Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 48: Chúc phúc



Edit: SCR0811

Lúc Ngụy Ký nhận lệnh đưa Mễ Uyển trở về, mắt vẫn nhìn chằm chằm thanh Huyền Thiết kiếm trong tay Mễ Uyển, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Mễ Uyển khó chịu nhíu mày, cô cảm thấy đứa hậu bối này của mình cái gì cũng tốt, chỉ riêng chuyện có việc không nói, cứ thích dùng ánh mắt nhìn chòng chọc đến khi người ta khó chịu phải tự hỏi trước là không tốt.

"Muốn gì thì nói đi."

"Kiếm này là ông nội tôi tặng cho cô sao?" Được phép hỏi, Ngụy Ký lập tức mở miệng.

"Đúng vậy" Đến giờ Mễ Uyển vẫn chưa hiểu sao ông Ngụy bỗng nhiên lại nhiệt tình đến vậy. Lúc đó hình như mình vẫn chưa nói sẽ chữa bệnh cho ông ta, giả thuyết muốn báo ân không được thành lập.

"Chị có biết thanh kiếm này là kiếm gì không?" Ngụy Ký lại hỏi.

"Huyền Thiết Kiếm."

"Vậy chị có biết thanh này là kiếm của chưởng môn Huyền Vụ Sơn không?" Ngụy Ký tiếp tục hỏi.

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Nếu không nói rõ, coi chừng tôi đánh cậu đấy." Mễ Uyển bị hỏi từng câu nhỏ giọt, nóng máu.

Ngụy Ký không dám thừa nước đục thả câu nữa, vội giải thích: "Huyền Vụ Sơn của tụi em có quy định, ai giữ kiếm của chưởng môn thì người đó chính là chưởng môn."

"!!" Huyền Vụ Sơn có quy định này hả? Sao tôi không biết? Mễ Uyển ngơ ngác.

Huyền Vụ Sơn chưa từng có quy định này, cái gọi là pháp khí của chưởng môn, không phải là ai lên làm chưởng môn thì pháp khí của người đó sẽ thành pháp khí của chưởng môn sao? Sao lý lẽ bị bẻ ngược lại rồi?

"Cho nên..." Mễ Uyển giơ thanh Huyền Thiết kiếm trong tay lên: "Hiện giờ tôi là chưởng môn của các cậu?"

"Dạ" Ngụy Ký nghiêm túc gật đầu.

"Nói đùa gì thế, quy định này do ai đặt ra?" Mễ Uyển xù lông.

"Chưởng môn đời thứ bảy, chưởng môn Nhan Tụ." Ngụy Ký nói: "Lúc ngài ấy thoái vị đã nói từ nay về sau, bất luận là ai, chỉ cần có thể điều khiển được pháp khí này, người đó chính là chưởng môn của Huyền Vụ Sơn."

Nhan Tụ, tiểu sư đệ, đầu cậu bị nước vào rồi hay sao? Cách năm trăm năm còn hại sư tỷ tôi?

Năm trăm năm trước, thanh Huyền Thiết kiếm này vừa lúc là kiếm của chưởng môn đời thứ sáu, cho nên lúc ông Ngụy nói kiếm của chưởng môn Mễ Uyển cũng không nghĩ nhiều, bởi vì ấn tượng của cô về pháp khí của chưởng môn trùng hợp dừng lại ở thanh Huyền Thiết kiếm này, không ngờ sau năm trăm năm, tiểu sư đệ lại đào cho cô một cái hố to như thế.

"Chị Mễ, vậy từ nay về sau em sẽ gọi chị là chưởng môn sư tỷ?" Ngụy Ký nhỏ giọng hỏi.

"Câm miệng" Mễ Uyển đen mặt, tôi là cụ tổ: "Cậu về nói lại với ông Ngụy, tôi sẽ không làm chưởng môn đâu."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà gì hết." Mễ Uyển trừng mắt nhìn Ngụy Ký một cách hung tợn, Ngụy Ký không dám nói lời nào, yếu ớt "dạ" một tiếng.

