ ngay lập tức tiêm epinephrine vào tĩnh mạch, để giảm bớt mức độ nghiêm trọng của phản ứng dị ứng.

Đường Trạch hồi hộp đan chặt các ngón tay lại với nhau, lo lắng, bất an đi tới đi lui trước phòng cấp cứu chờ dòng chữ màu đỏ trên cửa sắt chuyển thành màu xanh.

Bác sĩ bước ra, anh vội chạy đến hỏi thăm tình hình:

- Sao rồi bác sĩ?

Bác sĩ lắc đầu, khiển trách:

- Sao người nhà không đưa bệnh nhân tới bệnh viện sớm hơn? Nếu trễ thêm vài phút nữa có thể dẫn tới tử vong vì suy hô hấp!

Khánh Chi sốc, đưa tay lên che miệng.

- Sao nghiêm trọng quá vậy?

- Bệnh nhân có bệnh dị ứng, sao còn để tiếp xúc dị nguyên?

Khánh Chi bất ngờ nhìn bác sĩ.

- Dị... Dị ứng?

- Tôi đã cấp cứu cho bệnh nhân qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn có thể tái diễn sau 8 – 72 giờ tiếp theo! Do đó, người bệnh cần phải được theo dõi chặt chẽ bằng máy móc hiện đại và bác sĩ chuyên khoa giàu kinh nghiệm!

Trước khi đi, bác sĩ nhấn mạnh một câu:

- Lần sau đừng để cô ấy ăn những thứ đó nữa, không chắc may mắn như hôm nay đâu!

Bác sĩ vừa đi, y tá từ bên trong đẩy Cố Như trên băng ca ra khỏi phòng, một y tá khác đẩy theo bình oxy theo sau, cô phải đeo máy thở, chuyển sang phòng hồi sức.

Nhìn theo một hồi, cơn giận bộc phát nhanh như trở bàn tay, anh nhìn Khánh Chi tức giận hỏi:

- Con làm phải không? Ba từng nói với con, cô ấy không thể ăn được hành tây mà? Là con cố ý phải không?

Khánh Chi vừa bị hiểu được tính nghiêm trọng và trò đùa quá tay của mình, nó ân hận, hối lỗi:

- Con xin lỗi, con không biết chuyện nghiêm trọng tới vậy. Ban đầu con cứ nghĩ chị ta không thích ăn, nên con mới cố tình bỏ hành vào tất cả món ăn để chị ta không ăn được... không ngờ chị ta lại bị dị ứng với hành, nếu biết sớm... Con nhất định sẽ không bỏ!

Đường Trạch mím môi, quá bực tức trước sự ương ngạnh của nó, anh chửi như thác lũ để trút giận:

- Không bao giờ con chịu nghe lời ba hết, tất cả là do ba chiều chuộng con quá nhiều! Nếu sau này còn dám không nghe lời, tiền tiêu vặt hàng tháng của con ba sẽ bị cắt hết! Con nghĩ ba không dám làm gì con hả?

Rất hiếm khi Đường Trạch mất bình tĩnh. Nhưng một khi đã nóng lên, cơn giận ấy có thể sánh ngang với cơn lốc cuốn trôi mọi thứ.

Anh quay người bỏ đi, ánh mắt thất vọng cha nhìn mình khiến nó ám ảnh, cảm giác tội lỗi bủa vây, nó gục đầu buồn bã, tự trách bản thân nhiều.