Cơ Hội Cuối: Liệu Kịp Nói Yêu Em

Chương 80: Cám dỗ chết người



Sau khi lau sạch cơ thể cho Hạ Di Giai lúc này Bách Ảnh Quân mới bắt đầu chuẩn bị quần áo. Anh quấn cả người cô lại bằng một chiếc khăn lông lớn, Hạ Di Giai cuộn mình trong chiếc khăn lớn đôi mắt hướng về phía chồng nhõng nhẽo:

- Ông xã, em lạnh!

Bách Ảnh Quân nghe vậy thì vô cùng bối rối, anh đã quấn cho cô chiếc khăn dày như vậy rồi mà sao vẫn có thể lạnh? Bách Ảnh Quân giây trước vừa thắc mắc nhưng giây sau liền chuyển sang tự trách. Biết vậy ngay từ đầu anh đã dặn trợ lý đi mua quần áo trước rồi chứ không đợi lau xong người cô mới kêu mua.

Nghĩ rồi Bách Ảnh Quân đi đến trước mặt Hạ Di Giai dang rộng hai tay ôm cô vào lòng nói:

- Bảo bối ngoan, anh ôm em cho đỡ lạnh nhé!

Hạ Di Giai cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể chồng thì vô cùng thích thú, cô áp sát cơ thể mình vào cơ thể anh, đầu tựa vào ngực anh không ngừng dụi dụi. Bách Ảnh Quân thấy một màn này thì lập tức không cách nào kiềm chế bản thân, dáng vẻ này của vợ anh cũng quá dụ người rồi. Anh dù có nói thế nào cũng là một người đàn ông hơn nữa còn là một người đàn ông đang thời trai trẻ. Bảo anh một lúc nhịn tận 9 tháng trời thôi thì giết anh đi còn hơn!

Nghĩ vậy Bách Ảnh Quân lộ ra bộ mặt ấm ức, anh cúi xuống nhìn con mèo nhỏ đang cọ tới cọ lui trong lòng mình lều trại bất ngờ dựng lên thẳng đứng. Hạ Di Giai bên dưới đang yên lành hưởng thụ hơi ấm của chồng thì bỗng bị một vật cứng cứng va phải. Cô cúi đầu nhìn xuống phát hiện em trai nhỏ giữa hai chân chồng mình đã nổi dậy thì liền đưa mắt hướng lên.

Mặt Bách Ảnh Quân lúc này đã bắt đầu ửng đỏ, hơi thở dồn dập hắc ra từng cơn trông vô cùng khó chịu. Cả cơ thể anh có cảm giác như bị hàng ngàn con kiến vây quanh gặm cắn khiến sắc mặt anh càng khó coi hơn. Thấy vậy Hạ Di Giai lập tức hiểu ra mọi chuyện, cô phì cười dùng tay chạm vào vật thể nam tính kia khẽ vuốt ve nhè nhẹ làm ai đó phút chốc không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.

Bách Ảnh Quân đưa tay nắm lấy bàn tay đang hành động của Hạ Di Giai, sự thích thú mà cơn khoái cảm mang lại làm anh lu mờ đi lý trí. Sự ma sát giữa bàn tay bé nhỏ của cô và vật nam tính kia càng ngày càng nhanh mang cho Bách Ảnh Quân một cảm giác kích thích đến lạ. Anh cúi đầu ngậm lấy vành tai của Hạ Di Giai khẽ thủ thỉ:

- Giai nhi, đừng nghịch!

Hạ Di Giai thấy thế càng được nước làm tới, cô giơ bàn tay còn lại lên khẽ vuốt ve theo từng đường trên cơ thể chồng mình làm anh phút chốc mất kiểm soát. Bách Ảnh Quân đưa tay giữ lấy hai bàn tay của Hạ Di Giai rồi đè cô lên tường nói:

- Giai nhi, đừng đùa với lửa!

- Em cứ thích trêu đùa!

- Bảo bối ngoan, chúng ta dừng lại được rồi.

Hạ Di Giai nghe vậy thì xụ mặt, có người chồng nào ai đời đang lúc hưng phấn lại bắt dừng lại? Nghĩ vậy Hạ Di Giai tức giận dùng dằng, vẻ mặt cô lộ rõ vẻ không cam tâm cất tiếng:

- Không chịu! Anh đã như vậy rồi chẳng lẽ còn nhịn được sao?

- Giai nhi, em ra ngoài trước đợi anh giải quyết xong sẽ ra sau.

- Không chịu đâu, em lạnh! Ông xã, em muốn!

Bách Ảnh Quân lúc này mới chợt hiểu ra tất cả, thì ra sau khi thấy phản ứng sinh lý của anh cô đã cố tình dụ hoặc để anh nổi lên ham muốn. Nghĩ đến đây Bách Ảnh Quân tối sầm mặt, đôi mắt anh hiếp lại liếc nhìn cô vợ nhỏ dưới thân lạnh giọng:

- Không được!

- Tại sao không được chứ?

Hạ Di Giai uất ức nhìn anh với ánh mắt hậm hực hỏi. Thấy vậy Bách Ảnh Quân khẽ thở dài, anh đưa tay cốc một cái vào trán cô nói:

- Giai nhi, sức khỏe em còn yếu không thích hợp làm, huống hồ em còn đang mang thai sao có thể được.

- Sao lại không được? Em khỏe rồi mà! Ông xã, anh không thương em!

Hạ Di Giai nói với vẻ mặt phụng phịu, cô nhăn nhó nũng nịu với Bách Ảnh Quân đủ kiểu buộc anh phải chiều theo ý mình làm anh cũng hết cách. Bách Ảnh Quân chưa biết phải giải quyết thế nào nên giương đành giương đôi mắt bất lực về phía cô nhỏ giọng nói:

- Bảo bối ngoan, em đừng hành hạ anh có được không? Em tưởng anh không có ham muốn sao? Có chứ! Nhưng bác sĩ đã dặn trước với anh rồi, trong ba tháng đầu tuyệt đối không được hành sự nếu không sẽ ảnh hưởng đến em bé. Nếu không anh đã nhào vào ăn sạch sẽ em từ lâu rồi!

- Nhưng mà...

Ngay lúc sắp cháy nhà đến nơi thì bỗng bình cứu hỏa được đưa đến, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa tiếp đến là giọng đàn ông truyền đến:

- Bách tổng, quần áo ngài cần đã có rồi!

Nghe vậy Bách Ảnh Quân vội thả hai tay Hạ Di Giai ra rồi cúi người ôm cô lên bế vào phòng. Trước khi mở cửa, Bách Ảnh Quân đặt Hạ Di Giai xuống giường ân cần lấy mền đắp thêm ở bên ngoài chiếc khăn cho cô rồi mới ung dung mở ra mở cửa.

Cánh cửa bật mở, bên ngoài xuất hiện Sở Phàm với bộ dạng mồ hôi đổ hột, gương mặt anh cắt không còn một giọt máu vì bị sếp hối thúc. Trên tay Sở Phàm là hai túi quần áo một của anh một của cô, sau khi nhìn thấy Bách Ảnh Quân, Sở Phàm nở một nụ cười chuyện nghiệp giơ hai túi đồ trên tay đưa cho anh thở dốc nói:

- Sếp, quần áo anh cần!