Cô Gái Trừ Ma

Chương 42: Chuẩn Bị Cho Nhiệm Vụ Cuối (1)



“Hạ Vĩnh Thành, người yêu của cậu đang đợi kìa.” Một đồng nghiệp trong sở cảnh sát gọi, lúc này Hạ Vĩnh Thành đang ở lại sở để tăng ca.

“Cái gì? Người yêu tôi ở đâu ra cơ chứ? Cô ấy từ tương lai xuyên tới à?” Hạ Vĩnh Thành hỏi lại.

“Cô ấy đang đợi cậu bên ngoài kìa.” Người đó chỉ ra cổng.

Hạ Vĩnh Thành nhìn ra ngoài cổng, anh ta nói “À, ra là Giai Nhân.”

“Đúng, cô ấy quả là người đẹp.” Người đồng nghiệp nói.

“Giai Nhân là tên, không phải ý chỉ người đẹp đâu.” Hạ Vĩnh Thành đáp rồi bước ra cổng. Anh ta hỏi Triệu Giai Nhân “Có chuyện gì thế?”

“Anh đã tìm được tung tích gì của đạo trưởng chưa? Em có gọi nhưng không thấy anh bắt máy.” Triệu Giai Nhân nhân tiện giải thích lí do mình phải chờ ngoài cổng.

Hạ Vĩnh Thành kiểm tra lại điện thoại, phát hiện nó đã tắt nguồn, gần đây bận rộn với báo cáo nên anh ta thậm chí còn không để tâm đến điện thoại.

“Không biết có lỡ cuộc gọi nào của sếp không.” Hạ Vĩnh Thành hơi lo lắng, anh tự nhắc nhở mình phải đi sạc ngay sau khi nói chuyện xong.

“Này, trả lời câu hỏi của em đi.” Triệu Giai Nhân hối thúc.

“Anh đã nhờ đồng nghiệp các nơi để ý giúp rồi. Tuy nhiên, đây không phải một vụ án chính thức nên không thể huy động lực lượng hay bắt họ chuyên tâm tìm kiếm được, chỉ có thể mong có ai vô tình thấy hắn. Ngoài ra anh cũng đã tìm kiếm ghi chép tạm trú của những người từ Bát Xuyên tới Vạn Long. Tuy nhiên, nếu hắn ở lén thì cũng không xác định được. Hơn nữa cũng không chắc rằng sau khi rời Bát Xuyên hắn ddax tới đây ngay, có thể tên đạo trưởng đã dừng chân tại các thành phố khác trước khi tới đây và gặp Hứa Văn. Dù gì thì cũng là chuyện 15 năm trước rồi.” Hạ Vĩnh Thành giải thích.

Triệu Giai Nhân không thích cách anh ta cứ bàn lùi như vậy, nhưng cô ấy cũng biết đó là sự thật, không thể trách ai được. Cô ấy nói “Vậy em có thể giúp đỡ gì không? Kiểu phát tờ rơi tìm người hay kiểm tra sổ sách.”

“Phát tờ rơi tìm người là rút dây động rừng, còn sổ sách thì người ngoài không được đụng tới. Em cứ chờ đợi kết quả đi, đừng nóng nảy quá.” Hạ Vĩnh Thành nói.

“Vâng.” Triệu Giai Nhân buồn rầu đáp. Cô nghĩ mình sẽ lại giết thời gian bằng cách tham gia vào đợt trừ ma sắp tới của Đường Mộc Nhi. Đó là cách cô nuôi hy vọng có thể vô tình gặp tên đạo trưởng.

****

“Nào, Mộc Nhi đáng yêu, cháu phải uống thuốc mới mau hết bêjnh chứ.” Cô Trịnh sang nhà Đường Mộc Nhi, mang theo thuốc trị cảm.

“Oaaa, không uống đâu. Đắng lắm.” Đường Mộc Nhi thút thít.

“Anh đã từng nghĩ em giống cô bé 6 tuổi, nhưng giờ thì giống cô bé 3 tuổi hơn.” Vương Lân nhận xét.

Đúng lúc đó, Tạ Lâm cũng tới thăm cô.

“Ồ, cậu trợ lý sáng tác, Mộc Nhi đang bị bệnh, chắc hôm nay không làm việc được đâu.” Cô Trịnh nói.

“Cháu tìm em ấy bàn chút việc thôi, không bắt em ấy làm việc đâu, cô yên tâm.” Tạ Lâm nói “Em ấy đang uống thuốc à?”

“Đáng ra nên thế.” Cô Trịnh đáp rồi nói với Đường Mộc Nhi “Cô để thuốc đây nhé, nhớ uống cho mau khỏe.”

“Vâng, cảm ơn cô.” Đường Mộc Nhi đáp.

Cô Trịnh rời đi để họ bàn việc. Tạ Lâm hỏi “Sao em không uống thuốc? Sợ đắng à?”

Đường Mộc Nhi gật đầu, cô nói “Em không thích đắng.”

“Nhưng em thích trà sữa đúng chứ?” Tạ Lâm giơ túi trà sữa cầm trên tay nãy giừo lên “Uống thuốc đi rồi anh sẽ cho em.”

Sau khi cân nhắc về thiệt hơn, Đường Mộc Nhi quyết định thỏa hiệp. Cô vừa uống vừa hỏi “Anh đến đây để bàn việc gì thế?”

“Thật ra hôm nay tới thăm em là chính, ngoài ra sẵn tiện muốn báo sớm với em một chuyện về hồn ma D.” Tạ Lâm nói.

“Hồn ma D? Em chưa đi diệt nó ngay đâu, vẫn còn nhiều việc để làm lắm.” Đường Mộc Nhi không hiểu sao Tạ Lâm lại nhắc đến việc này sớm như vậy.

“Anh biết, nhưng việc này nói sớm có lẽ tốt hơn. Thật ra thì ba anh muốn tham gia vào đợt trừ ma lần này.” Tạ Lâm nói “Ba của anh đáng ra không hoạt động nữa, nhưng sau khi nghe anh kể về hai lần trừ ma trước, ông bỗng có cản hứng trở lại và muốn trừ ma thêm lần nữa.”

“Anh kể cho ba anh về những lần trừ ma à? Hắt xì.” Đường Mộc Nhi hỏi.

“Phải, dù không ở chung nữa nhưng ba con anh vâcn thường liên lạc qua điện thoại. Em không thấy phiền vì điều đó chứ?”

“Tất nhiên là không, thêm một người là thêm một phần sức mạnh cơ mà.”

“Anh cũng thế chứ, Vương Lân.” Tạ Lâm hỏi.

“Không vấn đề gì.” Đường Mộc Nhi truyền đạt lại câu trả lời của Vương Lân, lúc này Tạ Lâm đang không đeo bùa hỗ trợ.

Sau khi nói thêm một số chuyện phiếm, Tạ Lâm rời khỏi và lái xe về. Đường Mộc Nhi ngồi trong phòng khách nghĩ ngợi, cô sớm đã nhận ra việc tên đạo trưởng này nắm rất rõ hành tung của cô, cộng thêm việc hắn rời Bát Xuyên tới Vạn Long vào 15 năm trước. Đường Mộc Nhi đang có một suy đoán, nhưng cô chưa thể nói với Tạ Lâm.