Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi

Chương 32: Bất đắc dĩ (H) (1)



(Khuyến khích đọc vào trước khi đi ngủ - buổi tối)

Chưa chính thức bước chân vào Vương gia nhưng người trong Nghê Đường đã sớm coi Nhạc Hy là chủ nhân, biệt thự nhà họ Vương cũng không ngoại lệ.

Quân Hàm gọi cô đến tầm chạng vạng, lúc đầu cô chỉ nghĩ rằng anh ta muốn bàn bạc chuyện gì đó, hoá ra không phải. Vương Quân Hàm đưa cô đi tới một nhà hàng nổi tiếng, hai người ăn bữa tối mà Nhạc Hy có chút gượng ép, thành ra không khí xung quanh cũng không được tốt lăm

"Chúng ta...có phải nhanh quá không?" Cô hơi run run;quen nhau chưa được một tuần mà cả hai đã tiến tới hôn lễ, quả là cẩu huyết không thể chịu được.

"Không lẽ em muốn thử cảm giác giường chiếu trước?"

"A-Anh... Sao lúc nào cũng có thể lôi chuyện này ra nói?" Mặt Nhạc Hy phiếm hồng, sống 26 năm trên đời chưa lần nào cô thấy một tên vô liêm sỉ như thế.

"Chuyện này còn phải nhắc dài dài."

Hai người dùng xong bữa tối liền đi qua đường cao tốc về Cao gia.

"Hàm..."

Nhạc Hy không biết rằng giọng nói lúc này của cô làm dục vọng trong người anh cao trào. Chất giọng ngà ngà say, kết hợp với khuôn mặt ửng đỏ và mái tóc rối đen tuyền.Thật mê hoặc và kiều diễm, lại càng thu hút ánh mắt của Vương thiếu.

"Anh định..."

Không đợi ai đó nói thêm câu nữa, Quân Hàm ngay lập tức kéo thiên hạ vào lòng, phủ lên đôi môi đỏ một nụ hôn mãnh liệt.

Nhạc Hy bất ngờ không kịp phản ứng nhưng trong lòng lại không hề bài xích đối phương. Ngược lại còn đáp trả nhiệt tình.

Do cả hai đều là cao thủ tình trường, đặc biệt xuất sắc ở khoản kề môi, chính vì vậy nụ hôn kia như muốn đốt cháy nội tạng của đôi bên. Điều này lại càng kích thích ái dục trong anh đạt tới đỉnh điểm. Nhạc Hy cũng là sau mấy năm thử lại cảm xúc cao trào như vậy.

Nụ hôn dây dưa được một lúc, bàn tay Quân Hàm luồn sâu vào trong áo sơ mi, mỗi một lần chạm qua là một lần mê muội.

Nhạc Hy bỗng ý thức được rằng mình đang ở gần địa bàn của Cao gia, chẳng may bị phát hiện, cô sẽ tự tử vì xấu hổ mất.

Vội đẩy anh ra, sau đó chỉnh lại quần áo, nói nhỏ đủ hai người nghe thấy:

"Buổi tối quanh khu này nhiều người qua lại. "

Vương Quân Hàm bị làm cho cụt hứng, vốn định đưa cô về thẳng; không ngờ nghe cô nói vậy, anh lập tức quay đầu, lái xe đến một khu biệt thự lạ lẫm.

Đây là tài sản riêng của anh, nằm gần vùng ngoại ô. Bởi lẽ đó, rất ít người biết đến sự tồn tại của nó.

Nhanh chóng lái xe vào trong, vừa rút chìa khoá liền vội vã kéo Nhạc Hy lên lầu.

Mẹ kiếp, đúng là còn kích thích hơn cả dùng thuốc.

Cửa phòng bị bật mở, cô liền bị một lực đẩy ngã ngửa ở trên giường. Nhạc Hy nuốt cục tức, thù này nhất định không trả không phải là cô... để bản thân nếm mùi bị ném xem anh ta còn cười được không.

Quân Hàm cởi liền một lúc mấy khuy áo liền, vòm ngực rắn chắc màu đồng cứ thoắt ẩn thoắt hiện, quyến rũ chết người.

Bàn tay to lớn bế xốc Nhạc Hy dậy, áp lưng cô vào thành giường, sau đó mất kiểm soát xé toạc áo sơ mi vướng víu kia, để lộ bầu ngực căng tròn, trắng mịn.

"Ưm..."

Quân Hàm cởi hết đồ trên người Nhạc Hy, phần nhạy cảm chỉ còn mỗi đồ nội y che đậy.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, mà bàn tay Quân Hàm vốn không thể yên phận một chỗ. Anh lục khắp người đối phương, khiến tế bào thần kinh của Nhạc Hy càng lúc càng tê liệt, nơi tư mật đã ướt sũng bởi một thứ chất dịch nhầy.

"Dâm đãng như vậy, em xem, anh là còn chưa có vào."

Nhạc Hy nghe vậy xấu hổ không thôi, tư thế thập phần ái muội.