Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 26: Lắc hồ My và hình xăm hoa hồng



Biệt thự ngoại thành

Trong căn biệt thự bỏ trống xinh đẹp, một lần nữa những tiếng hét thất thanh vang lên nghe vô cùng rùng rợn. Ở sảnh chính bây giờ đang trực tiếp diễn ra một cảnh tượng khủng khiếp, 4 tên đàn ông vạm vỡ bị treo lên trần bằng 4 sợi xích sắt. Trên người kẻ nào cũng đầy rẫy những vết roi, khắp người là máu, dường như 4 kẻ này đều đã bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết.

Chiếc xe roll-royce màu đen đang lao vun vút trên mặt đường thì thắng lại dừng trước căn biệt thự, từ trên xe một người đàn ông chầm chậm bước xuống, khắp người tỏa ra một luồng sát khí. Gương mặt anh lúc này không một biểu cảm, từng bước tiến vào ngôi nhà đang giam giữ tội phạm.

Như thường lệ hai tên vệ sĩ đứng canh vừa nhìn thấy anh lập tức cúi đầu chào hỏi. Bước vào bên trong, điều Bách Ảnh Quân cảm nhận được đầu tiên là mùi máu, mùi máu xộc lên trong không gian mang theo vị tanh nồng khiến anh chợt chau mày khó chịu. Ngồi vào chiếc ghế quen thuộc, Bách Ảnh Quân mệt mỏi nhắm mắt tựa đầu vào ghế lên tiếng:

- Đã tra ra được cái gì rồi?

- Thưa sếp, theo lời sếp tôi đã phái người điều tra phát hiện 4 tên kia là người của một tổ chức giang hồ nổi tiếng. Tổ chức của họ là một mạng lưới bao gồm 70 người trong đó có 4 tên cầm đầu và 12 sát thủ. Công việc của tổ chức đa dạng như lính đánh thuê, giao dịch hàng và buôn chất cấm. Họ thường hoạt động ngầm và có rất nhiều dây mơ rễ má, số tiền giao dịch và thuê người có thể lên đến vài chục tỷ đồng. Với con số này tôi nghĩ người có khả năng thuê chỉ có thể là các gia tộc lâu đời có tiếng.

Thư ký báo cáo xong thì thuận tay đưa sang cho Bách Ảnh Quân một tập hồ sơ về toàn bộ thông tin của người trong tổ chức. Trong khi đợi Bách Ảnh Quân xem xong thì thư ký nghiêm chỉnh đứng một bên tiếp tục nói:

- Theo như những gì tôi điều tra được, tổ chức này có liên quan rất mật thiết với các thế lực ngầm trong các gia tộc lớn. Và tất cả đương nhiên không loại trừ cũng có liên quan ít nhiều đến Bách thị.

Nghe thư ký báo cáo xong Bách Ảnh Quân chợt tối sầm mặt, bàn tay anh đưa lên xoa nhẹ thái dương rồi lạnh giọng:

- Có điều tra được liên quan đến những ai không?

- Báo cáo sếp, căn cứ vào các cuộc giao dịch gần đây thì kẻ có hiềm nghi lớn nhất là chú của ngài Bách Hải. Tôi phát hiện từ 3 năm trước cứ mỗi tháng 2 lần ông ta sẽ đều đặn thu vào một lượng lớn dược liệu rồi âm thầm vận chuyển chúng đi bằng đường biển.

- Các dược liệu đó được vận chuyển đến đâu?

- Đảo Ngọc Bích.

- Đảo Ngọc Bích? Đó chẳng phải hòn đảo 3 năm trước ông ta mua dùng để làm khu du lịch nghỉ dưỡng sao? Vận chuyển đến đó làm gì?

- Bách tổng, số dược liệu kia sau khi được đưa lên đảo bằng đường tàu thì tiếp theo sẽ vận chuyển vào căn cứ bí mật nằm sâu trong lòng đảo.

- Căn cứ ngầm trong lòng đất sao?

- Đúng vậy, căn cứ ngầm này nằm sâu trong lòng đất. Nó được dùng làm nơi thí nghiệm hàng cấm.

Nghe đến đây Bách Ảnh Quân khẽ cong môi:

- Đúng là thú vị! Không ngờ ông ta lại dám làm đến mức này. Xem ra đúng là không sợ chết.

Thư ký kế bên khẽ dùng tay đẩy nhẹ gọng kính rồi trầm giọng:

- Bách tổng, người hại phu nhân đợt này vẫn chưa điều tra được.

- Không sao, tôi có cách!

Thư ký nghe xong thì khó hiểu nhìn anh:

- Chẳng lẽ ngài biết ai là hung thủ?

- Muốn bắt được kẻ cầm đầu nhất định không được nóng vội. Giải 4 tên kia đến đây, tôi tự mình tra hỏi!

Thư ký cúi người như đã hiểu, anh ra lệnh cho đám vệ sĩ kế bên lập tức giải 4 tên kia đến sảnh chính.

Sau khi được giải đến trước mặt Bách Ảnh Quân, 4 tên đàn ông bắt đầu quỳ lạy:

- Bách tổng, chúng tôi không biết người phụ nữ kia là vợ của ngài. Nếu biết cho dù có 100 lá gan chúng tôi cũng không dám.

Nghe thấy lời biện minh của tên cầm đầu, Bách Ảnh Quân khẽ nhếch mép. Ánh mắt anh sắt lên sự hận thù, gương mặt lạnh lùng không biểu cảm:

- Không biết? Trong đoạn camera đó tao đã nghe rất rõ 4 từ "Bách thiếu phu nhân" phát ra từ miệng của mày. Mày dám bắt cóc vợ tao, còn dám hành hạ người phụ nữ của đến thừa sống thiếu chết. Đúng là ăn gan hùm!

- Bách tổng, chúng tôi chỉ là nhất thời bị tiền làm cho mờ mắt. Xin ngài tha cho chúng tôi!

- Tha? Vậy nói ra người đứng phía sau tụi mày đi.

- Tôi... tôi thật sự không biết.

- Không biết? Vậy thì tiếp tục đánh đi! Đánh đến khi nói mới thôi.

Tiếng roi lại vun vút vang lên trong không gian tối tăm, lạnh lẽo. Khoảng không tĩnh lặng phút chốc bị xé toạc bởi tiếng chan chát của roi và tiếng kêu la thảm thiết. Sau mười mấy roi cuối cùng tên cầm đầu cũng không chịu nổi, hắn lết trên mặt sàn không ngừng dập đầu cầu khẩn:

- Tôi nói... tôi nói mà!

Bách Ảnh Quân ngồi trên ghế chậm rãi mở mắt, ngón tay anh gõ vào ghế tạo thành một âm thanh vang đều, giọng nói lãnh đạm gằn xuống:

- Nói!

- Là... là một người phụ nữ! Cô ta mặt một chiếc áo choàng màu xám, nón áo che phủ cả gương mặt. Giọng nói cũng bị mấy chuyển âm làm cho khác. Trên chân cô ta có đeo một chiếc lắc hình hồ ly màu vàng, cánh tay còn có xăm hình hoa hồng trắng.