Có Giỏi Thì Anh Làm Chồng Tôi Đi!

Chương 31



 Ăn xong bữa trưa, An Kha Đình không nán lại nhà ba mẹ Lâm Uy Trạch lâu vì chiều cậu phải đến nhà xuất bản một chuyến. Vốn là không định phiền Lâm Uy Trạch đưa về, nhưng anh bảo anh qua công ty có chút việc luôn, thế là An Kha Đình lại để anh chở đến tận nơi.

 Sau đó khi cậu xuống xe, Lâm Uy Trạch tận tình đưa cho cậu thêm mấy cái urgo nữa, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đừng để vết thương dính nước đấy!"

 An Kha Đình từ lâu vốn đã chẳng thấy đau rồi, thế nhưng vẫn gật đầu đáp lời anh.

 "Được rồi, tôi vào trong trước đây!"

 Một màn ngọt ngào sến súa này bị Thương Diệp bắt gặp. Cô không định đến đâu nhưng nghe An Kha Đình than là nhà xuất bản có nhiều việc cần làm nên mới xách đuýt đi. Ai dè lại thấy cậu và Lâm Uy Trạch anh anh tôi tôi!

 Vào trong rồi, Thương Diệp mới hỏi: "Bao giờ cậu định comeout hả?"

 An Kha Đình giật mình: "Nói tào lao gì vậy!"

 Thương Diệp mặt không đổi sắc: "Chẳng phải ăn một bữa cơm xong yêu nhau rồi đấy à?"

 An Kha Đình: "Không phải, chỉ là anh ấy nhắc nhở tôi thôi."

 Thương Diệp nhún vai: "Thôi tùy cậu, tôi chỉ dặn dò cậu vậy thôi, nhưng hãy nhớ là nếu có gì thật, thì tôi và Dương Cảnh phải là người biết trước cánh truyền thông đấy!"

 An Kha Đình nhớ đến nghề nghiệp, thân phận của Lâm Uy Trạch và mình mà có chút đau đầu. Nhưng ở trong giới cũng có vài cặp đồng tính công khai yêu đương, fan vẫn rất ủng hộ đấy thôi!

 Sự lo lắng và quan tâm của Lâm Uy Trạch ban nãy khiến An Kha Đình nghi ngờ, bình thường anh là người không hay để lộ cảm xúc, những lần gặp nhau trước đó không có chuyện gì đặc biệt xảy ra nên cậu không nhận ra được điều gì cả.

 Cả buổi chiều làm việc ở nhà xuất bản mà đầu óc cậu cứ như lên mây. Thích hay không thích đây!

 Mà tuần sau đã đến Giáng sinh rồi, An Kha Đình định tặng Lâm Uy Trạch một món quà gì đó, sau đó cùng đi chơi. Cậu muốn quan sát thêm anh một thời gian nữa xem sao.

 Thế nhưng lời Thương Diệp nói đã đập tan suy nghĩ của cậu.

 "Giáng sinh tuần sau, Cafe mở bán đợt nước rửa bát đầu tiên, 4h chiều tại trung tâm thương mại, nhất định cậu phải có mặt!"

 4h chiều?!

 An Kha Đình nghe mà đau lòng: "Ai kêu bán buổi chiều vậy?"

 Thương Diệp: "Cậu đó!"

 "Không nhớ hả, cách đây nửa tháng, chính cậu là người đã nói câu đó!"

 An Kha Đình: Hóa ra nghiệp là do tôi tự tạo!!!

 Gần đến Giáng sinh, giữa một rừng sắc đỏ của trung tâm thương mại thì An Kha Đình và nhãn hàng Cafe yêu dấu của cậu có màu xanh lá. An Kha Đình định tẩy tóc thành màu xanh lá theo nhưng nhớ đến lời nhắc nhở của Lâm Uy Trạch, cậu quyết định đội tóc giả. Ngoài độc đáo ra thì không biết nên khen thêm gì nữa!

 Lâm Uy Trạch chắc cũng bận chạy đi chạy lại giữa đóng phim với quảng cáo, mấy ngày trước Giáng sinh vô vọng rồi, coi như không rủ được!

 Tâm trạng An Kha Đình ủ dột mất mấy ngày liền, đến hôm Giáng sinh, Thương Diệp nói với cậu: "Hôm nay dự là mở bán đến 10h tối, luyện tập cơ miệng đi!"

 An Kha Đình: "Tôi biết rồi!"

 Trèo lên xe, An Kha Đình ngồi ở phía sau, bên cạnh là một túi quà nhỏ. Cậu nghĩ rồi, tuy có thể sẽ không gặp được Lâm Uy Trạch và tặng quà đúng ngày nhưng cứ mua trước, nếu như kịp giờ thì còn may.

 An Kha Đình mở điện lên nhắn tin với Lâm Uy Trạch.

 [Hôm nay anh có lịch trình gì không?]

 Mấy phút sau Lâm Uy Trạch mới rep: [Sáng đi chụp ảnh quảng cáo, chiều về đóng phim.]

 Bây giờ đã hơn 3h chiều rồi, tức là Lâm Uy Trạch đã về tới đoàn phim. Nếu như nhắn tin từ sớm thì sáng An Kha Đình còn có thể đến gặp anh.

 [Vậy hả?]

 [Cậu có chuyện gì à?]

 [Thôi, anh đóng phim đi.]

 [Tôi đang trong giờ nghỉ, vẫn còn thời gian.]

 An Kha Đình vân vê mép điện thoại, ý của Lâm Uy Trạch là bây giờ anh đang rảnh á hả? Nhưng chưa kịp để An Kha Đình nhắn tiếp, Lâm Uy Trạch gửi cho cậu một tin.

 [Chúc cậu Giáng sinh vui vẻ. Hôm nay muốn rủ cậu đi chơi nhưng lại kín lịch mất rồi, còn cậu thế nào?]

 An Kha Đình: [Cảm ơn, chúc anh Giáng sinh vui vẻ. Bây giờ tôi phải đến trung tâm thương mại, vì bên nước rửa bát mời tôi làm đại sứ thương hiệu mở bán hàng đợt đầu tiên, từ 4h chiều đến 10h tối.]

 Lâm Uy Trạch đọc xong mà thầm thở dài.

 [Được, tôi biết rồi!]

 Đạo diễn gọi nên phải cất điện thoại, thế nhưng trong đầu Lâm Uy Trạch đã nảy ra một ý tưởng.