Cô Gái Trừ Ma

Chương 30: Chuyện Kì Dị Ở Nghĩa Địa (3)



Tạ Lâm và Vương Lân gọi Đường Mộc Nhi và Triệu Giai Nhân tới quán ăn gần nhà trọ để ăn sáng. Khi đã ngồi ổn định và gọi món, Triệu Giai Nhân bẳt đầu kể cho Tạ Lâm nghe về chuyện tối hôm qua đã gặp.

“Chị kể em nghe này, tối hôm qua chị đã thấy một con ma.” Triệu Giai Nhân nói khẽ, tỏ ra rùng rợn.

“Chị thấy một con ma ư?” Tạ Lâm hỏi lại, anh có vẻ nghi ngờ.

“Vẻ mặt đó là sao? Phía sau nhà trọ không xa là nghĩa địa, có ma thì có gì lạ.” Triệu Giai Nhân nói.

“Đúng là nghĩa địa là nơi có nhiều người chết, nhưng linh hồn của họ đã đi siêu thoát đầu thai cả rồi. Vả lại đâu phải ai muốn nhìn thấy ma cũng được.” Tạ Lâm đáp.

“Em không tin lời chị sao? Uổng công chị tổ chức tiệc bất ngờ cho em, để giờ đây em phản bội chị.” Triệu Giai Nhân không vui khi Tạ Lâm không tin lời mình.

Đường Mộc Nhi thấy cô ấy sắp nổi giận liền nói thêm vào “Hôm qua em cũng thấy, lúc đó hai chị em đang ngồi ngắm cảnh nghĩa địa. Thình lình từ đâu xuất hiện một con ma trùm mền.”

“Ma trùm mền?” Tạ Lâm và Vương Lân đều thấy lạ trước khái niệm này.

“Em không biết là loại ma gì hay là người, nhưng chắc chắn là đang trùm mền, đi lại trong nghĩa địa.” Đường Mộc Nhi đáp.

“Nhưng cũng thật lạ, nếu một người nhìn thấy ma chỉ có thể là ba trường hợp, một là người đó có pháp lực đủ lớn để nhìn được linh hồn, hai là hồn ma đó có ma lực đủ lớn để hiện hình, ba là người đó và hồn ma có mối liên kết tinh thần nào đó rất lớn.” Tạ Lâm liệt kê “Chị không phải thầy trừ ma, cũng không thể có liên hệ với hồn ma nào ở đây. Chẳng lẽ hồn ma đó lại hiện hình lên không để làm gì cả? Lại còn trùm mền nữa.”

“Mộc Nhi, em nói gì đó đi.” Triệu Giai Nhân bảo.

“Há cảo đang tới.” Đường Mộc Nhi chỉ người phục vụ dang đem thức ăn đến bàn họ.

“Không phải nói bất cứ gì, nói về vấn đề hiện tại ấy.” Triệu Giai Nhân nói rõ hơn ý mình.

“Em nghĩ rằng có thể đúng như anh Tạ Lâm nói rằng hồn ma đó vì lí do nào đó không rõ mà nó trùm mền và hiện hình. Hoặc có một khả năng nữa là có người giả ma.” Đường Mộc Nhi nêu ý kiến. “Mọi người ăn thôi nào, lát nữa chúng ta sẽ tới đó xem thử.”

Triệu Giai Nhân còn muốn bàn thêm nhưng nghĩ lại thì không nên phá hỏng buổi sáng của mọi người nên cô ấy cũng không nói đến vấn đề đó nữa. Tuy nhiên, ngay khi vừa ăn xong, Triệu Giai Nhân liền hối thúc mọi người tới nghĩa trang.

Tạ Lâm và Vương Lân đều cho rằng đây chỉ là Triệu Giai Nhân hoa mắt nhìn nhầm, nhưng Đường Mộc Nhi lên tiếng bảo rằng cứ tới đó một chuyến cũng đâu mất gì.

Đi ra phía sau khu nhà trọ là một bãi đất trống khá lớn, băng quá đó là có thể tới nghĩa trang.

Tạ Lâm quan sát nơi này, có thể thấy nơi đây nhiều năm đã không có ai lui tới, hẳn cũng không có ai được chôn cất thêm tại đây, mặc dù vậy nhưng tử khí ở nghĩa địa cũng khó mà tan hết. Vào ban ngày thì nơi đây vẫn có chút gì lạnh lẽo, vào ban đêm chắc hẳn rất ghê rợn, Tạ Lâm cảm thấy không trách được nếu Triệu Giai Nhân và Đường Mộc Nhi sợ quá mà sinh ảo giác.

Cánh cổng sắt của nghĩa trang đã bị khóa ngoài, ổ khóa gỉ sét và bám bụi càng củng cố thêm niềm tin rằng nơi đây từ lâu đã không ai đặt chân đến. Tạ Lâm nhìn ở khóa một lúc rồi nói “Ổ này rất cứng, chúng ta không có cách nào đi vào được.”

“Em nghĩ là có cách.” Đường Mộc Nhi nói.

“Cách gì?” Tạ Lâm hỏi.

“Chị có thể trèo vào, còn anh Vương Lân có thể xuyên tường, còn hai em thì làm sao?” Triệu Giai Nhân nhìn vách tường, cô ấy nghĩ mình có khả năng trèo qua được. Triệu Giai Nhân vốn là vận động viên thể thao nên tố chất vận động rất tốt, những trò trèo tường vượt vách này chỉ là trò trẻ con đối với cô ấy.

“Chúng ta đều sẽ xuyên tường.” Đường Mộc Nhi tự tin tuyên bố.

“Xuyên tường? Anh không muốn làm em thất vọng nhưng thầy trừ ma không đi xuyên từng được đâu.” Tạ Lâm nói.

“Tất nhiên là em biết.”

“Chẳng lẽ em định tự sát để biến thành ma xuyên qua tường?” Vương Lân hỏi.

“Không, em yêu đời lắm. Con ma trùm mền đi hướng nào thì chúng ta sẽ đi hướng đó.” Đường Mộc Nhi nói và hỏi Triệu Giai Nhân “Chị có nhớ hôm qua chị đã thấy con ma đi qua tường ở vị trí nào không?”

“Đương nhiên là nhớ, đi theo chị.” Triệu Giai Nhân liền dẫn cả nhóm đi sang bên hông nghĩa địa, cô ấy chỉ vào bức tường và nói “Là ở đây.”

Đường Mộc Nhi nói với Vương Lân “Đất ở nghĩa địa này là loại đất mềm, nếu là người thì chắc chắn sẽ để lại dấu chân. Anh xuyên vào trong xem thử có thấy dấu chân nào không.”

Vương Lân lập tức làm theo lời cô, anh ta quay lại và nói “Đúng là có rất nhiều dấu chân, đều có cùng một hành trình.”

“Dấu chân đó chính xác là từ vị trí nào?” Đường Mộc Nhi hỏi.

Vương Lân chỉ ra vị trí chính xác của dấu chân. Đường Mộc Nhi lại gần xem xét kĩ lưỡng. Cô vui vẻ nói “Em biết cách để đi xuyên tường rồi.”