"Cậu cũng cầm Huyền Thiết kiếm lại đi." Mễ Uyển nhét Huyền Thiết kiếm vào lòng Ngụy Ký. Nếu nhận thứ này, sau này sẽ phải ôm đồm rất nhiều chuyện, cô không thèm.

Sắc mặt Ngụy Ký tái nhợt, không dám nhận kiếm, sợ hãi lùi hẳn về sau: "Chị Mễ, em không lấy lại được, nếu em cầm, ông nội sẽ đánh chết em mất, muốn trả thì chị tự trả đi."

"..." Mễ Uyển thấy nét sợ hãi trên mặt cậu trai không phải giả, nghĩ cũng không nên khiến một đứa nhóc khó xử, đành cầm Huyền Thiết kiếm lại, nói: "Được rồi, chờ bữa nào có thời gian, tôi lại đưa cậu cầm về."

Ngụy Ký thở phào nhẹ nhõm, không dám nói lung tung nữa, thành thật đưa Mễ Uyển về nhà. Sau khi đưa người về, Ngụy Ký cấp tốc chạy về trang viên, vào phòng ngủ của ông nội.

Trong phòng ngủ, ông Ngụy đang bưng chén thuốc lên định uống. Ban nãy Mễ Uyển viết đơn thuốc xong, ông liền sai người mua về sắc, thấy cháu mình về, ông Ngụy hỏi ngay: "Đưa chưởng môn về rồi?"

"Ông nội" Ngụy Ký vội bước qua: "Hình như chị Mễ không biết chuyện mình phải làm chưởng môn."

"Sao lại gọi là chị Mễ, phải gọi là chưởng môn." Ông Ngụy trừng mắt với cháu mình.

"Hình như chưởng môn... chưởng môn không biết mình phải làm chưởng môn." Ngụy Ký ngoan ngoãn sửa lời, nhưng cứ thấy cách gọi này không được tự nhiên.

"Cháu đã nói với cô ấy ý nghĩa của thanh kiếm?" Vừa nãy lúc Mễ Uyển điều khiển Huyền Thiết kiếm, ông Ngụy cố ý không nói rõ ý nghĩa của việc điều khiển được kiếm của chưởng môn, sợ Mễ Uyển biết sẽ không chịu nhận Huyền Thiết kiếm. Nhưng, dù Mễ Uyển không nhận thì cô vẫn là người duy nhất điều khiển được thanh kiếm trong suốt năm trăm năm qua, vậy nên, có đồng ý hay không, chức chưởng môn này cũng là của cô.

"Dạ, nhưng hình như chưởng môn không muốn, chị ấy nói sẽ không làm chưởng môn của Huyền Vụ Sơn." Ngụy Ký lo lắng nói.

"Kệ đi" Ông Ngụy bình tĩnh nói: "Chỉ cần chúng ta nhận định cô ấy là chưởng môn là được."

"Hả?" Ngụy Ký khó hiểu, chuyện này cũng có thể đơn phương nhận định được sao?

"Kỳ thật, khuyết điểm của cô gái này là mềm lòng." Ông Ngụy nói: "Sau khi uống thuốc của chưởng môn, ông có thể sống thêm mười mấy năm, chuyện của Huyền Vụ Sơn ông có thể tiếp tục xử lý. Trong mười mấy năm này, chúng ta cứ cố gắng đối xử tốt với chưởng môn, chưởng môn cảm nhận được thành ý của Huyền Vụ Sơn, chắc chắn sẽ không bỏ mặc chúng ta."

Từ việc Mễ Uyển chịu chỉ dẫn Ngụy Huyên điều khiển pháp khí, ông Ngụy nhìn ra được vị chưởng môn mới của họ là một người mềm lòng.

"Vậy... vậy được không?" Ngụy Ký còn nửa câu không dám nói, chỉ dám oán thầm trong lòng: Nghe thì không sai, nhưng cảm giác cứ như đang dùng đạo đức trói buộc.

