Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 53: Lễ tế



Edit: SCR0811

Núi Thiên Vu cách Khang thành chừng 2000km, dù đi máy bay cũng phải mất mấy tiếng, nhưng nhờ có đại yêu cấp tám, chưa tới ba mươi phút Mễ Uyển đã thấy được đỉnh núi trắng xóa ở phía xa.

Phía chân trời đã hửng sáng, sắc đỏ dần nhuộm kín đỉnh núi.

"Cậu, mặt trời sắp mọc rồi." Lò sưởi Cáo bạc được Mễ Uyển ôm trong lòng dong mắt nhìn về phía chân trời, bỗng lên tiếng.

"Không sao, kịp mà." Dứt lời, Cáo lửa dùng sức, tăng nhanh tốc độ ở chân.

"Phải tới trước khi mặt trời mọc sao?" Mễ Uyển đoán.

"Đúng vậy, lễ tế của yêu tộc diễn ra lúc mặt trời mọc. Ngồi chắc nha, chúng ta sắp phải đáp xuống." Toàn Tuấn Tài vừa nói xong, cả người đã lao thẳng vào một đám mây.

Mễ Uyển bị bao phủ trong sương mù, hai mắt tối sầm, tiếp đó lại sáng bừng trở lại. Thời gian rất ngắn, chỉ chừng hơn một giây, nhưng cả người cô đã dính đầy hơi nước. May có lò sưởi trong tay nên Mễ Uyển không thấy lạnh.

Lúc gần đáp xuống mặt đất, Mễ Uyển lướt mắt nhìn khắp chung quanh. Trên nền tuyết trắng, cả ngàn con vật thuộc đủ mọi chủng loại đang xếp hàng ngay ngắn, có voi, hổ, khỉ, hươu cao cổ, heo, chó, gà, vịt... Bất kể là chim hay thú, vật nuôi trong nhà hay động vật hoang dã đều có thể tìm thấy trên đỉnh núi này, hệt như tổ hợp của nông trại với vườn bách thú.

Chúng nó xếp thành một vòng tròn thật lớn, nhưng giữa vòng tròn không hề có đàn tế như Mễ Uyển nghĩ mà chỉ là một khoảnh đất trống hơi nhô lên.

Chẳng lẽ đàn tế không dựng kịp? Mễ Uyển thắc mắc nghĩ ngợi.

Toàn Tuấn Tài vừa đáp xuống, cả bầy yêu không hẹn mà cùng đánh mắt nhìn sang. Bị cả ngàn con yêu nhìn chằm chằm như thế, Mễ Uyển bỗng thấy căng thẳng.

Nhưng số lượng này có phải hơi ít rồi không?

"Có phải chỉ những con yêu có số má mới được tới dự lễ tế?" Mễ Uyển tò mò hỏi.

"Không phải, mấy con ở đây đều là công nhân của tập đoàn Vạn Vật. Những yêu tộc khác đa phần đều ở tộc địa của mình." Toàn Tuấn Tài vừa để Mễ Uyển leo xuống, vừa giải thích: "Lễ tế của yêu tộc không nhất định phải vây quanh đàn tế, sau khi lễ tế bắt đầu, lời chúc của thiên nhiên sẽ theo gió xuân thổi đến từng ngóc ngách trên khắp địa cầu, chỉ cần là yêu tộc, ở bất cứ đâu cũng có thể cảm nhận được."

"Vậy sao." Mễ Uyển gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xem ra lễ tế này là phúc lợi Phàn Thần dành riêng cho công nhân của công ty anh.

"Mễ đại sư, cô cứ đứng đây đi, tôi phải qua chỗ tộc Cáo." Toàn Tuấn Tài nói.

"Được" Mễ Uyển đứng trên một tảng đá lớn, tuy nằm ngoài rìa của vòng trong nhưng do địa thế cao nên không hề khuất tầm nhìn.

"Có thể thả tôi xuống chưa vậy?" Cáo bạc giãy giụa vài cái, ý bảo Mễ Uyển thả nhóc xuống.

"Nhóc con này, tốt xấu gì tôi cũng có ơn cứu mạng cậu, trời lạnh như thế chẳng lẽ cậu định để tôi đứng đây hứng gió một mình sao?" Mễ Uyển chọt chọt đỉnh đầu Cáo bạc, vừa nãy Toàn Tuấn Tài có nói vị trí đứng không ảnh hưởng đến việc nhận chúc phúc của yêu tộc, cho nên dù Cáo bạc đứng đâu cũng như nhau. Chứ nếu đứng càng gần càng nhận được nhiều chúc phúc, cô cũng ngại để Cáo bạc ở lại đây với mình.

