Cô Gái Trừ Ma

Chương 3: Đối Mặt Với Mộng Quỷ



Đường Mộc Nhi mãi mới quét dọn xong căn nhà, mệt hơn rất nhiều so với dọn dẹp căn phòng kí túc nhỏ bé. Cô đem rác ra ngoài đổ, đúng lúc đó gặp được hàng xóm thân thiết là cô Trịnh. Tên đầy đủ của cô ấy là Trịnh Hoa, cả Đường Mộc Nhi và Đường Thân đều chỉ quen gọi là cô Trịnh.

"Ồ, cháu về rồi đấy à? Nếu biết trước thì cô đã đón cháu rồi." Cô Trịnh lên tiếng.

"Cháu xong hết việc ở trường học là về luôn, sau đó phải xử lý một số việc lặt vặt nữa nên quên mất báo cho cô ạ." Đường Mộc Nhi giải thích, thật ra thì cô đơn giản là quên thôi, nhưng vẫn nghĩ ra một lí do hợp lý để giải thích.

"Cháu có cần cô giúp gì không? Có vẻ cháu đang dọn dẹp lại nhà cửa à?"

"Dạ không cần đâu ạ, cháu cũng dọn xong rồi." Đường Mộc Nhi mỉm cười đáp, dù trong lòng cô đang rất tiếc, cô không hiểu vì sao đôi khi sự giúp đỡ chỉ đến khi mình đã giải quyết xong vấn đề. Nhưng nhã ý đó của cô Trịnh cũng giúp cô cảm thấy vui hơn phần nào.

Chào tạm biệt người hàng xóm, Đường Mộc Nhi trở vào nhà, cô đang cảm thấy rất mệt và muốn đi ngủ. Bước đến cửa phòng, cô nhớ ra rằng mình đã quên gì đó.

"Là gì được nhỉ? Tất cả phòng đều dọn sạch rồi. Lúc nãy cũng đã chào tạm biệt cô Trịnh một cách phải phép. Rác cũng đã đem vứt, cửa đã khóa. À phải rồi, mình chưa đi tắm thì phải, thôi kệ, để mai vậy."

Đường Mộc Nhi đã quên mất việc chiếc bình bị vỡ. Giờ toàn thân cô đang bị hút chặt về phía chiếc giường. Cô nằm trên giường nhìn xung quanh, căn phòng này sau khi cô lên đại học thì chỉ dùng khi cô về thăm ông nội và ngủ lại, thế nên bài trí trong phòng cũng rất đơn sơ.

Cô tưởng tượng trong đầu nên trang trí lại căn phòng thế nào, một con thỏ bông khổng lồ hay sơn lại toàn bộ các bức tường thành màu hồng. Chỉ mới suy nghĩ được vài phút, mắt cô đã nhíu lại. Đường Mộc Nhi quyết định để mai sẽ tính tiếp, bây giờ cứ ngủ một giấc thật đã.

Mơ màng chưa tới một phút, cô mở mắt ra, ngồi dậy.

“Ôi trời.” Đường Mộc Nhi la toáng lên, nhảy khỏi giường, ở trước cửa phòng cô là một con quái vật gớm ghiếc. Nó gầy trơ xương, mặc một trang phục rách rưới, khuôn mặt thì vặn vẹo với hai chiếc sừng dài. Trên tay nó cầm một con dao chặt thịt rất lớn.

Bây giờ thì cô đã nhớ ra mình quên cái gì. Đường Mộc Nhi sợ hãi đứng nhìn con quỷ “Dù còn xấu hơn trong sách nhưng đây đúng là Mộng Quỷ rồi.”

Cô nhìn quanh tìm đường thoát, cửa chính thì đã bị nó chặn mất, chỉ còn lối cửa sổ, cô liền mở cửa sổ ra. Nhưng đến lúc nhìn xuống, cô rút lại quyết định “Nhảy xuống từ đây thì cũng đầu thai sớm thôi.”

Đường Mộc Nhi quay lại nhìn Mộng Quỷ, cô phì cười. Mặc dù đã biết là nó rất chậm nhưng không ngờ lại chậm đến thế, trông không khác gì một bộ phim gắn hiệu ứng slow motion. Cô bước lại gần nó, bỗng nghĩ có khi nào nó giả chậm rồi bất ngờ chém mình một nhát không?

Suy nghĩ đó làm cô rùng mình, may mắn là nó vẫn chậm, Đường Mộc Nhi nhanh chóng lách qua người Mộng Quỷ ra khỏi phòng, sau đó nhanh chóng sang phòng ông nội.

“Nó có gì đáng sợ đâu nhỉ? Sao trong sách lại bảo nó nguy hiểm.” Đường Mộc Nhi tự hỏi, cô tìm lại cuốn sách đã đọc lúc sáng và đọc lại hướng dẫn thanh tẩy Mộng Quỷ.

“Để xem nào, đầu tiên phải chuẩn bị một chiếc bình có dán bùa chú như hình dưới. Sau đó vẽ trận pháp quanh bình như hình. Bước cuối cùng là vẽ một lá bùa cho người bị ám cầm trong tay khi ngủ, người đó cần dáng lá bùa lên đầu Mộng Quỷ, khi đó, nó sẽ bị hút vào trong bình, sau 3 tháng, nếu bình không vỡ thì Mộng Quỷ sẽ bị thanh tẩy. Nếu bình vỡ, ta có thể thực hiện quá trình trừ ma này lại từ đầu.”

Đường Mộc Nhi chăm chú xem các kí tự trên bùa chú, cảm thấy nó quá phức tạp, đây có lẽ là phần khó nhất để trừ ma.

“Mà mình đang ngủ đúng không nhỉ.” Đường Mộc Nhi véo má mình thử, không thấy đau. Cô nghĩ phải nhanh chóng phong ấn con Mộng Quỷ này lại nếu muốn một giấc ngủ ngon.

Vừa mới đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì cô thấy Mộng Quỷ đã ở sau mình từ lúc nào. Đường Mộc Nhi giật mình bước lùi về sau, vô tình trượt chân té ngửa ra sau.

Xoa cái đầu ê ẩm do bị đập xuống sàn, Đường Mộc Nhi đảo mắt tìm kiếm Mộng Quỷ, nhưng lại không thấy nó đâu. Cô véo thử vào má mình.

“Ây da, đau quá.” Đường Mộc Nhi la lên, cô lỡ tay véo hơi mạnh. “Vậy là mình tỉnh dậy rồi ư?”

Sau khi bình tĩnh lại, cô nhận thấy mình đang ở phòng ông nội, có nghĩa là Mộng Quỷ đã khiến cô mộng du, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ bị như vậy nên chắc chắn là do nó. Ngoài ra, cô còn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, còn hơn lúc bắt đầu đi ngủ. Cũng phải thôi, bời vì cô đâu có được nghỉ ngơi.

“Ra vậy, sự nguy hiểm của Mộng Quỷ là khiến người bị ám mệt mỏi không chịu được. Một sự tra tấn dần dần đầy dã man.” Đường Mộc Nhi đã thấm thía vì sao Mộng Quỷ lại được xếp vào loại nguy hiểm.