"Cứ vậy đi." Ông Ngụy gõ nhịp: "Cháu ra ngoài đi, ông phải vận công chữa thương. Ngày mai đi thành phố B, ông sẽ tìm Diêm Hạo Nghiễm tâm sự, kêu ông ta đừng gây phiền toái cho chưởng môn của chúng ta nữa. Chưởng môn chúng ta muốn mở phòng khám thì cứ để chưởng môn vui vẻ mở."

Diêm Hạo Nghiễm, tổng hội trưởng của Hiệp hội bắt yêu và cũng là vị bắt yêu cấp tám còn lại.

"Dạ" Ngụy Ký yên lặng lui ra, thầm thở dài: "Chị Mễ, xem như chị bị ông em bám chặt rồi."

Nghỉ đông không cần đến trường, cũng không cần tập luyện giảm cân, rốt cuộc Mễ Uyển cũng được sống đúng như tên gọi*, mỗi ngày chỉ cần cầm bát cơm.

Tên của Mễ Uyển: Mễ nghĩa là gạo, Uyển nghĩa là bát.

Sư phụ, kỳ vọng của người dành cho đồ nhi, rốt cuộc cũng được thực hiện. Mỗi sáng thức dậy trong niềm hạnh phúc, Mễ Uyển đều thầm nói với sư phụ, mong ước tốt đẹp của ông khi đặt cái tên này cho đồ đệ rốt cuộc cũng được thực hiện.

"Cô chủ, cô dậy chưa?" Cùng với tiếng gõ cửa, giọng của Diệp quản gia vang lên.

"Dậy rồi, tôi xuống ngay." Mễ Uyển lên tiếng, xuống giường rửa mặt chải đầu, thay một bộ đồ thoải mái, ra khỏi phòng, đi xuống phòng khách.

Phòng khách ở tầng trệt, Diệp quản gia đang chờ sẵn trên sô pha, tay cầm máy tính, bộ dạng có chuyện muốn nói.

Mễ Uyển thắc mắc, hình như gần đây đâu có chuyện gì, sao vẻ mặt của Diệp quản gia lại nghiêm túc như thế.

"Chú Diệp, sao thế?" Mễ Uyển tò mò hỏi.

"Cô chủ, tôi có chuyện muốn nói với cô." Diệp quản gia lộ vẻ sầu lo.

"Chú nói đi." Mễ Uyển thấy vẻ mặt của Diệp quản gia, cũng nghiêm túc theo.

"Nhà cũ của chúng ta, những người chăm sóc cô chủ bao gồm người giúp việc, bảo vệ, lái xe, đầu bếp, cộng thêm tôi, tổng cộng là tám người." Diệp quản gia nói.

"Tôi biết chứ, rồi sao?" Mễ Uyển sống lâu ở đây, đương nhiên biết rõ trong nhà cũ có tổng cộng bao nhiêu người. Đáng lẽ số người còn nhiều hơn, do lúc cô cai nghiện, Diệp quản gia sợ cô lén trốn ra ngoài nên đã tăng cường ba nhóm bảo vệ và một đội chữa bệnh, sau khi cô cai nghiên thành công, những người này mới được điều đi.

"Tiền lương của chúng tôi vốn do nhà chính bên kia trả, nhưng mà... tiền lương tháng này vẫn chưa được thanh toán." Khuôn mặt già nua của Diệp quản gia đỏ lên, ông làm việc ở Mễ gia lâu như thế, chưa từng chủ động đòi tiền lương. Nhưng dù ông có không cần thì bảo vệ và người giúp việc cũng cần tiền để về nhà ăn tết.

"Vì sao?" Mễ Uyển ngẩn ra.

"Cậu chủ nói, hiện giờ cô chủ đã mở phòng khám thám thú y, là người có sự nghiệp riêng. Tiền lương của tụi tôi, phải do... cô chủ trả." Diệp quản gia u oán nói. Buổi sáng lúc nhận được điện thoại của cậu chủ, ông đã sững cả người, sao cậu chủ cứ phải phân rõ giới hạn với cô chủ như thế?

