Cô Gái Trừ Ma

Chương 57: Bóng Ma Từ Thế Kỉ Trước (9)



Quan Tử Vân mặc dù có pháp lực rất cao nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của Mã Quân, dù có cộng thêm Tạ Lâm, Tạ Lương Tâm và Đường Mộc Nhi cũng chưa chắc làm gì được hắn.

Đứng trước tình huống đó, Đường Mộc Nhi cho rằng giờ không phải lúc để đánh, cô nói “Chúng ta mau đi thôi.”

Ba con Tạ Lâm, Triệu Giai Nhân và Hạ Vĩnh Thành cùng lên xe với cô. Tạ Lâm nhấn ga phóng đi thật nhanh. Tạ Lương Tâm nói “Để Quan Tử Vân ở lại có ổn không?”

“Không sao đâu, Mã Quân vẫn còn liên kết với sợi dây chuyền này, chỉ cần chúng ta rời khỏi khoảng 100m là hắn cũng sẽ bị kéo theo thôi.” Đường Mộc Nhi nói.

“Nhưng như thế nghĩa là hắn sẽ chuyển mục tiêu sang chúng ta?” Hạ Vĩnh Thành hỏi.

“Đúng vậy, hơn nữa mục tiêu của hắn là lấy lại sợi dây chuyền mà, kiểu gì cũng phải đối mặt với hắn thôi.” Triệu Giai Nhân nói.

“Nhưng làm sao để đấu với hắn đây?” Tạ Lâm thừa biết mình không phải đối thủ của hồn ma trăm năm này.

Đường Mộc Nhi cũng đang rất đau đầu, trước giờ cô vẫn trừ ma theo hướng dẫn của ông nội và trong sách, tình huống đột ngột phát sinh như vậy thật không dễ giải quyết. Triệu Giai Nhân bỗng thốt lên một tiếng “A.”

Đường Mộc Nhi ngẩng đầu lên nhìn vào gương chiếu hậu, Mã Quân đang ở phía sau họ, lướt đi với một tốc độ rất nhanh. Tuy xe hơi nhanh hơn về tốc độ và không lo bị bắt kịp nhưng họ không thể chạy mãi như thế này. Vì cũng có lúc xe sẽ hết xăng, còn chưa kể đến các biến cố như tắc đường. Lúc này cần phải tìm cách cắt đuôi được Mã Quân. Nhưng hắn được liên kết với sợi dây chuyền này, không có cách nào để bỏ lại hắn được.

“Đường Mộc Nhi, hãy ngoan ngoãn đưa lại sợi dây chuyền cho tôi, sau đó tôi sẽ tha cho nhóm của cô. Khôn ngoan vào, cô thừa biết sẽ không thể nào chống lại được tôi mà.” Giọng của Mã Quân truyền tới, hắn muốn nhanh chóng kết thúc vụ rượt bắt này.

“Không thể chịu thua tên ác ma đó được, ai mà biết sau khi có thể tự do di chuyển rồi thì Mã Quân còn làm ra những chuyện gì nữa.” Triệu Giai Nhân tỏ ý không muốn thỏa hiệp.

“Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, em nghĩ tạm thời cứ giao sợi dây chuyền cho hắn, sau đó chúng ta sẽ tìm cách thanh tẩy hắn sau.” Tạ Lâm nói, không phải anh hèn nhát sợ đối đầu, nhưng tình hình hiện tại, tránh giao chiến sẽ tốt hơn.

“Em hèn thế cơ à?” Triệu Giai Nhân không hiểu ý định của Tạ Lâm.

“Không phải là hèn, nhưng bây giờ cố chấp thì chỉ chết thôi. Ít nhất nếu còn sống thì sau này sẽ có thời cơ để báo thù.” Hạ Vĩnh Thành giải thích.

Triệu Giai Nhân cảm thấy cũng hợp lý và bắt đầu do dự, cô ấy nhìn sang Đường Mộc Nhi, muốn hỏi ý kiến.

Cô cũng có cùng suy nghĩ với Tạ Lâm và Hạ Vĩnh Thành, nhưng Đường Mộc Nhi còn có một lo lắng khác. Lời nói của Mã Quân, cô không thể tin tưởng được. Hắn đã đóng giả Vương Lân để lừa gạt mọi người thời gian qua, ngụy tạo những tội lỗi cho Quan Tử Vân, nói dối về con người của Giang Thiết, một kẻ như thế liệu có thể tin được hay không?

Làn đường bên cạnh có một chiếc xe bán tải đang đi ngược chiều với họ, cô liền tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, ném sang khoang hành lý của chiếc xe đó. Đường Mộc Nhi ngoái lại xem cô ném trúng mục tiêu không, may mắn là sợi dây chuyền đã nằm gọn tại đó. Với vận tốc của hai chiếc xe ngược chiều, Mã Quân liền nhanh chóng bị tách khỏi họ.

“Vậy là an toàn rồi, giờ hắn sẽ mất một lúc lâu để lấy lại sợi dây chuyền.” Đường Mộc Nhi thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng chúng ta cũng đã mất dấu vết của Mã Quân, sau này khó lòng mà tìm lại hắn nữa.” Triệu Giai Nhân nói.

“Chị yên tâm, em có gắn thiết bị định vị lên sợi dây chuyền rồi, chỉ cần hắn chưa rời đi quá xa thì vẫn có thể tìm lại thôi.” Đường Mộc Nhi đáp.

“Thiết bị định vị ư? Sao em lại gắn thứ đó lên dây chuyền?” Triệu Giai Nhân tò mò.

“Để phòng xa thôi ạ. Lúc đó em sợ mình làm mất dây chuyền, lỡ vứt đi hay làm rơi xuống cống, nếu để anh Vương Lân kẹt lại ở bãi rác hay cống rãnh thì tội lắm. Không ngờ bây giờ lại dùng nó vào mục đích khác.” Đường Mộc Nhi trả lời “Việc này Mã Quân không biết đâu nên chắc hắn sẽ không phát hiện mình vẫn bị theo dõi.”

Triệu Giai Nhân đã yên tâm rằng họ vẫn chưa để vụt mất Mã Quân. Trong khi đó Tạ Lương Tâm đang xanh mặt ngồi lo lắng vì đã liên quan đến một hồn ma nguy hiểm.

Tạ Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói “Bây giờ chúng ta đi đâu đây, trở về nhà lúc này rất nguy hiểm, Mã Quân đã biết nhà của tất cả chúng ta, nếu hắn tìm tới để trừ khử chúng ta thì sẽ rất rắc rối.”

Mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ, họ không thấy dễ chịu gì khi phải chạy trốn thế này. Tạ Lương Tâm lên tiếng “Bác có một căn nhà vốn dùng để tu luyện, chắc Mã Quân không biết nơi đó đâu.”

Không còn lựa chọn nào khác, mọi người quyết định sẽ đến đó.