Cô Gái Bạc Liêu

Chương 47: Nhân lúc hiện tại hãy bắt đầu cuộc sống mới



Bên ngoài cổng tòa nhà, một hàng xe du lịch đến từ các hãng thông tấn khác nhau lần lượt dừng lại. Phóng viên bu đen bu đỏ cầm máy, cầm micro tích cực đứng bên ngoài chờ đợi, camera liên tục hướng thẳng vào bên trong nhưng bị bảo vệ chặn không cho vào.

Do lối vào chính bị các phóng viên xâm chiếm nên chiếc xe phải di chuyển vào trong hai bên lối vào phụ. Chiếc ô tô Mica trắng như bông tuyết lái vào cổng, Từ Đông xuống xe, mặc một bộ vest sọc trắng đen, bên trong sơ mi xám, đi về phía phóng viên, ông ta xuất hiện như nhân vật chính.

- Kêu chủ tịch Đường ra đây, tôi muốn gặp chủ tịch Đường!

- Tại sao có thể mòn rút tiền từ thiện như vậy? Chủ tịch mà chẳng biết làm gương gì hết, muốn một tay che trời hả, ngồi không hưởng lợi hả?

Từ Đông giơ hai tay lên ra hiệu:

- Mọi người đừng ồn ào! Tôi nói cho mọi người biết dù hôm nay có đập sập chỗ này đi nữa, thì Đường Trạch cũng chẳng tới đâu, bởi vì nó là một tên nhát gan, dám làm không dám nhận!

Xe Đường Trạch chạy vào cổng phụ, phía sau có Minh Danh đi theo, Từ Đông bận đối thoại với bọn phóng viên bên này, không chú ý đến sự xuất hiện của Đường Trạch.

- Nó là một tên cặn bã của xã hội, một thằng đàn ông khốn nạn! Tay trái lừa tình tay phải thì lừa tiền! Không chỉ sử dụng quỹ từ thiện của người nghèo cho bản thân, mà còn lừa dối tình cảm của con gái người ta.

Đường Trạch chống nạnh đứng phía sau nhìn lão chằm chằm, muốn đợi xem ông ta còn dùng bao nhiêu mỹ từ để nói về anh ấy nữa. Nhưng ngay khi thấy anh xuất hiện, phóng viên đã đứng ngồi không yên, chỉ tay về phía anh ấy hô quán làm bại lộ:

- Chủ tịch Đường tới rồi!

- Anh có thể cho tôi biết cảm nghĩ của anh về những lời bình phẩm của phó giáo sư Từ không?

- Những lời của giáo sư Từ nói hoàn toàn đúng phải không ạ? Anh là giáo sư, tại sao lại có những suy nghĩ, hành vi lệch lạc như vậy?

Lão đút tay vào túi chậm rãi quay đầu nhìn Đường Trạch.

- Mọi người đừng hỏi nữa! Sự thật quá rõ ràng! Tổng số tiền trên sao kê lên tới 1 nghìn tỷ nhưng số thực dùng làm từ thiện chỉ có 769 tỷ, vậy khi số dư về 0 đồng thì 231 tỷ còn lại đi đâu?

Cố Như đột ngột xuất hiện từ phía sau cất giọng gọi:

- Phó giáo sư Từ!

Thoáng chốc cô trở thành tâm điểm chú ý của công chúng. Trước kia từng vướng tin đồn hẹn hò cùng Đường Trạch, không ít lần xuất hiện trên mặt báo, nên ngay khi cất giọng đã thu hút cánh báo chí.

- Chuyện đời tư của Đường Trạch có cần gộp chung lại nói không?

Lão hất cằm nhìn cô ấy chằm chằm, như kiểu chờ xem cô sẽ nói gì.

- Hay là cả sở giáo dục đều công tư bất phân, vì muốn đã kích đối thủ nên đem chuyện tư gộp thành một thể nói?

Cố Như nhìn sang phóng viên nói tiếp:

- Cũng khó trách vài phụ huynh có ấn tượng xấu với nhân vật làm trong ngành giáo dục.