Mễ Uyển trừng mắt, phản ứng đầu tiên là: Mễ Viêm muốn làm gì? Đầu tiên là cắt tiền tiêu vặt của mình, giờ đến tiền lương của người làm trong nhà cũng cắt? Nhưng sau đó cô lại cảm thấy anh ta nói đúng, những người này có trách nhiệm chăm sóc mình, mình trả tiền cho họ cũng là việc nên làm.

Nghĩ thế, Mễ Uyển nói thẳng: "Không sao, tiền lương cứ để tôi trả, tổng cộng bao nhiêu?"

Diệp quản gia đưa bảng kết toán lương trong máy tính cho Mễ Uyển xem. Tên của Diệp quản gia đứng đầu danh sách, cũng là người có tiền lương cao nhất, năm vạn, còn những người khác dao động trong khoảng năm nghìn đến một vạn.

"Sao không có tiền thưởng cuối năm?" Mễ Uyển "ồ" lên một tiếng, cô nhớ dịp cuối năm phải phát thêm tiền thưởng cho nhân viên.

"Tiền thưởng cuối năm sẽ do cậu chủ phát, cô chủ chỉ mới bắt đầu phát lương từ tháng này, thế nên tiền thưởng năm nay cô chủ không cần phải trả." Ý là tiền thưởng năm sau sẽ do cô chủ trả.

"À À" Mễ Uyển hiểu rõ, gật đầu, nhìn số tiền tổng cộng, nói: "Chú Diệp, lát nữa tôi chuyển tiền qua cho chú, chú giúp tôi phát lương cho mọi người."

"Được" Diệp quản gia gật đầu.

"... Tôi định từ tháng sau sẽ tăng cho mỗi người 10% lương. Còn nữa, tôi sẽ đưa cho chú một số tiền, chú mua mười cái di động đời mới nhất làm quà mừng năm mới cho mọi người." Mễ Uyển định mua quà năm mới luôn một lần.

"Hả??" Diệp quản gia cũng là người từng trải sự đời, ông biết Mễ gia có tiền, nhưng hiện giờ cô chủ đã bị cắt tiền tiêu vặt, việc kinh doanh của phòng khám lại không tốt, hào phòng như vậy liệu có ổn không?

Không đợi Diệp quản gia nói ra nghi hoặc của mình, Mễ Uyển đã chuyển cho ông ba mươi vạn, còn sảng khoái nói không đủ thì cứ nói với cô.

Diệp quản gia mơ mơ màng màng phát lương cho mọi người, lại mơ mơ màng màng tới trung tâm thương mại mua mười cái di động, lúc đang mơ mơ màng màng quay về thì nhận được điện thoại của cậu chủ.

"Cậu chủ" Giọng của Diệp quản gia đầy cung kính.

"Ừ, chuyện tiền lương đã nói với Mễ Uyển chưa?" Mễ Viêm nhẹ giọng hỏi.

"Nói rồi"

"Nó có phản ứng gì?"

Diệp quản gia nhìn mười cái di động trong tay, bình tĩnh trả lời: "Cô chủ tăng mỗi người 10% tiền lương, còn kêu tôi mua mười cái di động làm quà năm mới cho mọi người."

"..." Đầu kia điện thoại im lặng một lát, Mễ Viêm mới hỏi lại: "Cái phòng khám kia của nó không phải lúc nào cũng lỗ vốn sao? Chỉ có mấy trăm vạn nó có thể xài được bao lâu?"

"Cậu chủ..." Diệp quản gia chợt bừng tỉnh: "Có phải cậu định dùng tiền buộc cô chủ về nhà ở không?"

"..." Đầu kia điện thoại hoàn toàn im lặng.

Diệp quản gia đã nhìn ba anh em nhà này lớn lên, sao có thể không rõ, đành dở khóc dở cười: "Sao cậu không nói thẳng với cô chủ?"

