Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 32: Bài học từ những sai lầm



Bách Mỹ Tranh lúc này ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bách Ảnh Quân với hai hàng nước mắt đã chảy dài. Cuối cùng như mất hết niềm tin cô cất giọng uất ức:

- Là Du Mẫn Hoa nói! Chị ấy đưa tài khoản tin nhắn của anh cho em rồi còn gửi em bức thư tình anh viết. Đêm hôm đó, em đã gửi tin nhắn vào tài khoản đó để xác nhận với anh, cuối cùng em nhận được câu trả lời "anh thích em lắm!".

Nói rồi Bách Mỹ Tranh bật khóc, cô ta đau khổ tột cùng trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Sao lại không thừa nhận từng nói thích em? Sao lại thay đổi thái độ với em trở nên không cần em nữa? Sao từ đầu không cho em biết là không hề có tình cảm với em? Sao lại chà đạp tình cảm của em tới mức độ như thế?

Cuối cùng cô giương đôi mắt tuyệt vọng nhìn vào Bách Ảnh Quân, trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo hét lớn:

- Em không phục! Hạ Di Giai có cái gì tốt? Chị ta chẳng qua chỉ là một con điếm, một con điếm từng bị đàn ông chơi đùa! Anh có cái gì mà yêu thích?

Xoảng

Câu nói của Bách Mỹ Tranh lập tức chọc cho Bách Ảnh Quân mất khống chế, anh điên tiết bóp nát ly rượu đang uống dỡ trên tay khiến mảnh thủy tinh đâm vào làm tay chảy máu. Trong cơn tức tối, đôi mắt anh hiện rõ sự điên cuồng, những sợi gân đỏ hằn lên nơi đáy mắt. Cuối cùng anh tức giận nghiến chặt răng:

- Ai cho em nói về Giai nhi như thế? Bách Mỹ Tranh, đừng đi quá giới hạn của anh!

Bách Mỹ Tranh bị cảnh tượng vừa rồi làm cho sợ chết khiếp, cô run rẩy ngồi bệt xuống sàn, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu:

- Là... là Du Mẫn Hoa nói với em như thế! Em chỉ nói sự thật thôi mà! Sao anh lại phải tức giận như thế?

Nghe đến đây Bách Ảnh Quân như chợt hiểu ra điều gì, anh lấy lại bình tĩnh thở ra hỏi:

- Du Mẫn Hoa đã nói những gì? Dựa vào đâu mà em tin những gì cô ta nói?

Thấy Bách Ảnh Quân đã bình tĩnh lại thì Bách Mỹ Tranh mới hết sợ, lúc này cô ta mới đờ người ra bắt đầu hồi tưởng lại. Một lúc lâu sau, Bách Mỹ Tranh từ từ nói:

- Hôm đó là một buổi tối trời mưa, em nhớ rất rõ rằng em đang ôn bài thì Du Mẫn Hoa gửi tin nhắn tới. Cô ta gửi cho em rất nhiều hình, trong đó mỗi tấm hình đều là Hạ Di Giai đang cặp kè cùng một người đàn ông khác. Có khoảng gần 10 tấm hình là cảnh ôm hôn thân mật còn lại chỉ là những tấm bình thường. Cuối cùng chị ta còn gửi một tin nhắn, chị ta nói với em tất cả những người đàn ông kia đều là người mà chị dâu đã lên giường, kêu em phải tránh xa chị dâu còn nói với em nhất định không được để ai biết.

Nói đến đây Bách Mỹ Tranh khựng lại rồi dường như cũng đã hiểu ra cô ta lập tức ngẩng mặt nhìn Bách Ảnh Quân nói:

- Không lẽ tất cả đều là...

- Đúng, là do cô ta bày ra hết.

Bách Mỹ Tranh lúc này cuối đầu hổ thẹn, cô ta cảm thấy xấu hổ khẽ giải thích:

- Anh và chị dâu từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình cảm của cả hai sâu đậm không ai không biết. Trong lúc nhất thời, em đã bị sự ganh tị làm cho mờ mắt nên mới không phân biệt đúng sai tin lời xằng bậy của Du Mẫn Hoa. Đúng thật là đáng hổ thẹn!