Cô bước tới chỗ Đường Trạch, nhìn thẳng vào mắt anh ấy thẳng thắn thừa nhận trước dư luận:

- Không sai, Đường Trạch từng bị Huỳnh Thiên Hương rắp tâm hãm hại, nhưng mà anh ấy đã phát hiện và cho chị ta một bài học thích đáng. Với năng lực này, tôi tin anh ấy quay về vị trí cũ hoàn toàn không còn là vấn đề cần phải tranh luận!

Cô duỗi tay ra nắm lấy tay anh ấy, bên cạnh đó bác bỏ mọi thông tin bịa đặt trên mạng xã hội:

- Thậm chí tôi còn có lòng tin vào Đường Trạch.

Anh cười nhẹ, siết chặt bàn tay cô ấy hơn, không ngại bài tỏ tình cảm trước ánh mắt công chúng:

- Cảm ơn em đã tin tưởng anh.

Buông tay cô ấy, anh bước tới chỗ Từ Đông. Lão cau mày nhìn anh, nhưng không vì đó mà bận tâm, quay người xuống nhìn phóng viên anh thừa nhận lúc trước mình và Thiên Hương từng là vợ chồng.

- Trong cái xã hội này vợ chồng không có tiếng nói chung, mâu thuẫn thường xuyên cãi vã rồi ly hôn, tôi khẳng định chuyện đó khá là bình thường.

Anh lại quay qua nhìn Từ Đông nói bóng gió để ám chỉ hành động xấu xa của ông ta, nhưng lại không nói thẳng:

- Nhưng tại sao lại có người thích xoáy sâu vào vết thương lòng người khác? Nếu đó chính là phương châm sống của phó giáo sư Từ... vậy thì thật xin lỗi, tôi không thể đồng tình!

Anh nói thêm:

- “Quân tử tuyệt giao, tuyệt đối không nói nặng lời”, nhân phẩm của Huỳnh Thiên Hương như thế nào tôi không muốn bình phẩm. Còn về năng lực của tôi... Xin được giao cho truyền thông và bộ giáo dục đánh giá.

Từ Đông cười nhạt, dùng ánh mắt sắc bén, hung ác nhìn Đường Trạch, tâm địa càng khắc nghiệt không kém, bày mưu tính kế để đánh bại Đường Trạch.

- Đường Trạch à, cậu và Thiên Hương không chỉ là vợ chồng cũ, hai người còn phát sinh quan hệ. He he riêng về chuyện này có thể thấy được chuyện đời tư của cậu rất là phức tạp, nếu như bởi vì vậy mà ảnh hưởng tới danh tiếng của quỹ từ thiện... Cậu có gánh nổi không?

Dù có thanh minh, lý lẽ thế nào thì với một con cáo già từng trải như hắn… luôn có cách đổi trắng thay đen, xoay chuyển tình thế.

Cố Như bước đến chỗ ông ta hỏi:

- Phó giáo sư Từ, bây giờ thầy nói về chuyện đời tư của Đường Trạch có phải quá muộn rồi không?

Lão ta trừng mắt nhìn Cố Như, cô ấy đứng trước truyền thông sẵn sàng vạch ra những bí mật xấu xa mà lão cố tình che giấu bấy lâu nay:

- Từ bỏ người vợ đã chung sống suốt hai năm, còn đi dụ dỗ vợ người khác là ai vậy? Không phải là Phương Mỹ Dung sao? Ông làm những chuyện như vậy còn có thể làm phó giáo sư, huống chi Đường Trạch và Huỳnh Thiên Hương không có quan hệ hôn nhân, tại sao lại ảnh hưởng đến danh tiếng của hội từ thiện? Hơn nữa nguyên nhân hôm nay anh ấy ở đây là đang thông cáo, không phải để đứng đây cho ông chất vấn!

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, nếu không muốn người khác soi ra những chuyện xấu của mình, trước tiên đừng lôi chuyện xấu của người ta ra bàn. Bị bẽ mặt một phen, lão cảm thấy bị mất thể diện trước người khác, không còn mặt mũi nào nữa.

