Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 107: Ở một nơi không ai nhìn thấy, lặng lẽ rơi nước mắt.



Kiều Vũ mất tích hai ngày, cũng là hai ngày mà Sở Phi Dương không hề chợp mắt. Cậu ngồi trên chiếc sô pha trong căn cứ bí mật của bọn họ, cẩn thận quan sát Lôi Diện. Mà Lôi Diện cũng đã hai ngày không chợp mắt, trụ được đến bây giờ cũng được coi là kì tích.

Đúng lúc này Châu Từ bên ngoài đi vào, theo sau anh còn có một cô gái, Tố Như. Tố Như chạy lại chỗ của Lôi Diện, nhìn bàn tay vì gõ phím mà đã nổi hết gân xanh của anh, trong lòng vô cùng đau xót. Cô tức giận nhanh chân đi đến kéo Lôi Diện đứng dậy, nhìn về phía Sở Phi Dương trách móc :” Sở Phi Dương, cậu không muốn làm người thì cũng đừng có kéo người khác chịu khổ theo mình.”
“Đi theo em.”
Tố Như kéo Lôi Diện như cái xác không hồn ra khỏi căn cứ, đẩy hắn vào trong xe. Cô đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, cũng là muốn hắn được ngủ một chút.
Tố Như vừa bóc đồ ăn vừa mắng :”Lần sau anh đừng có nghe lời Sở Phi Dương, người chứ đâu có phải siêu nhân.”
Lôi Diện xoa xoa đầu của Tố Như, dịu dàng nằm lên đầu gối của cô từ từ nhắm mắt.
“Mượn chân của em một chút.”
Tố Như kéo rèm cửa xe để ánh nắng không chiếu vào mặt của anh, mấy hôm nay bọn họ vì chuyện của Lục Kiều Vũ mà gần như kiệt sức, đến cả người ngoài cuộc như cô cũng bị kéo vào. Sở Phi Dương không ăn không uống, ngủ cũng không ngủ, cứ như vậy kéo theo cả Lôi Diện làm việc mệt mỏi theo mình.

Còn Châu Từ và Lục Cảnh Hiên, bọn họ tỏ ra rất bình thường, nhưng trong lòng cũng lo lắng không yên. Đã bốn mạng người rồi, lần này không ai dám đảm bảo Kiều Vũ có sống sót hay không.
Châu Từ đặt hộp đồ ăn lên bàn, hạ giọng nói với Sở Phi Dương :” Lôi Diện đi nghỉ rồi, cậu cũng vào trong chợp mắt một chút đi, cứ tình hình này còn chưa tìm thấy Kiều Vũ cậu đã kiệt sức mà chết rồi.”

Phi Dương lết thân mình vào trong buồng trong, nhìn anh như vậy là bạn thân Châu Từ cũng cảm thấy rất xót xa.

Kiều Vũ ngồi trong lồng sắt, cô chẳng khác nào cái xác không hồn, chỉ có điều Ngô Diệu Chân đối với cô lại không chút ngược đãi, thậm chí còn đối xử rất tốt. Kiều Vũ thu mình vào trong một góc, không biết tương lai đón chờ cô sẽ như thế nào, cũng chẳng đoán được liệu mình có thể sống đến ngày mai hay không.

Cô đúng lí ra chẳng có gì để níu giữ, cũng không có chấp niệm đối với cuộc sống này, nhưng mà cô không thể chết. Nếu như cô chết rồi, vậy thì Sở Phi Dương phải làm sao? Trước đây cái chết của Bạch Tuyết Sương đã là một đả kích lớn đối với hắn, nếu như bây giờ còn mất đi cô, vết thương lòng tưởng chừng như hóa thành sẹo của hắn sẽ một lần nữa rách ra, đau đớn đến cùng cực. Loại nỗi đau ám ảnh này, có lẽ hắn cả đời cũng sẽ không thể nào quên.
Kiều Vũ chỉ không muốn Sở Phi Dương trở thành cô thứ hai, không nói không cười sống như một cỗ máy. Cô càng muốn hắn được hạnh phúc, càng muốn ở bên cạnh hắn hơn bất cứ ai.
Đôi môi của Kiều Vũ dần trở nên khô khốc, chỉ là đầu óc lúc này có chút mơ hồ. Cô không biết lúc này mình đang tỉnh hay đang mơ, nhưng dường như những kí ức đau khổ trước kia thì nhau kéo tới. Ngô Diệu Chân thật biết cách hành hạ người khác, hắn không tra tấn cô bằng thể xác, nhưng lại muốn giết chết cô bằng tinh thần.