Cáo bạc đờ người, tức giận chấn vấn: "Biết lạnh thì sao lúc ra cửa cô không khoác thêm vài lớp áo nữa?"

"Các cậu có lông không hiểu được đâu, quần áo mặc nhiều lớp quá sẽ không thoải mái." Mễ Uyển cười nói.

Cáo bạc cực kỳ ủy khuất, đưa đôi mắt đen láy long lanh cầu cứu cậu mình.

Toàn Tuấn Tài lại vờ như không thấy, nâng chân trước vỗ đầu cháu trai xem như an ủi rồi tự mình đi mất. Tiếp đó, anh dùng yêu lực truyền giọng nói của mình vào tai Cáo bạc: "Tiểu Thụy đừng trách sao cậu không giúp cháu, làm một con Cáo có mị cốt trời sinh, cháu phải học cách làm quen với mị lực của mình. Giờ cháu còn nhỏ, chỉ là được người khác yêu thích, chờ sau này cháu trưởng thành rồi mới thật sự hiểu được thế giới này nguy hiểm đến mức nào. Cậu thế này là đang tập cho cháu đó, đừng tưởng mình là nam thì sẽ không sao."

"...." Cả người Cáo bạc cứng ngắc, lông trên người dựng ngược cả lên.

"Ủa, sao lại dựng lông lên rồi? Thôi bỏ đi, nếu nhóc không thích thì theo cậu của nhóc đi đi." Mễ Uyển tưởng Cáo bạc tức đến dựng lông, không ghẹo nó nữa.

"Không đi." Cáo con bỗng nghoẹo đầu, vùi vào lòng Mễ Uyển.

Tự dưng thích ở lại rồi?

Mễ Uyển không để tâm lắm, sự chú ý của cô đã bị một tiếng nổ ầm kéo đi. Cả ngọn núi đều bị chấn động, nhưng không nhiều, như có thứ gì đó cực lớn đang chui lên từ nền đất.

Mễ Uyển quay đầu nhìn về khoảng trống phía trung tâm, cảm nhận được luồng yêu lực khổng lồ nhưng quen thuộc. Giữa khoảng trống tĩnh lặng, một dây leo từ từ sinh trưởng, cao lên không ngừng, có xu hướng vươn tới tận mây xanh.

Rốt cuộc cũng được thấy nguyên thần của Phàn Thần?!

Mễ Uyển hưng phấn nghĩ, cô biết bản thể của Phàn Thần là cây, nhưng cô vẫn luôn tò mò đó là loại cây nào. Giờ có cơ hội được tận mắt chiêm ngưỡng, Mễ Uyển ngừng thở, mắt không dám chớp lấy một cái.

Tiếc là, Phàn Thần không hóa lại nguyên hình như cô mong muốn, dây leo kia chỉ tăng đến một độ cao nhất định liền ngừng lại, sau đó, như một nụ hoa xanh biếc thật lớn, dần nở rộ dưới ánh mặt trời của ngày đầu xuân.

Dây leo trải dài trên nền đất, tạo ra một đài tròn cỡ mấy chục mét vuông, Phàn Thần đứng giữa đài cao, áo trắng đai xanh, mái tóc dài ẩn dưới lớp mũ vàng, tay cầm pháp trượng uy nghi.

Vù!

Một cơn gió thổi qua làm tung bay trường bào phức tạp dành riêng cho lễ tế, cái chuông nhỏ trên pháp trượng phát ra tiếng leng keng trong trẻo. Phàn Thần giơ pháp trượng trong tay lên, vận đủ yêu lực, gõ mạnh xuống đất.

"Ầm" Sau tiếng vang, yêu lực được giải phóng thông qua pháp trượng men theo dây leo trải rộng khắp bốn phía. Nơi yêu lực đi qua, cỏ cây đón gió nở rộ. Nếu lúc này có người đứng từ nơi đủ cao để nhìn xuống, nhất định sẽ thấy được, những bông hoa vừa nở rộ kia đang tạo thành một đồ văn hiến tế vô cùng phức tạp.

Lúc đồ văn hiến tế được hoàn thành, mặt trời hoàn toàn lộ ra khỏi tầng mây, lớp tuyết trên đỉnh núi phản xạ tạo ra tia sáng chói lòa khiến người khác phải híp mắt. Đồng thời, giữa đất trời bỗng vang lên giọng nói thần bí, nghe như tiếng thì thào, lại như tiếng xướng ca. Giọng nói rất mê người, nhưng dù có cố thế nào cũng không thể hiểu được nó đang nói gì.

Là giọng đọc tế văn của Phàn Thần.

Theo tiếng đọc tế văn, cơ thể của Phàn Thần cũng bắt đầu chuyển động. Anh giơ pháp trượng, cất bước nhảy múa ở trung tâm đàn tế. Vạt áo xanh biếc lay động như sức sống tràn trề của mùa xuân hòa tan lớp băng tuyết lạnh lẽo.