"Sắp tới tết rồi, chẳng lẽ nó không biết đường về nhà sao?" Mễ Viêm nói xong, chắc do cảm thấy mất mặt nên vội cúp điện thoại.

Diệp quản gia cười ha hả: Cậu chủ vẫn sĩ diện y như trước, nhưng có khi những rắc rối nho nhỏ này sẽ là cách tốt để xúc tiến tình anh em.

Diệp quản gia quyết định không chọc thủng anh.

Trở về nhà, Diệp quản gia phát điện thoại vừa mua cho từng người, nhóm người làm vui như mở hội. Di động, di động đời mới nhất, món quà này có ý nghĩa hơn bánh mứt, khô thịt nhiều.

"Cảm ơn cô chủ."

Mễ Uyển nhận lời cảm ơn của mọi người, cảm thấy Phàn Thần không hổ là ông chủ công ty lớn, gợi ý quà mừng năm mới quá tuyệt.

Mười cái di động, sau khi tặng cho những người làm trong nhà thì còn dư hai cái. Ăn trưa xong, Mễ Uyển đem di động tới phòng khám, hào phóng tặng cho mỗi người một cái. Chim sẻ tinh vui sướng nhận lấy, không chần chừ lấy một giây, nhưng Hứa Trang nhìn điện thoại lại lưỡng lự không thôi.

"Bà chủ, việc làm ăn của phòng khám không tốt...sao lại tặng thưởng cuối năm." Hứa Trang thấy chột dạ khi nhận món quà này, mấy tháng nay, tiền thuốc anh lãng phí để chữa cho mấy con vật lang thang nhiều hơn nhiều so với số tiền phòng khám kiếm được. Mễ Uyển không đuổi việc anh là may phước lắm rồi, còn tặng di động mới cho anh? Di động này rất đắt, bạn gái anh la hét nửa tháng mà anh còn chưa nỡ mua.

"Việc làm ăn của phòng khám chúng ta rất tốt." Mễ Uyển nói.

"Đúng đó, rất tốt." Chim sẻ tinh phụ họa.

"???" Chúng ta có đang nói cùng phòng khám không vậy?

Do Diệp quản gia không nói, Mễ Viêm lại sĩ diện, thế nên Mễ Uyển vẫn ở nhà cũ thảnh thơi vui sướng, ngày nào cũng ngủ đến tự nhiên tỉnh lại, tỉnh rồi thì tới phòng khám kiếm tiền, vô cùng tự tại, không hề nhớ chuyện phải về nhà ăn tết. Mãi đến khi em trai họ Mễ gọi điện thoại cho cô.

"Mai chị về nhà một chuyến đi." Em trai họ Mễ nói.

"Chi vậy?" Mễ Uyển không rõ.

"Ngày mai ba mẹ về." Em trai họ Mễ trộm liếc anh mình một cái, nhỏ giọng nói.

"À, được, mai tôi sẽ qua đó ăn trưa." Ba mẹ trở về, hẳn nên chuẩn bị quà tặng, nghĩ nghĩ, Mễ Uyển cúp điện thoại, xuống lầu tìm Diệp quản gia.

Em trai họ Mễ buông điện thoại, báo với anh hai: "Chị ấy đã đồng ý sẽ trở về."

"Ừ, cùng ra sân bay đón người?" Mễ Viêm hỏi.

Em trai họ Mễ lắc đầu: "Chị ấy nói sẽ về ăn trưa."

"Rầm!" Mễ Viêm đập mạnh xấp tài liệu xuống bàn, dọa cho em trai họ Mễ giật nảy mình: "Nó nghĩ nó đang đi thăm người thân sao, giỏi, ngoan lắm."

Anh hai, lúc anh nói chuyện có thể đừng dù dọa người khác như thế không. Nếu muốn Mễ Uyển cùng tới sân bay đón ba mẹ thì anh cứ nói thẳng không phải được rồi sao. Em trai họ Mễ lặng lẽ trào phúng, ôm máy chơi game của mình phóng thẳng lên lầu.

Bên này, Mễ Uyển xuống lầu tìm Diệp quản gia, báo tin ngày mai ba mẹ Mễ sẽ về.

