Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 109: “Phi Dương, lần này để tôi bảo vệ cậu.”



Một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước nhà kho nơi mà cảnh sát đang đứng, Ngô Diệu Chân bước xuống xe, hắn lập tức trở thành con mồi của hàng trăm họng súng cùng chĩa vào. Nhưng giây tiếp theo, Lăng Hỷ cũng bị kéo xuống. Cô vẫn còn mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện, hai tay bị trói ra sau.
Cô đã trốn khỏi tai mắt của cảnh sát, từ cửa sổ bỏ đi, nhưng không ngờ vẫn bị hắn bắt được. Mà cuộc điện thoại vừa rồi cho Nhiếp Quân, có lẽ là cuộc điện thoại cuối cùng mà cô có thể gọi.
“Nhiếp Quân, trên người anh ta có bom, cẩn thận.”
Lăng Hỷ hướng về phía Nhiếp Quân hét lớn, hắn hôm nay là muốn tất cả bọn chúng phải chôn cùng, cô không thể khiến cho điều đó xảy ra. Trước mắt Lăng Hỷ Kiều Vũ đang đứng dựa vào lồng ngực của Sở Phi Dương, mắt cô ấy khép hờ nhưng dường như đã tỉnh táo hơn một chút.
Sở Phi Dương, áo sơ mi trắng của cậu ta nhuốm máu, cũng không biết là máu của ai. Mà Kiều Vũ cũng không khá hơn, sắc mặt trắng bệch, vết thương trên người thì chồng chất, người khác nhìn thấy mà đau lòng thay.
“Ngô Diệu Chân, buông tay đi, anh đã không còn đường nào để trốn chạy nữa.”
Nhiếp Quân lạnh lùng nhìn hắn ta, Ngô Diệu Chân giữ chặt Lăng Hỷ, chĩa súng về phía của Kiều Vũ.
“Sở Phi Dương, một thằng oắt con như cậu mà cũng có thể tìm được nó. Xem ra tôi đã đánh giá quá thấp cậu rồi.”
Phi Dương ôm chặt Kiều Vũ trong lòng, cười lạnh: “Từ lúc anh đột nhập vào Sở gia, mọi thông tin của anh sớm đã bại lộ.”
Ánh mắt Ngô Diệu Chân thoáng qua một tia ngạc nhiên, hắn hứng thú nhìn Sở Phi Dương: “Vậy sao?”
“Ngô Diệu Chân, mẹ anh trước đây là một thiên tài tranh phác thảo, bà ta có thể sao chép toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng một cách tinh vi khiến cho người ta không thể phân biệt được hàng thật và hàng giả. Dưới boong tàu tối hôm đó, vũng máu đó chính là của Lăng Hỷ, những bức tranh trong đó cũng chính là do anh sắp đặt. Lăng Thiếu Mai bỏ thuốc Kiều Vũ, khiến cô ấy bị ảo ảnh thị giác đánh lừa. “- Phi Dương rành mạch nói ra bí mật mà hắn lâu nay vẫn luôn cất giữ, chậm rãi mà đanh thép, khiến sắc mặt của Ngô Diệu Chân ngày một tối sầm.
“Mẹ của anh lừa Ngô Lệ, dám sao chép tác phẩm của bà ấy để đi đăng kí bản quyền, bà ấy biết các người sao chép tranh của người khác nhưng không muốn dây dưa, lần này mẹ anh lại quá đáng đến thế, một vụ kiện của bà ấy đã khiến cho tập đoàn Ngô thị sụp đổ.”
“Công ty không gánh nổi chi phí bồi thường mà phá sản, lúc đó Lục thị từ chối hợp tác, chẳng qua anh chỉ muốn tìm một lí do để bản thân cảm thấy thoải mái hơn mà thôi. Anh giả mạo vào Âu Hoa, từng bước từng bước trả thù, đám người Ngô Cảnh Diệu hay Quý Dương đó đều chỉ là con cờ trong cục diện muốn trả thù của anh.”