- Cô... Được thôi, thông cáo thì thông cáo đi!

Không nói lại Cố Như, lão chuyển hướng đối phó Đường Trạch. Đứng trước giới truyền thông, lão nói to khẳng định sao kê là nghĩa vụ và quyền lợi của người đi làm từ thiện và được công chúng tin tưởng. Càng minh bạch càng rõ ràng là bảo vệ danh dự của mình.

- Tôi nói cho cậu hay, hôm nay chết sống gì cũng nên cho các bạn phóng viên một lời giải thích thỏa đáng, bằng không thì thôi, chiếc ghế này đừng ngồi nữa!

Dư luận bắt đầu “dậy sóng”, gây áp lực lên Đường Trạch. Máy quay hướng về phía anh ấy, bao nhiêu chiếc micro chĩa về hướng anh mong nhận được phản hồi chính thức của anh:

- Chủ tịch Đường mong anh cho chúng tôi một lời giải thích!

- Vì sao anh lại rút tiền quỷ làm của riêng? Có phải vì rời khỏi chiếc ghế giáo sư đó khiến kinh tế anh suy thoái không?

- Anh đang làm gì với số tiền đó?

Trước sức ép của dư luận, Đường Trạch tuyên bố với những ai còn đang thắc mắc về số tiền từ thiện đó, lát sau anh sẽ mời bên kiểm toán của hội từ thiện và phía ngân hàng cho họ biết cụ thể số tiền trong hội là bao nhiêu, chuyển đến ai và sử vào việc gì. Làm rõ các khoản tiền được sử dụng cho mục đích từ thiện và các tài liệu liên quan khác.

Nếu sau khi xác minh, nhận được kết quả chính xác, thì bước tiếp theo là mời những người quan tâm đến vấn đề này và muốn tìm hiểu thêm về nó, cùng anh ấy đến từng nơi, tới tận nhà gặp gỡ các lãnh đạo địa phương để thống kê lại số tiền.

...…o0o…...

Sau khi kết thúc buổi họp phóng viên, Minh Danh trực tiếp đến ngân hàng tiếp nhận hơn 18.000 trang sao kê số tiền trong tài khoản từ thiện miền Trung về văn phòng kiểm tra. Đường Trạch vẫn giữ 6.5 ký tài liệu chứng từ cách đây 5 năm, anh lưu giữ để phục vụ cho việc minh bạch nếu bất kỳ cá nhân, tổ chức nào muốn kiểm tra.

Cố Như và chú Danh đứng chụp ảnh tài liệu đưa lên mạng, chứng minh cho sự minh bạch cùng lời khẳng định “không làm mẻ một đồng nào của công chúng”.

Giám đốc ngân hàng nhận được thông báo, lập tức chạy đến văn phòng làm việc của Đường Trạch để giải quyết vấn đề một cách nghiêm túc.

- Chủ tịch Đường, trợ lý Danh tôi tới rồi.

Minh Danh dừng tay lại, quay người nhìn giám đốc hỏi:

- Tìm ra nhân viên làm lộ thông tin đó chưa?

- Giám đốc thành thật khai báo:

- Tìm được rồi, nó đang đợi bên ngoài.

- Minh Danh tức giận bỏ điện thoại trên tay xuống, bước tới đứng trước mặt giám đốc nghiêm giọng hỏi:

- Giám đốc Ngô, ông làm việc như vậy là sao? Quản lý nhân viên cũng không xong nữa.

Giám đốc khẩn trương, đây là một sai phạm nghiêm trọng của khâu bảo mật. Sợ bị truy cứu, ông cúi đầu xin lỗi nhiều lần.

- Cá nhân này vi phạm nghiêm trọng quy định của ngân hàng, tôi sẽ đưa ra biện pháp kỷ luật thoả đáng nó.

- Xử lý? Tôi thấy ông đang bao che cá nhân vi phạm thì có!

- Không phải, về phương thức kĩ luật người vi phạm, tôi sẽ đình chỉ việc nó và sẽ tổ chức thi hành kỷ luật với hình thức cao nhất!

