Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 37: Lại là Du Mẫn Hoa!



Sau sự việc quá mức chấn động vào buổi sáng, Bách Ảnh Quân quyết định đưa Hạ Di Giai ra ngoài cho khuây khỏa. Anh khoác cho cô một lớp áo len mỏng trước khi ra ngoài rồi nắm tay cô đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện.

Hôm nay trời đã bắt đầu vào thu, những ngọn gió hiu hiu thổi qua làm không khí xung quanh trở nên lãng mạn, rất thích hợp để đi dạo ngắm cảnh. Cả hai người chầm chậm đi xung quanh ngắm hoa rồi dừng lại trước một cây cổ thụ lớn.

Đứng dưới tán cây cổ thụ, Hạ Di Giai khẽ nghiêng đầu tựa vào vai Bách Ảnh Quân, hai tay đan chặt vào nhau lòng thầm ước nguyện. Sau khi ước nguyện xong xuôi, Hạ Di Giai bắt đầu đưa tay hái một bông hoa dưới gốc cây. Cô suy nghĩ hồi lâu rồi xoay người nắm tay Bách Ảnh Quân kéo anh về phòng bệnh.

Về đến phòng bệnh, Hạ Di Giai cởi áo len khoác ngoài rồi cắm bông hoa vừa hái được vào lọ. Sau khi xong xuôi hết mọi việc, cô đưa tay ngoắc Bách Ảnh Quân lại gần chỗ mình rồi chỉ tay vào chiếc ghế đối diện mình kêu anh ngồi xuống.

Ngay khi anh vừa ngồi vào chiếc ghế thì Hạ Di Giai bắt đầu lên tiếng:

- Anh biết hết tất cả mọi chuyện vào lúc nào? Tại sao lại biết?

Nhận được câu hỏi của Hạ Di Giai, Bách Ảnh Quân ngồi đối diện cô lập tức mở miệng đáp:

- Anh chỉ vừa biết chuyện chiều hôm kia thôi, đến tối qua anh mới nói cho ông và ba mẹ biết.

- Anh muốn em tha thứ cho con bé sao?

Câu hỏi của Hạ Di Giai khiến Bách Ảnh Quân cảm thấy hơi kinh ngạc. Tuy nhiên sau đó anh vẫn thản nhiên trả lời:

- Không đâu Giai nhi! Anh không muốn ép em làm những điều em không thích. Nếu em không muốn tha thứ cho Mỹ Tranh thì đừng ép mình phải tha thứ. Con bé cũng đã đủ trưởng thành rồi, cũng nên để nó tự đối mặt với những sai lầm mà bản thân phạm phải.

Hạ Di Giai sau khi nghe thấy câu trả lời của anh thì không nói. Cô im lặng một hồi rồi mới mở miệng:

- Em chỉ là nhất thời chưa thể chấp nhận được! Nếu thật sự chỉ vì ghen tức với em thì em không tin Tiểu Tranh dám làm chuyện đó. Con bé còn nhỏ, nếu không phải bị tác động mạnh từ phía bên ngoài thì không lý nào con bé dám ra tay tàn nhẫn như thế.

Bách Ảnh Quân nghe Hạ Di Giai phân tích xong thì nhìn cô khẽ gật đầu. Gương mặt anh lúc này đanh lại, ánh mắt sắc lạnh tỏa ra khí thế bức người:

- Em phân tích không sai! Quả thật có kẻ đứng sau giật dây khiến Mỹ Tranh mất hết lý trí.

Nhìn biểu hiện của Bách Ảnh Quân khiến Hạ Di Giai phần nào hiểu rõ. Cô đưa tay nắm lấy tay chồng hỏi:

- Anh biết kẻ đứng sau giật dây là ai có phải không? Nói cho em nghe đi! Là ai mà lại câm thù em đến vậy?

Bách Ảnh Quân lúc này khẽ thở dài, anh nắm lấy bàn tay đang nắm chặt tay mình, giọng đầy sự bất lực:

- Là Du Mẫn Hoa!

Hạ Di Giai bất ngờ khi nghe đến cái tên này. Đây vốn chẳng phải cái tên xa lạ gì nhưng đủ làm cô kinh ngạc. Điều làm Hạ Di Giai thắc mắc ở đây là mục đích khiến Du Mẫn Hoa làm vậy. Bởi vì cô ta luôn ở nước ngoài nên ngay từ đầu tên cô ta không hề nằm trong danh sách nghi ngờ. Tuy nói Du Mẫn Hoa là người yêu cũ của chồng cô nhưng cô với cô ta còn chưa gặp mặt lần nào sao lại hận cô như thế?

- Du Mẫn Hoa? Nhưng sao cô ta làm được? Không phải cô ta chỉ mới về nước cách đây không lâu sao?

- Đúng là người phụ nữ đó, anh đã cho người điều tra cũng đã hỏi Mỹ Tranh hết rồi. Lúc còn du học ở nước ngoài, cô ta đã giả danh anh để gửi cho Mỹ Tranh thư tình cũng như tin nhắn ngọt ngào khiến con bé lầm tưởng rằng anh cũng thích nó. Sau đó cô ta đã cho người ghép hình em với nhiều người đàn ông khác nhau rồi gửi cho Mỹ Tranh khiến con bé hiểu lầm. Cuối cùng cô ta tiêm nhiễm vào đầu Mỹ Tranh những tư tưởng độc ác rồi giật dây để con bé gây ra một loạt rắc rối như bây giờ.

Nghe đến đây bất giác khiến Hạ Di Giai nổi hết da gà, cô rùng mình rồi nhìn Bách Ảnh Quân tiếp tục hỏi:

- Nhưng em có làm gì cô ta đâu sao lại căm thù em đến thế? Chẳng lẽ chỉ vì còn tình cảm với anh mà phải ra tay tàn độc như vậy?

Nhận được câu hỏi của Hạ Di Giai, Bách Ảnh Quân gật đầu đồng ý:

- Cô ta trước giờ đều luôn có tính chiếm hữu rất cao, theo suy nghĩ của anh chắc là do ghen tức với em nên mới muốn diệt trừ em cho bỏ ghét.

Nghe đến đây Hạ Di Giai nhìn sang Bách Ảnh Quân. Cô mỉm cười nhìn anh rồi lại chu môi giận dỗi:

- Nói vậy em bị bắt cóc chẳng phải đều là tại anh sao! Cô ta thích anh như thế lại bị từ chối nên đâm ra mới ghét em đấy! Không biết đâu anh phải bồi thường cho em tổn thất tinh thần còn có thiệt hại về thân thể.

Nhìn thấy biểu cảm này của cô thoáng chốc đã chọc cho Bách Ảnh Quân phải bật cười. Anh đứng dậy đi đến ngồi lên giường bệnh của Hạ Di Giai khẽ xoa đầu cô nói:

- Anh bồi thường! Bồi thường cả đời cho em cũng được.

Nói rồi hai người ôm lấy nhau cười thật lớn. Trong căn phòng bệnh rộng lớn mọi hiểu lầm dần được xóa bỏ, cả hai người ngồi lại cùng nhau nhìn ra cửa ngắm mặt trời. Trong lòng mỗi người giờ khắc này đều tràn đầy hạnh phúc, họ cùng khắc tên nhau và cả những ký ức ngọt ngào vào sâu trong lòng ngực. Có lẽ đối với họ những thử thách hay sự thật bây giờ đều chẳng còn quan trọng, quan trọng là hai người họ vẫn ở bên nhau. Chỉ cần có nhau thì cả hai sẽ vượt qua được tất cả.