Đây không phải một phép so sánh, mà là cảnh tượng chân thật, lớp tuyết đọng trên đỉnh núi đang tan ra theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, hóa thành một dòng suối nhỏ chảy róc rách xuống chân núi. Chỉ sau vài phút, đỉnh núi bị băng tuyết bao trùm đã hóa thành một vùng đất ẩm ướt, như thể tùy thời sẽ có mầm non trồi lên từ mặt đất.

"Đinh đinh đang"

Tiếng chuông trong trẻo lại vang lên, cùng với tiếng đọc tế văn, một luồng sức mạnh mới phát ra từ trung tâm đàn tế, hòa vào trong gió. Ngọn gió thoang thoảng, ấm áp, căng tràn sức sống và niềm vui thích, dịu dàng thổi qua từng ngóc nghách trên ngọn núi.

Bỗng nhiên, có âm thanh rất nhỏ vang lên phía dưới chân, như có thứ gì đó đang chui ra. Mễ Uyển tò mò nhìn xuống, một mầm non nhỏ đang giãy giụa trèo lên khỏi mặt đất. Sau đó là hai cái, ba cái... Mễ Uyển ngẩng đầu, dong mắt nhìn về phía xa, màu xanh biếc đang lan tràn khắp mọi nơi, như cái cọ quét vô hình đang phết lớp sơn xanh lên cả ngọn núi.

"Thoái mái thật." Cáo con trong lòng Mễ Uyển thích thú nheo mắt, mỗi sợi lông trên người nhóc đều cảm nhận được sự chúc phúc đến từ ngọn gió, như có bàn tay to đang vuốt ve, còn dịu dàng căn dặn: Phải khỏe mạnh nha!

Vù vù

Kỳ thật tiếng gió không lớn, nhưng lại văng vẳng bên tai mỗi yêu tộc, từ đỉnh Thiên Vu thổi tới khắp lục địa.

Trong nhà cũ, Diệp quản gia khó khăn lắm mới tìm được sóc nhỏ Hạt Thông ở cửa sổ lầu hai. Hạt Thông đang ngồi bên cửa sổ, tay ôm hạt thông nhưng không ăn mà nhắm mắt đón gió. Mấy sợi lông trên người nó phất phơ trong gió.

"Hạt Thông, sao mày lại trốn ở đây?" Diệp quản gia muốn ôm Hạt Thông xuống, nhưng bị nó lách mình tránh đi.

"Sao thế?" Diệp quản gia thắc mắc hỏi.

"Chít chít" Hạt Thông ngưỡng cổ về hướng gió, kêu vài tiếng.

"Mày đang hóng gió hả?" Bằng một cách thần kỳ nào đó, Diệp quản gia nghe hiểu, ông không cố chấp ôm Hạt Thông đi nữa mà ghé đầu vào cửa sổ theo nó, tùy ý để gió thổi tung mấy lọn tóc muối tiêu: "Gió hôm nay thoải mái thật, xem ra tiết trời đã ấm lên rồi."

"Chít chít" Nhóc Hạt Thông gật đầu lia lịa.

"Hôm nay mày có vẻ rất vui." Diệp quản gia phát hiện sóc nhỏ không biết chuyện gì đó mà có vẻ rất vui.

"Chít chít" Nhóc Hạt Thông ôm hạt thông, tiếuptục nheo mắt sung sướng.

Ở quảng trường, Phạm Âm thụ đung đưa thân người, từng phiến lá đều vươn mình đón gió xuân, nhóc cảm thấy gió xuân năm nay ấm áp hơn hẳn, năm nay nhóc nhất định sẽ mọc thêm được nhiều nhánh mới, vậy sẽ càng có nhiều nguyện vọng được thực hiện.

"Xào xạc... xào xạc..."

"Ê, trận gió này thoải mái thật." Dưới táng cây, bỗng có người lên tiếng.

"Đúng đó, nó khiến tâm trạng tự nhiên cũng tốt lên." Những người khác hùa theo.

"Chúng ta mau cầu nguyện đi, biết đâu hôm nay cây ước nguyện sẽ linh nghiệm hơn đó." Lại có người khác nói.

Trong một khu nhà cũ kỹ, ông lão đi chợ mua đồ ăn về, vừa vào sân liền thấy một con chó lớn đang nằm trên bậc thầm, cuộn người một cách nhàn hạ.

"Mao Mao, sao bỗng nhiên lại hóa về nguyên hình?" Ông lão tò mò hỏi, từ sau khi Mao Mao về lại hình người, đây là lần đầu tiên ông lão thấy cháu trai hóa lại dạng chó.