Kiều Vũ mơ hồ mở mắt ra, bóng đèn duy nhất cả căn phòng đang chiếu xuống lồng giam, mà lúc này cô mới choàng tỉnh, phát hiện trên người mình bê bết máu. Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy tí tách tí tách vang lên. Kiều Vũ dựa vào lồng sắt, hai tay buông thõng xuống dưới. Hóa ra đó không phải tiếng nước chảy, mà là tiếng máu của cô nhỏ giọt trên sàn nhà.

Kiều Vũ lúc này chỉ còn sót lại một chấp niệm duy nhất, đó chính là phải sống. Cô phát hiện sau khi mình ăn thức ăn Ngô Diệu Chân đem tới, lần nào ngủ một giấc tỉnh lại cũng thương tích đầy mình. Cho dù cô không tỉnh táo đi chăng nữa, cũng có thể xác nhận hắn hoàn toàn không động vào bản thân.
Thế thì chỉ có một khả năng duy nhất, người khiến bản thân ra nông nỗi này chính là cô.
Sự đau đớn từ da thịt truyền thẳng lên não bộ, hắn không sử dụng vũ lực với cô, mà để cô đau đớn tự hành hạ chính mình. Hắn muốn cô quên đi nỗi đau khi nó xảy đến, nhưng lại muốn cô tận hưởng sự đau đớn còn sót lại của những vết thương.
Kiều Vũ lúc này mới hiểu, hắn không muốn cô chết, mà hắn vừa là hành hạ chính cô, lại vừa muốn hành hạ những người yêu thương cô nhất.
Cô ngẩng đầu lên, chiếc camera ở góc tường giống như kẻ hủy diệt muốn nghiền cô ra làm trăm mảnh. Mà biết đâu chừng cũng có khi từ nó, mà Sở Phi Dương có thể thấy được cô.

Hôm nay là ngày thứ năm.
Phi Dương ngồi trước màn hình máy tính, trong ánh mắt cậu ta ánh lên tia đục ngầu của sự giận dữ cùng uất hận. Ngồi bên cạnh Nhiếp Quân không khỏi lạnh người, khung cảnh mà anh đang chứng kiến trong video là khung cảnh mà anh không muốn thấy nhất.

Kiều Vũ tự đập thân mình vào khung sắt, đập đến máu me nhầy nhụa, cô ấy tự làm tổn thương bản thân bằng mọi hình thức, Nhiếp Quân cũng không dám xem. Anh nén chua xót trong lòng, khóe mắt chảy một giọt nước.
Cố Hạo Nhiên không tiếp tục xem được nữa, đau đớn đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc của Nhiếp Quân. Kiều Vũ đau một thì bọn họ đau đớn mười, loại dày vò này thực sự khiến anh không cách nào bình tĩnh nổi.

Có lúc cô ngồi bất động một chỗ, lại có lúc cô điên cuồng tàn phá bản thân. Sự xinh đẹp kiều diễm ngày nào đã không còn, đây mới là loại ám ảnh lớn nhất với những người yêu thương cô.
Ngô Diệu Chân sớm đã biết Sở Phi Dương thích Kiều Vũ, nên cũng muốn tàn phá câu ta.
Hắn cũng biết trong lòng Nhiếp Quân Kiều Vũ rất quan trọng, nên mới muốn dày vò anh.
Còn cả Cố Hạo Nhiên, hắn muốn anh chứng kiến Lục Kiều Vũ tự hành hạ mình đến chết, muốn anh sống trong áy náy và đau đớn cả đời.
“Nhiếp Quân, anh có nghe thấy tiếng gì không?” – Sở Phi Dương cảm thấy có gì đó không đúng, hắn lắng tai nghe kĩ, hình như nghe được tiếng rì rầm cùng với xào xạc. Một loại âm thanh rất quen thuộc mà hắn không nhớ đã từng nghe ở đâu.
“Có tiếng gì sao?”
Phi Dương lắng tai nghe một lúc, ánh mắt cậu ta lóe lên một tia kích động… là sóng biển, là tiếng sóng biển đập vào mỏm đá tạo nên âm thanh này. Nếu như có thể nghe rõ ràng tới như vậy, chắc chắn cô ấy đang ở gần biển.