Cố Như yêu cầu giám đốc phải chuyển hồ sơ sang cơ quan điều tra xử lý. Anh ta nghe vậy có chút e dè:

- Mình có thể tự mình giải quyết được mà?

“Tự mình giải quyết?” chẳng lẽ anh ta không thấy báo chí, cư dân mạng điều đang chú ý chuyện này hả?

Cố Như nhận thấy giám đốc chỉ biết nói, chứ chẳng có thiện chí giải quyết vấn đề, khiến cô ấy nảy sinh sự nghi ngờ. Yêu cầu anh ta phải mạnh tay xử lý kẻ vi phạm, càng rõ ràng minh bạch càng tốt!

...…o0o…...

Nhân viên bên ngoài chạy vào, trông cấp bách. Cậu ta vừa thở vừa cho biết cơ quan điều tra bên ngoài đã vào cuộc để xác minh, làm rõ sự việc. Đường Trạch ngạc nhiên:

- Nhanh vậy hả?

Vừa dứt lời, họ đã vào tới, đi cùng gồm có bốn người.

- Chào anh, chúng tôi đã nhận được thư của lãnh đạo yêu cầu đến đây để điều tra vụ việc.

- Trong thời gian điều tra, toàn bộ sản của anh và người nhà sẽ tạm thời bị đóng băng.

- Giờ thì mời anh theo chúng tôi hợp tác điều tra!

Anh quay qua nhìn Cố Như.

- Anh đi nha, chú Danh sẽ đưa em tới trường.

Cố Như nắm tay anh, lần này cô bình tĩnh hơn lần trước rất nhiều, bởi vì cô đã trải qua rất nhiều chuyện và đã trưởng thành. Khóc không giải quyết được vấn đề gì, chỉ khiến Đường Trạch càng thêm lo lắng.

Đường Trạch cười an ủi, mặc dù bên trong đang trở nên rất rối bời, nhưng anh vẫn giả vờ không sao trước mặt cô.

- Chỉ đi cho lời khai thôi, không nghiêm trọng đâu, em đừng lo!

Minh Danh lo lắng:

- Đường Trạch Trạch, tôi đi theo cậu được không?

Đường Trạch quay người lại nhìn chú, ý cự tuyệt:

- Giúp tôi chăm sóc Cố Như cho thật tốt, những chuyện còn lại để tôi lo!

Nói xong anh nhìn cô ấy lần cuối, từ từ rút tay ra đi cùng cơ quan điều tra. Đây là lần thứ hai cô chứng kiến cảnh anh bị bắt đi, lần trước anh thuận lợi trở về, nhưng sao lần này... Cô có dự cảm không lành.

Cố Như nhìn Minh Danh hỏi:

- Tham nhũng là tội nặng phải không?

Chú ngẫm nghĩ rồi trả lời:

- Tội tham nhũng công quỹ rất nặng, cũng tùy thuộc vào số tiền tham nhũng nữa!

- Là ai đã hãm hại anh ấy vậy? Chú Danh ơi, có phải do con nên anh ấy mới hết lần này tới lần khác xảy ra chuyện mà không có nguyên do không?

- Con đừng nói vậy!

Chú đặt tay lên vai cô để an ủi, khuyên giải trên đời này người xấu nhiều lắm! Không phải mình tốt mà nghĩ ai cũng tốt giống mình, chuyện hãm hại lẫn nhau cũng rất bình thường, không phải do cô ấy.

...…o0o…...

Sau khi đưa Đường Trạch đi phối hợp làm việc, một bên lấy lời khai, một bên yêu cầu Cơ quan Thanh tra, giám sát ngân hàng cung cấp các bản sao hồ sơ mở tài khoản; thống kê tổng số tiền giao dịch và số dư hiện có của tài khoản; sao kê chi tiết tất cả các tài khoản giao dịch từ khi mở tài khoản đến nay; họ tên, địa chỉ, số tài khoản tương ứng, thông tin người nộp tiền và người nhận tiền của tài khoản trên.

...…o0o…...

Đại học Tây Kỳ, phòng làm việc phó giáo sư....