"Vậy ngày mai cô chủ sẽ quay về nhà chính?" Diệp quản gia vui vẻ hỏi.

"Đúng vậy, đúng vậy." Mễ Uyển nói: "Tôi định mua đồ gì đó làm quà tặng cho ba mẹ, ông biết họ thích cái gì không?"

Diệp quản gia đã làm việc ở Mễ gia vài chục năm, đương nhiên biết: "Tất nhiên rồi, ông chủ thích tranh chữ còn bà chủ thích hoa phong lan. Nhưng hai thứ này trong chốc lát không thể tìm được, cô chủ có thể tặng..."

"Tôi biết rồi, để tôi đi chuẩn bị." Có được đáp án, Mễ Uyển không đợi Diệp quản gia nói xong đã phất tay chạy ra ngoài. Mai qua đó ăn trưa, chuyện chuẩn bị quà phải làm thật gấp rút.

"Chuẩn bị... chuẩn bị thế nào?" Diệp quản gia nói thầm trong chốc lát, nhưng nghĩ kỹ lại liền yên lòng. Kỳ thật, chuẩn bị cái gì mà không được, chỉ cần là quà cô chủ tặng, đảm bảo ông bà chủ sẽ vui vẻ. Nguyện vọng lớn nhất của họ không phải là hy vọng được thấy cô chủ sau khi cai nghiện, có thể vui vẻ yêu đời hay sao.

Mễ Uyển nhờ tài xế Tiểu Trương chở cô tới nơi chuyên bán văn phòng tứ bảo, mua giấy Tuyên Thành, lại mượn mực và bút lông của chủ tiệm, múa bút viết liền bốn chữ theo kiểu thư pháp: Thân thể khỏe mạnh.

"Chữ đẹp" Chủ tiệm khen ngợi. Kỳ thật chữ của Mễ Uyển không quá đặc biệt, chẳng qua lối thư pháp thể hiện sự phóng khoáng, cách viết của Mễ Uyển trùng hợp thể hiện được điều đó. Hơn nữa tuy Mễ Uyển là một cô gái trẻ nhưng lại biết cách sử dụng bút lông, khiến ông chủ có thêm thiện cảm.

"Quá khen, ông chủ, cuốn lại giúp tôi đi." Mễ Uyển sang tiệm kế bên khắc một con dấu, đóng lên bức tranh chữ, nhờ ông chủ cuốn lại, cột tơ rồi ôm về nhà cũ.

Quà đưa cho ba Mễ xem như đã chuẩn bị xong, còn quà cho mẹ Mễ thì dễ rồi. Phong lan thôi mà, tìm đại lão nhà bên xin một cây không phải được rồi sao.

Đêm đó, vừa cảm ứng được Phàn Thần về, Mễ Uyển liền trèo tường chạy qua. Sau nhiều lần hao hết linh lực, Mễ Uyển phát hiện thực lực của mình khôi phục không ít, dạo gần đây, chỉ cần cô muốn, cô có thể xuyên qua kết giới trong sân Phàn Thần, cảm ứng được Phàn Thần có ở nhà hay không.

"Phàn Thần, tôi tới đưa thuốc cho anh." Mễ Uyển cầm thuốc vừa luyện xong, thuần thục đẩy cửa phòng khách bước vào.

"Cảm ơn" Phàn Thần thay trang phục ở nhà, đáy mắt chứa ý cười nhợt nhạt.

"Ơ, trông sắc mặt anh có vẻ tốt hơn nhiều rồi, vết thương trên ngực cũng lành lạt một ít." Vừa vào cửa, Mễ Uyển liền phát hiện, sau vài ngày không gặp, sắc mặt Phàn Thần có vẻ tốt chưa từng có, chẳng lẽ việc mình kiên trì luyện thuốc rốt cuộc đã có thành quả?

"Cô không phát hiện dạo gần đây linh khí trong trời đất đã nhiều lên rồi sao?" Mễ Uyển cười nói.