Ngô Diệu Chân đi đến trước mặt Kiều Vũ, tiếng bước chân báo hiệu cho cô biết lại một cuộc tra tấn nữa bắt đầu. Có điều lần này Kiều Vũ nhìn bàn thức ăn được đẩy đến trước mặt, chết cũng không chịu ăn.

Cô quơ bàn tay yếu đuối hất đổ đống thức ăn đó, run rẩy thu mình vào trong một góc.
“ Thế nào, hôm nay lại tiếp tục nhịn đói sao?”
Kiều Vũ vùi mặt vào cánh tay, thậm chí còn ngửi được mùi tanh của máu trên cơ thể chính mình, cô lạnh lùng nói: “ Cút đi.”
“ Em không biết đấy thôi, tự mắt nhìn thấy người mình yêu thương dày vò bản thân là loại cảm giác đau đớn đến thế nào. Chưa biết chừng lúc này, mấy kẻ đó sớm đã suy sụp tinh thần cũng nên.”- Ngữ khí bình tĩnh và lạnh lùng của hắn khiến Kiều Vũ ớn người. Cô biết hắn sẽ không chỉ dừng lại ở đó.
“Nhưng mà bọn chúng càng đau khổ, thì tôi lại càng vui sướng.”
Kiều Vũ ngẩng mặt lên, ánh mắt của cô kiên định mà bất khuất, lại lãnh lẽo như hàn băng :”Ngô Diệu Chân, anh thật đáng thương.”
“Đáng thương?”- Hắn thu lại nụ cười trên môi, khó hiểu nhìn Kiều Vũ.
“ Anh tìm đủ mọi cách khiến cho người khác đau khổ, bởi vì anh biết, bọn họ có người quan tâm. Còn anh, lại giống như một cỗ máy mong muốn tình thương nhưng lại không có được. Nó rẻ mạt biết bao nhiêu.”

Lăng Hỷ cuối cùng cũng tỉnh lại sau năm ngày hôn mê. Cô nằm trong phòng bệnh được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt, ngoại trừ y tá và bác sĩ, bất cứ ai cũng không thể vào trong.
Sở Phi Dương hôm nay lại đến phòng bệnh gặp Lăng Hỷ. Lăng hỷ có hơi ngạc nhiên, người đầu tiên mà cô gặp sau khi tỉnh lại lại là Sở Phi Dương.
Phi Dương đứng cạnh giường, thần sắc xuống dốc, khuôn mặt hốc hác cùng với tiều tụy vì lâu ngày không chăm sóc cho bản thân. Lăng Hỷ nhìn Phi Dương, trực giác mách bảo cho cô biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn. Khoảnh khắc cô quyết định kết thúc cuộc đời mình, cũng là lúc cô muốn chấm dứt hết mọi thứ, chỉ là cô không nghĩ tới, Lăng Thiếu Mai lại làm như vậy, bà ấy vẫn bất chấp vì cái chết của Lăng Thu mà hại chết cha mẹ Kiều Vũ.

Cô tự tử, là vì xấu hổ, cùng là vì muốn thay bà ấy hối lỗi ăn năn. Mất đi người thân, là loại trảm nghiệm đau đớn và khổ sở thế nào, nhưng đối với Kiều Vũ nỗi đau ấy nhất định sẽ nhân lên gấp trăm lần thậm chí là ngàn lần. Cô ấy sẽ không chịu nổi đả kích cùng lúc mất đi hai người thân thiết nhất.
“ Lăng Hỷ, Kiều Vũ bị Ngô Diệu Chân bắt cóc rồi.”- Trong giọng nói trầm đục của Sở Phi Dương nghe ra được đau đớn cùng với sự bất lực.
Sau khi xem những video đó, cậu ấy thực sự không thể nhìn nổi, Sở Phi Dương đã khóc rất nhiều. Ở một nơi không ai tìm thấy, cậu ấy đã lặng lẽ một mình rơi nước mắt. Ngoại trừ bố mẹ, Lục Kiều Vũ chính là mối lưu tâm duy nhất của cậu ấy. Bây giờ cô sống không bằng chết, cậu ta không giây phút nào có thể ngủ yên. Hiện tại Lăng Hỷ chính là hi vọng duy nhất của bọn họ.
Phi Dương nhìn Lăng Hỷ, tiếp tục nói :” Lăng Hỷ, bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu được cậu ấy.”