Đang soạn giáo án lên lớp, điện thoại trong túi reo lên. Thiên Hương gọi đến, không biết có chuyện gì, chắc là hài lòng với kết quả nên gọi để cảm ơn, lão cười khoái chí nghe máy.

- Alo.

Bên đầu dây kia truyền sang giọng nói tức giận:

“Anh làm việc kiểu gì vậy? Sao để Đường Trạch bị đội phòng chống tham nhũng bắt đi?”

Lão khó hiểu:

- Cô đang nói gì vậy? Đó không phải là điều cô muốn hay sao?

“Muốn cái đầu anh đó! Ngay từ đầu tôi đã nói làm lớn chuyện này ra khiến anh ta mất tất cả, thân bại danh liệt chứ không có nói là khiến anh ta đi tù, tôi không muốn trở thành vợ của một tên tù tội anh hiểu không?”

Từ Đông khó chịu, vỗ tay vào đùi bật lưỡi thành tiếng bất lực:

Sao không nói sớm?

“Tôi không nghĩ anh lại đần độn tới vậy.”

Từ Đông nghiến răng kìm nén.

- Vậy bây giờ cô muốn tôi làm gì?

“Còn làm gì nữa, tìm cách đưa anh ta ra đi! Thay vì ngồi tù thì khiến anh ta mất trắng tất cả, dùng tài sản anh ta thế thân đi!”

Đấy là thuyết âm mưu mãn tính độc nhất của Thiên Hương. Đến khi kế hoạch thực hiện xong xuôi, Đường Trạch vẫn nghĩ rằng do bản thân mình xui xẻo chứ không nghĩ là do ai đó gây ra.

Từ Đông tức giận đặt điện thoại xuống, bất mãn.

- Phiền phức quá đi! Mềm lòng như vậy thì làm được việc gì? Thật hối hận khi quyết định hợp tác cùng cô ta.

Chị ta vẫn yêu Đường Trạch nên không nỡ nhìn anh chịu khổ trong tù. Lão liên tục nhắc đi nhắc lại việc hối hận khi đã hợp tác sai người, bên cạnh đó cũng thắc mắc Đường Trạch có điểm nào tốt lại khiến chị ta say đắm đến vậy.

...…o0o…...

Quá trình này kéo dài một tuần. Đường Trạch không tiết lộ bất kỳ thông tin nào, bởi vì đang chờ kết luận cuối cùng của cơ quan điều tra. Anh phải ngậm đắng nuốt cay chờ ngày được minh oan.

Cơ quan cảnh sát điều tra đã công bố kết luận điều tra, Đường Trạch hoàn toàn vô tội trong quá trình làm từ thiện. Những thông tin vừa nhận được từ cơ quan cảnh sát điều tra như một lời khẳng định mạnh mẽ, đanh thép mang đầy đủ tính pháp lý.

Sau khi an toàn trở về, Cố Như vì anh nấu mì kiều mạch để xả xui.

- Chú sẽ tìm mọi cách để điều tra ra kẻ muốn hãm hại con, nhất định chú sẽ bắt nó trả giá!

Lúc Minh Danh còn đang thắc mắc không biết ai là kẻ chủ mưu thì Cố Như đã đoán ra đó là Từ Đông. Bởi khi sự việc xảy ra, lão là người đầu tiên đứng ra dẫn phóng viên tới làm loạn. Minh Danh nghe qua cũng có lý.

- Phải rồi! Sao chú không nghĩ ra ta? Ngoài Từ Đông ra không ai có khả năng hãm hại thằng Trạch được nữa, trước giờ thằng đó luôn gai mắt Đường Trạch. Thằng khốn này, chú phải đi đập cho nó một trận!

Minh Danh vừa đứng lên đã bị Đường Trạch nắm tay kéo lại.

- Ê nè, đừng kích động! Sherlock Holmes nhập hai người hả? Sao suy đoán như thần vậy, có chắc Từ Đông làm không?

Cố Như khẳng định:

- Ngoài ổng ra sẽ không có ai rảnh rỗi suốt ngày cứ bày kế hại anh hết đâu!