Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 30: Sự thật phơi bày



Câu hỏi của tên cầm đầu kia vừa thốt lên lập tức khiến không gian xung quanh rơi vào khoảng lặng. Bách Ảnh Quân đứng từ xa cũng cảm thấy ngạc nhiên trước câu hỏi đó. Ngược lại với sự kinh ngạc của Bách Ảnh Quân và tên cầm đầu, Bách Mỹ Tranh lại vô cùng bình tĩnh. Cô liếc nhìn tên cầm đầu rồi không kiêng dè mà thẳng thừng thừa nhận:

- Phải, tôi thích anh cả! Từ lần đầu gặp gỡ tôi đã đem lòng yêu anh ấy. Anh cả trong mắt tôi không gì có thể sánh bằng.

- Nhưng hắn là anh trai cô đó!

- Đúng thì đã sao? Nói sao cũng chẳng phải là ruột thịt sao phải kiêng dè? Tôi có tình ý với một nam nhân xuất sắc như vậy có gì là sai chứ?

- Đó là lý do cô giết vợ hắn?

- Không sai! Anh cả đối với tôi chính là một mục tiêu không thể từ bỏ, tôi yêu anh ấy hơn Hạ Di Giai nhiều. Dựa vào cái gì người anh ấy chọn lại là chị ta?

Tất cả những lời nói của Bách Mỹ Tranh không sót một từ đều bị Bách Ảnh Quân nghe được. Anh sa sầm mặt mày khi biết người Bách Mỹ Tranh thích là mình, anh càng hận vì người muốn hại chết vợ anh lại chính là đứa em gái út của anh. Mọi chuyện đã đến nước này, Bách Ảnh Quân không còn cách nào khác là phải ra mặt:

- Thì ra là em Bách Mỹ Tranh!

Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Bách Mỹ Tranh giật mình, cô xoay người kinh hoàng phát hiện ra người đứng sau mình là Bách Ảnh Quân. Bách Ảnh Quân nhìn cô với anh mắt ghê tởm, anh đưa tay giáng thẳng vào mặt đứa em gái của mình một bạt tai thật mạnh khiến mặt Bách Mỹ Tranh ửng đỏ. Anh giương đôi mắt đang bừng bừng sát khí nhìn Bách Mỹ Tranh, gương mặt lúc này đã biểu thị rõ ràng sự phẫn nộ:

- Bách Mỹ Tranh, người bắt cóc muốn hại chết Giai nhi là cô? Sao cô dám?

Bách Mỹ Tranh bị đánh bất ngờ khiến mặt bị lệch sang một bên, cảm giác đau rát từ má truyền đến khiến khóe mắt cô khẽ rơi vài giọt nước mắt. Cô rưng rưng như không tin được nhìn vào Bách Ảnh Quân:

- Anh cả, anh đánh em?

Cái tát vừa rồi của Bách Ảnh Quân như đã thành công chạm đến nỗi đau tận cùng trong tim Bách Mỹ Tranh, khiến cô ta giận dữ:

- Cái tát vừa nãy của anh đau lắm đấy anh cả! Nhưng nó cũng đã giúp em tỉnh ngộ ra rồi! Phải, người bắt cóc và muốn giết chết Hạ Di Giai là em đó!

Chát

Lại một lần nữa tiếng chát vang lên, Bách Ảnh Quân như mất hết khống chế thẳng tay tát thêm vào mặt Bách Mỹ Tranh thật mạnh. Anh nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy sự hận thù, giọng nói lạnh lùng vang lên gằn từng chữ:

- Bách Mỹ Tranh! Tôi nhất định bắt cô trả giá!

Nói rồi Bách Ảnh Quân xoay lưng rời đi bỏ lại phía sau Bách Mỹ Tranh không cam tâm đang gào thét:

- Anh cả, tại sao lại đối với em như vậy? Em thích anh thật lòng mà! Anh cả!

Sau khi đã an ổn ngồi trên xe, Bách Ảnh Quân ghét bỏ lấy ra một chiếc khăn rồi chà mạnh vào tay sau đó vứt ra đường. Thư ký Sở thấy thế liền hỏi:

- Bách tổng, anh không sao chứ?