“Sở Phi Dương, cậu đúng là khiến cho tôi phải bất ngờ đấy.”- Nói đến đây hắn lại cười:”Nhưng như vậy thì có sao, mục đích của tôi hôm nay, chính là khiến cho tất cả các người đều phải chôn cùng. “
Hắn vừa nói xong, liền một tay xé toạc áo khoác, trên người của Ngô Diệu Chân treo rất nhiều bom. Mà chỉ còn mười lăm phút nữa là nó sẽ nổ hết. Đôi mắt đáng sợ của hắn dần bị che lấp bởi thù hận, trái tim của hắn sớm đã không có chút tình người nào. Sự biến thái trong tính cách cùng với tâm lí bệnh hoạn không chịu tiếp nhận sự thực đó đã đẩy hắn đến con đường của ngày hôm nay.
Sắc mặt Nhiếp Quân dần trở nên căng thẳng, anh biết tính nguy hiểm của vấn đề này, nếu như không xử lí ổn thỏa, chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều án mạng.
“Lưu Tiêu, cậu đưa mọi người sang bên kia cầu, lùi về phía nhà kho.”- Nhiếp Quân ánh mắt quan sát từng cử chỉ hành động của Ngô Diệu Chân, miệng lạnh lùng ra lệnh cho Lưu Tiêu đang đứng bên cạnh.
Lưu Tiêu trong mắt có phần lo lắng, nhưng vẫn bất đắc dĩ dồn hết cảnh sát về phía bên kia cầu. Nếu như quả bom đó thực sự nổ, khoảng cách càng xa thì tính mạng càng an toàn. Hiện tại chỉ còn năm người, mà Ngô Diệu Chân lúc này sớm đã không còn bình tĩnh nữa, hắn đột ngột hướng súng về phía của Sở Phi Dương, chỉ nghe một tiếng “bùm”, cả người Phi Dương ngã nhào xuống đất, tiếp theo đó Nhiếp Quân cũng chính xác bắn một phát vào vai trái của Ngô Diệu Chân.
Trên người cậu ta máu tươi đang chảy xuống, từng giọt máu nhỏ trên áo sơ mi trắng giống như những bông hoa mẫu đơn rực rỡ.
“KIỀU VŨ!”- Lăng Hỷ hướng về phía Kiều Vũ, gào khóc trong vô vọng. Phút chốc cả người cô ấy đổ sầm xuống ngực của Phi Dương, bên cạnh tiếng thở gấp thì cậu ta không còn nghe thấy được gì nữa.
Lục Kiều Vũ lưng bị ghim một viên đạn, là cô lấy thân mình che chở cho cậu ấy, Sở Phi Dương không có trách nhiệm bảo vệ cô, càng không cần vì cô mà phải chịu bất cứ thương tổn nào. Nếu như phát súng đó bắn lên người của Sở Phi Dương, thì cô sẽ hối hận suốt đời.
“Cũng may, viên đạn đó không trúng…”- Kiều Vũ thì thầm bên tai của Phi Dương, cô giống như đang cố gắng dùng hết sức mình để nói ra những lời cuối cùng. Mà Sở Phi Dương như chết lặng, toàn thân tê cứng không nói nên lời.
Anh vội vàng lấy tay bịt lại vết thương bị trúng đạn để không cho máu chảy ra, nhưng mà lại không cách nào khiến nó ngừng chảy. Anh ôm Kiều Vũ trong lòng, cô ấy sắc mặt trắng bệch, trán rịn không biết bao nhiêu là mồ hôi. Cô dùng chút hơi sức cuối cùng đưa bàn tay dính đầy máu của mình chạm vào khuôn mặt của Sở Phi Dương, cô muốn ghi nhớ gương mặt này, cô muốn nếu như mình không thể tỉnh lại nữa thì cũng sẽ không bao giờ quên gương mặt này.
Trong lúc thập tử nhất sinh, những kí ức lúc còn nhỏ đột nhiên lại hiện hữu trong đầu. Cô nhớ Sở Phi Dương đã từng nói với mình: “Cậu đừng sợ, có tớ ở đây.” Sở Phi Dương đáng lí ra là một người tri kỉ không nên quên, nhưng cô lại quên mất cậu ấy mười mấy năm liền, đến lúc nhớ ra thì thời gian bên nhau lại chẳng còn nhiều nữa.
“Phi Dương, lần này để tôi bảo vệ cậu.”
Kiều Vũ cảm giác trước mắt mình mờ dần, tai thì nghe câu được câu mất, cô không muốn, không muốn chết trong vòng tay của Sở Phi Dương một chút nào, không muốn vết thương trong tim cậu ấy một lần nữa bị xé nát.
