Cô Giáo Hoàng Và Cô Giáo Lý

Chương 5



81.

Xin chào.

Lại là tôi đây.

Là Cung Thi Kỳ, cô gái hay bị giáo viên của mình làm mù mắt đây.

82.

À, không.

Giáo viên của tôi đều là nữ.

Có lẽ chỉ là đồng nghiệp, nhà ở cạnh nhau mà thôi.

Tôi tự an ủi bản thân như thế.

83.

"Bạn học Cung Thi Kỳ." Cô Lý nói, "Sao em vẫn còn ở đây?"

"Em không được ở đây ạ?" Tôi hờn dỗi một câu, nghĩ ngợi giây lát, vẫn kiên quyết ở lại đây.

Để tối nay hai cô làm mù mắt em!

Em vẫn nên chạy tới chỗ cô Hoàng.

84.

"Cô Hoàng!" Tôi niềm nở đi đến, "Là học sinh đại diện môn Toán của cô, để em giúp cô..."

A, cô Hoàng, tại sao cô lại chữa bài tập Ngữ văn.

"Có vấn đề gì sao?" Cô Hoàng vô cùng bình tĩnh nâng kính.

"Không ạ."

Nếu cô bằng lòng, em còn có thể đem bài tập môn Hóa tới cho cô chữa.

85.

"Thế nên bạn học Cung Thi Kỳ có thể về nhà rồi."

Vâng, em nghe ra rồi.

Tôi nhìn thấy cô Lý đứng đối diện đang cười trộm.

Là học sinh đại diện môn Toán học, tôi rất đau lòng.

86.

"Nếu em còn không về, tôi sẽ tăng bài tập Toán cho em." Cô Lý đứng cạnh tung chiêu dọa nạt.

Cô là giáo viên Ngữ văn, đừng cho em làm bài tập lung tung chứ.

Quan trọng là cô Hoàng, cô có quản không.

Đừng cười nữa được không?

87.

Là học sinh đại diện môn Toán, tôi rất đau lòng.

88.

Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên về thôi.

Tôi lau đi những giọt lệ còn chưa thành hình.

Cô Hoàng gọi tôi lại.

"Thập Thất."

"Dạ?"

"Có thể gọi em như thế không?" Cô Hoàng cười nói.

89.

Mẹ ơi, con nhìn thấy thiên sứ rồi.

90.

Vấn đề phát sinh là,

Hiện tại tôi đứng về phía cô Hoàng công còn kịp không?

91.

Ngón trỏ cô Hoàng đặt lên môi.

"Hi vọng em đừng nói với ai."

Tôi nhìn thấy cô Lý đứng đối diện có chút mất hồn.

"Dạ."

Tôi đi ra ngoài, lại đóng cửa lại.

92.

Giáo viên Ngữ văn và giáo viên Toán của tôi chỉ một một cặp đồng nghiệp bình thường mà thôi.

Buổi sáng đến mở cửa lớp thật sớm, cô Lý và cô Hoàng đứng trên hành lang vẫy tay với tôi.

"Chào buổi sáng Thập Thất."

Tôi nhìn thấy cô Hoàng buông tay cô Lý ra.

"Muốn tới đây ăn sáng không?" Cô Hoàng lấy chìa khóa mở cửa văn phòng.

Có thể được ăn sáng miễn phí, tội gì tôi không đi chứ, tôi vứt cặp sang một bên rồi chạy tới.

93.

Bữa sáng cô Lý cho tôi là nửa chiếc bánh bao còn thừa.

"Cô Hoàng chưa ăn hết ạ?"

"Hi hi..."

Đừng cười nữa, miệng cô chuẩn bị rộng đến mang tai rồi.

Cô là giáo viên đó.

Tôi nuốt bánh bao trong bụng.

94.

"Cô Hoàng, cô gọi cô Lý là gì ạ?"

"Lý Phát Tạp." Cô Hoàng tháo khăn quàng cổ xuống nhưng lại bị cô Lý quàng lại.

"Thời tiết còn chưa ấm, cứ quàng đi."

"Nhưng tôi có chút nóng."

Lòng em lại có chút lạnh.

95.

"Trước đây cô và cô ấy học chung trường." Cô Hoàng chỉ vào cô Lý, "Cô ấy luôn đeo chiếc kẹp tóc màu trắng, nhìn rất ngốc."

"Vậy gọi là 'kẹp tóc*' hả cô?"

"Tôi gọi cậu ấy là 'phát tạp*"

(Hiện tượng một từ nhiều cách đọc, dẫn đến nghĩa khác nhau)

Được rồi, cô gọi cô ấy là gì em quản không nổi.

96.

"Chữ này đọc là 'kẹp' hả?" Cô Hoàng quay đầu hỏi cô Lý.

Cô Lý làm vẻ nghiêm túc, "Không, đọc là 'tạp'."

Được rồi, các cô đọc thế nào em quản không nổi.

97.

"Khi đó cô ấy luôn đeo chiếc kẹp tóc màu trắng, nhìn rất ngốc."

"A, rõ ràng khi đó Đình Đình tang nói nhìn đẹp mà."

"Gạt cậu thôi."

"Đau lòng..."

"Ngu ngốc."

Em ăn xong bánh bao rồi, có thể đi được chưa vậy?

98.

"Tại sao vẫn cứ gọi như thế ạ?"

"Đại khái là khi cô gọi cô Lý, biểu cảm lúc cô ấy ngẩng đầu lên nhìn cô có chút ngốc."

"Được rồi, đừng nhìn tôi kiểu sắp khóc ấy nữa, có chút đáng yêu được chưa?"

"Lúc gọi 'Lý Phát Tạp', mắt cô ấy sẽ sáng lên, có chút đáng yêu."

99.

"Lý Phát Tạp."

"Đình Đình tang."

100.

Em ăn xong bánh bao rồi, có thể đi được chưa vậy?