Bách Ảnh Quân im lặng một hồi rồi như cố kìm nén cơn giận, anh nói:

- Bẩn! Cô ta rất bẩn!

- Ngài định xử lý hai tên đó thế nào?

- Mang Bách Mỹ Tranh nhốt lại còn tên thủ lĩnh kia thì tiếp tục hành hạ như cũ.

- Vâng, thưa sếp!

Thấy cảm xúc của Bách Ảnh Quân ngày càng vượt xa tầm kiểm soát, cuối cùng Sở Phàm lên tiếng:

- Bách tổng, đến giờ hẹn với phu nhân rồi ạ!

Nghe đến cái tên Hạ Di Giai, cơn thịnh nộ trong Bách Ảnh Quân phút chốc được xoa dịu, anh khẽ thở ra lấy lại bình tĩnh rồi lệnh cho Sở Phàm chạy xe đến bệnh viện.

Phía bên này, Hạ Di Giai sau khi tỉnh dậy thấy tờ giấy note của Bách Ảnh Quân thì ngoan ngoãn ăn hết bát cháo. Ăn xong thì cũng đã là 4 giờ thế nên Hạ Di Giai bắt đầu nôn nóng chuẩn bị. Cô nhấc máy gọi cho quản gia Trần bảo ông đem đến cho mình vài bộ váy và dụng cụ trang điểm rồi hí ha hí hửng ngồi trước gương bắt đầu thắt tóc.

15 phút sau, váy và dụng cụ trang điểm cũng đã được đưa đến. Hạ Di Giai háo hức nhìn vào đống đồ rồi bắt đầu chọn. Sau 10 phút cuối cùng bộ váy ưng ý với cô nhất cũng đã được chọn ra, đó là một chiếc váy hai dây màu hồng nhạt, bên trên cổ áo được điểm xuyết vài dún bèo nữ tính. Chính giữa váy là hàng nút được kết vào tinh tế, nhìn tổng thể khiến chiếc váy vừa nhẹ nhàng lại năng động.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Hạ Di Giai háo hức nhìn mình trong gương, cô xoay đi xoay lại trước gương vài vòng rồi tự cười trong sung sướng.

Đúng 6 giờ, thời khắc cô mong chờ cuối cùng cũng đến nhưng chồng cô hình như hơi khác lạ. Phía ngoài cửa, thân ảnh một người đàn ông từ từ tiến vào, anh ôm lấy eo cô rồi hôn lấy đôi môi màu anh đào đỏ. Bách Ảnh Quân nắm chặt lấy tay Hạ Di Giai, anh gục đầu lên vai cô cố kìm nén đi những cảm xúc tội lỗi.

Thấy Bách Ảnh Quân buồn, Hạ Di Giai khẽ nhìn anh âu yếm hỏi:

- Anh sao thế? Anh buồn chuyện gì à?

- Giai nhi, em sẽ tha thứ nếu anh phạm lỗi không?

Nghe câu hỏi của Bách Ảnh Quân khiến Hạ Di Giai khó hiểu nhưng cô vẫn mỉm cười đáp:

- Đương nhiên em sẽ rất giận nhưng tất nhiên sẽ tha thứ. Anh... đã làm gì sai sao?

Nhìn vào mắt Hạ Di Giai lúc này khiến cảm xúc của Bách Ảnh Quân bị dồn lên đỉnh điểm. Anh ôm chặt Hạ Di Giai vào lòng giọng nghẹn ngào:

- Tại anh mà em gặp nguy hiểm! Nếu không phải tại anh...

Câu nói chưa kịp thoát ra đã bị bàn tay của Hạ Di Giai chặn lại, cô nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt chồng mình, giọng nói nhẹ nhàng an ủi:

- Đó là sự cố ngoài ý muốn! Không phải lỗi tại anh nên không được tự trách. Nếu không em sẽ giận đó!

Câu nói trưởng thành lại pha chút ngây ngô của Hạ Di Giai phút chốc khiến Bách Ảnh Quân bật cười. Anh khẽ gật đầu rồi nắm tay cô rời khỏi bệnh viện, đêm hôm đó dưới bầu trời đầy sao cả hai đã cùng trải qua một đêm vui vẻ.