Tới đây mọi việc cũng đều đã sáng tỏ, Bách Ảnh Quân khẽ nhìn Bách Mỹ Tranh rồi thở dài nói:

- Chuyện này anh sẽ bỏ qua! Coi như là sự hiểu lầm dẫn đến tai họa, anh sẽ không truy cứu nữa. Chỉ cần em đến gặp Giai nhi rồi xin lỗi cô ấy đàng hoàng, chuyện này coi như kết thúc.

Bách Mỹ Tranh ngước nhìn anh mình rồi như đã biết lỗi sai, cuối đầu hổ thẹn:

- Anh không trách em sao? Không ghét em vì tình cảm nhất thời mà bị che mờ lý trí?

- Mỹ Tranh, thật ra cảm giác của em đối với anh không phải là thích! Em chỉ đơn giản là yêu mến anh như một người anh trai thôi!

- Không! Em thích anh thật mà anh cả, không phải tình cảm yêu mến đâu. Em sợ mất anh mà!

- Mỹ Tranh, lúc đó em còn nhỏ làm sao biết được cái gì gọi là thích? Chỉ đơn giản là nhận được lời tỏ tình nên mới cảm thấy rung động. Là rung động trước cảm giác mới mẻ không phải có tình cảm với anh!

Nói đến đây Bách Ảnh Quân đứng dậy tiến lại gần em gái mình, anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Bách Mỹ Tranh rồi khẽ xoa đầu cô khuyên bảo:

- Mỹ Tranh, em vẫn còn chưa biết thế nào là yêu! Khi hai người tình nguyện ở bên nhau, hi sinh và thấu hiểu nhau mới gọi là tình yêu thật sự. Em còn trẻ, đoạn đường phía trước còn dài, còn nhiều điều cần phải học hỏi. Mỹ Tranh xinh đẹp như vậy, anh tin tương lai sau này sẽ có một người đàn ông xứng đáng để em nương tựa.

Bách Mỹ Tranh lần đầu cảm nhận hơi ấm từ anh trai thì vô cùng xúc động, cô òa khóc như một đứa trẻ rồi hỏi:

- Liệu chị dâu sẽ tha thứ cho em không?

Nghe được câu hỏi của Bách Mỹ Tranh, Bách Ảnh Quân nhìn cô khẽ cười:

- Em còn trẻ, còn chưa trãi sự đời, gây ra sai lầm cũng là điều dễ hiểu. Chỉ cần em chân thành xin lỗi, chị dâu chắc chắn sẽ bỏ qua. Xã hội đó giờ luôn đầy rẫy người xấu, một bước nhún lầy sẽ mãi mãi không thể quay đầu. Sau này em ra đời sẽ gặp phải rất nhiều chông gai! Nên nhớ là dù có khó khăn gì cũng không được gục ngã, chỉ cần em có suy nghĩ xấu sớm muộn gì cũng sẽ làm ra chuyện xấu có biết chưa!

Lời khuyên của Bách Ảnh Quân như khiến Bách Mỹ Tranh thức tỉnh, cô đưa tay lau khô hai hàng nước mắt rồi nhẹ nhàng cảm ơn anh sau đó hạ quyết tâm sẽ sống thật đàng hoàng, không trở thành những kẻ xấu xa như anh trai nói.

Cuối cùng Bách Ảnh Quân cũng đã thành công kéo em gái mình ra khỏi đầm lầy hung ác, anh mừng vì cuối cùng cô bé cũng đã hiểu ra. Anh đưa tay đỡ Bách Mỹ Tranh đứng lên rồi cả hai cùng ra xe trở về nhà cũ. Về nơi có mọi sự yêu thương, che chở của gia đình, Bách Ảnh Quân tin rằng dưới sự dạy dỗ bao năm của ba mẹ Bách Mỹ Tranh sẽ không phạm thêm lỗi sai nào nữa.

Sai lầm lần này của Bách Mỹ Tranh cũng sẽ trở thành bài học đắt giá giúp cô bé hiểu ra nhiều điều và trưởng thành hơn trong tương lai sắp tới. Cũng chính ngày hôm đó, ranh giới giữa tình yêu và sự hận thù chính thức luân chuyển, nó lấy đi những thứ xấu xa và trả về một Bách Mỹ Tranh lương thiện.