Phi Dương, tớ vẫn là không thể nói thích cậu, tớ đã từng ước bao lần có thể cùng cậu thoải mái đi đánh golf, cùng cậu chơi những trò cảm giác mạnh, cùng cậu ôn bài, cùng cậu chơi thể thao, cùng ngắm sao trời vào đêm, cùng học một trường đại học mơ ước. Thực ra tớ rất thích cậu, nhưng tớ không phải là một người giỏi trong chuyện tình cảm, cũng không phải một người giỏi thể hiện cảm xúc, tớ đã rất lâu rồi không cười. Sau nhiều năm, nụ cười đầu tiên của tớ là vì cậu. Cậu là mối tình đầu tuy rằng không phải khắc cốt ghi tâm, cũng không phải mãnh liệt như lửa, nhưng lại giống như cơn gió xuân nhè nhẹ đến một lần khiến tớ nhớ mãi không quên. Người khác có thể không hiểu tớ, nhưng cậu lại rất hiểu tớ. Tớ không nói chuyện với ai, chỉ vì tớ không có khả năng giao tiếp với bọn họ, nhưng cậu thì lại khác, có đuổi cũng không đi, tình nguyện ở lại bên tớ làm một người bạn đến cuối cùng. Nếu như tớ có chết đi, cậu đừng khóc, cậu đừng tổn thương, bởi vì cuộc đời này cậu sẽ không chỉ gặp mỗi tớ. Rồi sẽ có một người khác đến, xoa dịu đi nỗi đau trong lòng cậu, sưởi ấm trái tim ngày một giá băng của cậu, làm cho cậu thật hạnh phúc. Điều mà tớ nuối tiếc nhất chính là không thể cùng cậu đi đến cuối cùng, nhưng tớ sẽ càng hối hận hơn nếu như nhìn thấy cậu đau lòng dù chỉ một chút. Hãy sống tốt thay cả phần của tớ… Phi Dương, yêu cậu!

Vụ án năm đó chính là cú sốc tinh thần lớn nhất trong cuộc đời của Nhiếp Quân, cũng là cột mốc đánh dấu sự chững chạc và trầm lặng của một chàng cảnh sát hai mươi mấy tuổi. Từ đó trong đồn cảnh sát chỉ thấy một Nhiếp Quân âm trầm nặng nề, một Nhiếp Quân lạnh lùng tàn nhẫn, mà cũng chỉ có Lưu Tiêu mới hiểu lí do vì sao anh lại thay đổi như vậy. Nhiếp Quân của nhiều năm sau đã được thăng lên rất nhiều vị trí, anh cũng không còn phá án nhiều như xưa. Người khác chỉ thấy anh rất nghiêm khắc với chính mình, thấy anh là một người ưu tú suất sắc trong nghề chứ không thấy được nỗi đau trong tâm hồn của anh.
Còn Sở Phi Dương, sau ngày hôm đó không ai có thể thấy cậu ta nữa, hoặc là nói cậu ta đã ra nước ngoài, hoặc là nói cậu ta biến mất không chừa lại một chút dấu vết. Thành phố hoa lệ vẫn tấp nập xe cộ, trường học Âu Hoa vẫn tiếp diễn như thường, không bao lâu sau mọi người dường như đã quên sự tồn tại của huyền thoại cúp vàng Lục Kiều Vũ và lãng tử phong tình Sở Phi Dương.
Một hôm cả lớp A được phát hồ sơ đăng kí thi đại học, trong lớp thì chỉ có một nửa học sinh là đăng kí, số còn lại thì được tuyển thẳng hoặc là ra nước ngoài du học. Bạn học nữ bàn trên quay xuống hỏi Tư Thuần:
“Cậu đăng kí trường nào vậy?”- Cô ấy vừa nói vừa nhìn vào hồ sơ nguyện vọng của Tư Thuần. Không lâu sau liền kinh hãi thốt lên: “Lãnh Tư Thuần, cậu chỉ đăng kí một nguyện vọng thôi sao? Còn là trường Y nữa?”
“Tớ nhớ là cậu rất giỏi toán và môn Anh văn mà, sao không chọn một trường khác.”
Tư Thuần chỉ cười: “Tại thích thôi.”