"Hình như... có chút chút." Mễ Uyển tập trung cảm nhận, hình như có nhiều lên thiệt: "Sao lại vậy?"

"Vì tết đến." Phàn Thần giải thích: "Trước tết, đại đa số các nhà xưởng đều đóng cửa, các hành động gây ô nhiễm nước và không khí được giảm đi không ít, hơn nữa, dịp tết con người tiến hành thờ cúng nhiều, sức mạnh tín ngưỡng tăng lên đáng kể."

Mỗi lần đến giao thừa, con người đều cầu mong năm mới gặp nhiều may mắn, đó là lúc sức mạnh tín ngưỡng mạnh mẽ nhất.

"Thì ra là thế" Mễ Uyển không khỏi suy đoán: "Nhưng chỉ nghỉ có mấy ngày, anh đã khỏe lại nhanh thế, xem ra người thờ cúng anh không ít. Nói đi, có phải anh thường giả mạo sơn thần, thổ địa gì gì đó không?"

Phàn Thần cười khẽ một tiếng, mở bình giữ nhiệt của Mễ Uyển ra, một hơi uống cạn thuốc bên trong: "Năm rồi không khỏe lại nhanh vậy, năm nay được như thế chắc ít nhiều cũng nhờ thuốc của cô."

"Đương nhiên, tôi đã phải mất bao công sức để luyện thuốc cho anh mà."

"Cảm ơn." Phàn Thần nói thật lòng.

"Lời cảm ơn nói bằng miệng là không có thành ý nhất, anh nên cho tôi thứ gì đó thực tế." Mễ Uyển trừng mắt, cười khẽ.

Xem ra hôm nay tìm mình, trừ đưa thuốc còn có việc khác. Phàn Thần hiểu rõ nhưng không vạch trần, chỉ hỏi: "Cô muốn cái gì?"

"Tôi... muốn một chậu phong lan." Mễ Uyển nói ngay.

"Phong lan? Hoa lan yêu sao?" Phàn Thần hỏi.

"Không phải, chỉ cần một chậu phong lan bình thường, có thể nở hoa là được." Mễ Uyển vội giải thích, cô lấy hoa lan yêu làm gì, nếu mẹ Mễ đang chăm sóc, hoa lan bỗng nhiên thành tinh, còn không bị hù chết.

"Cô muốn tặng người khác?" Phàn Thần sống lâu nên cũng hiểu khá rõ sở thích của con người, nghe Mễ Uyển nói liền đoán được đại khái mục đích sử dụng của chậu phong lan.

"Ừ, ngày mai mẹ tôi về, bà ấy thích phong lan, tôi muốn lấy một chậu về tặng bà ấy." Mễ Uyển trả lời.

"Vậy à" Phàn Thần thấy Mễ Uyển gọi mẹ tự nhiên như thế, biết cô đã xem người thân của cơ thể này thành của mình, có chút vui thay cho cô, lại có chút hâm mộ. Bởi vì, anh vĩnh viễn không hiểu được loại ràng cuộc của tình thân này.

"Trong sân tôi vừa lúc có một cây lan, nửa tháng sau sẽ nở hoa, nếu cô cần, tôi có thể cho nó nở hoa trước thời hạn." Phàn Thần nói.

"Tôi cần tôi cần." Sao Mễ Uyển lại không cần chứ.

Hai người đi vào sân, Phàn Thần ôm cái chậu cây bé tí lùn tịt từ vô số chậu hoa lên, đặt vào tay Mễ Uyển. Sau đó, đầu ngón tay điểm nhẹ lên phiến lá, rót yêu lực vào. Trên phiến lá chậm rãi mọc ra những nụ hoa màu vàng to nhỏ khác nhau.

"Ủa, sao không cho nó nở hết?" Mễ Uyển khó hiểu hỏi, tuy nụ hoa nhìn cũng đẹp, nhưng nở hết không phải đẹp hơn hay sao?

"Người thích phong lan đều thích tự mình chăm sóc, cô tặng qua, để bà ấy chăm sóc vài ngày, tự nhìn nụ hoa nở ra, bà ấy sẽ càng vui hơn." Phàn Thần giải thích.

"Thì ra là thế." Mễ Uyển không có ham thích chăm sóc mấy thứ cây cỏ này, nhưng nhị sư huynh của cô lại rất thích, giờ ngẫm lại, mỗi lần tới đợt ra hoa, nhị sư huynh lại cần mẫn chạy tới vườn hoa, ra là vì nguyên nhân này.

"Chăm sóc nó có khó không?"

"Tàm tạm." Với Phàn Thần thì việc chăm sóc chậu hoa lan này quả thật không khó.

"Vậy thì tốt." Mễ Uyển yên tâm: "Tôi đem đi nha."

"Ừ" Phàn Thần nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Muốn tôi đem hoa qua giúp cô không?" Ôm chậu hoa trèo tường hơi bất tiện.

"Vậy anh đặt hoa lan trước cửa sổ phòng tôi đi." Mễ Uyển cũng thấy bất tiện, nghe Phàn Thần nói thế liền đưa chậu hoa lại cho anh. Phàn Thần nhận lấy, đầu ngón tay hai người chạm khẽ vào nhau, độ ấm từ đầu ngón tay Mễ Uyển truyền đến khiến Phàn Thần hốt hoảng nheo mắt, vội rút tay về.

"Ủa, sao tay anh lạnh thế?" Mễ Uyển không để ý tới hành động né tránh của Phàn Thần, cô chỉ ngạc nhiên sao tay anh lạnh vậy, thế là đuổi theo sờ tiếp: "Lạnh thật đó, sao nhiệt độ cơ thể anh lại thấp như vậy?"

Phàn Thần xấu hổ, lại sợ mình mà rút tay ra thì rõ quá, đành cố trả lời: "Bản thể của tôi là cây, nhiệt độ cơ thể vốn không cao."

"Cũng đúng, nhiệt độ cơ thể mà cao sẽ thành củi đốt mất." Mễ Uyển buông tay ra, tự bị câu chuyện của mình chọc cười, cười ha ha không ngừng.

Phàn Thần không để ý đến việc Mễ Uyển so sánh mình với củi, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung hết vào đầu ngón tay, mãi đến khi hơi ấm kia hoàn toàn tiêu tán bởi gió đêm.

"Tôi về đây, ngủ ngon."

"Ngủ ngon"

Mễ Uyển phất tay, xoay người chạy về phía tường, đang muốn trèo lên thì bỗng nhớ tới một chuyện, cô quay lại nhìn Phàn Thần.

Phàn Thần ngẩn ra, tò mò.

"Tôi cũng là con người, sức mạnh tín ngưỡng của tôi có tác dụng không?" Mễ Uyển đột nhiên hỏi.

"Chắc là... có tác dụng." Phàn Thần cũng không chắc lắm, người bắt yêu biết sự tồn tại của yêu tộc nên ngược lại, họ không quá tôn kính quỷ thần.

"Vậy..." Mễ Uyển chắp tay, vái ba cái với Phàn Thần, lớn tiếng nói: "Hy vọng vết thương của Phàn Thần sẽ mau khỏi."

Nói xong, Mễ Uyển không chờ Phàn Thần phản ứng đã thả người, nhảy xuống bên kia bức tường.

Phàn Thần đứng lặng hồi lâu, mãi đến khi cửa sổ phòng đối diện sáng đèn, anh mới nhớ tới chậu cây trong tay mình. Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, dây leo xanh biếc mọc lên từ nền đất, nhẹ nhàng chuyển chậu hoa đến trước cửa sổ phòng Mễ Uyển.

Mễ Uyển đẩy cửa sổ, bế chậu lan vào, sau đó cách bức tường nhìn Phàn Thần vẫn đang đứng trong sân, lấy di động gửi một tin qua:

Sơn thần, cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng của tôi không?

Phàn Thần nở nụ cười, đáp lại một chữ "Ừ".