"Cháu muốn hứng gió." Giọng của cậu thiếu niên phát ra từ miệng chó to.

"Vậy cháu hứng tiếp đi, gió hôm nay đúng là thoải mái thật." Ông lão nói thêm: "Ánh nắng hôm nay cũng ấm áp, cháu có thể tắm nắng, lát nữa làm cơm xong ông chải lông cho."

Chó to thấy ông lão đã vào nhà, nằm nhoài xuống, cả người cuộn tròn lại, thỉnh thooảng lại đung đưa cái đuôi ra chiều thích ý.

Trong khu nhà trọ gần đại học S, Quan Lý ôm em gái Quan Đồng, hóa lại hình mèo, dựa vào cửa sổ tầng hai mươi. Hai con mèo ngồi cạnh nhau, mèo to cuốn lấy mèo nhỏ, híp mắp đón gió.

"Anh à, gió năm nay thoái mái hơn năm ngoái." Quan Đồng nhỏ giọng nói.

"Đúng đó." Quan Lý cười đáp lại.

Cùng lúc đó, mọi ngõ ngách trên khắp Hoa Hạ, từ thâm sơn cùng cốc cho tới đô thị phồn hoa, cả nơi đáy biến sâu thẳm, mỗi một yêu tộc đều cảm nhận được nguồn sức mạnh ấm áp đó, bọn họ đồng loạt dừng hoạt động, lẳng lặng cảm nhận làn gió xuân này. Dưới đáy Đông hải, ông rùa vừa ngủ say không lâu cũng giật mình tỉnh lại. Ông ngửa đầu cảm nhận, bình tĩnh nói: "Xem ra năm nay sẽ có được một mùa xuân không tệ."

Trên đỉnh núi Thiên Vu, Mễ Uyển đã hoàn toàn kinh sợ với cảnh tượng trước mắt, tuy cô không thể cảm nhận được rõ ràng sự chúc phúc trong gió, nhưng điều đó không hề cản trở việc cô thấy cả cơ thể lẫn tâm hồn mình đều được thả lỏng và khoan khoái.

Từ lúc tế lễ đến giờ mới hơn nửa giờ, cả ngọn núi Thiên Vu đã chìm trong màu xanh, dù rằng trước đó, khắp nơi đều ngập tràn tuyết trắng và màu nâu vàng của sự cằn cỗi.

Trước đó Phàn Thần đã nói yêu tộc là tinh linh của tự nhiên, tuy Mễ Uyển tin nhưng chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến. Lúc này đây, được chiêm ngưỡng cảnh tượng vạn vật hồi sinh, Mễ Uyển mới nhận thức rõ thế nào gọi là tinh linh của tự nhiên.

Phàn Thần, thật sự quá lợi hại.

Mễ Uyển bất giác nhìn về phía trung tâm đàn tế. Phàn Thần vẫn đang thực hiện điệu múa, miệng đọc tế văn, mấy bước chân của anh không phức tạp nhưng Mễ Uyển không cách nào nhớ được, vạt áo nặng trịch không ngừng lay động, tiếng chuông ngân vang nhịp nhàng như đang phối nhạc cho bài múa.

Tiếng leng keng lại vang lên, Phàn Thần xoay người một vòng, mặt hướng về phía Mễ Uyển đang đứng.

Phàn Thần lúc này thật sự rất đẹp, mấy lần Mễ Uyển muốn chụp lại dáng vẻ của Phàn Thần nhưng mỗi lần anh quay về phía này, cô lại say mê đến mức quên luôn điện thoại trong tay, mãi đến khi Phàn Thần quay sang hướng mới cô mới bồi hồi tiếc nuối.

Lễ tế gần đến hồi kết thúc, Phàn Thần dừng bước, ánh mắt bình thản nhìn chăm chú vào nhóm yêu tộc bên dưới, sau đó, một thân cây cao chọc trời mơ hồ hiện ra sau lưng anh.

Đó là... Mễ Uyển kích động đứng bật dậy: Đó nhất định là hư ảnh nguyên hình của Phàn Thần. Chết tiệt, sao không hiện rõ thêm chút nữa, chỉ thấy được hình dáng đại khái.

Mễ Uyển nhón chân, hận không thể chạy tới sát bên để nhìn cho rõ, nhưng cô biết dù có tới gần cũng không thể nhìn rõ hư ảnh hơn được. Thậm chí nếu tới gần, có khi còn không thể thấy được hình dáng tổng thể của nó.

Đó là một thân cây vô cùng to lớn, cứ như cột trụ chống trời, nhánh cây chỉa ra tua tủa, lại vì mờ ảo mà như hòa vào thành một với bầu trời, khiến người ta không cách nào nhìn rõ được. Trên thân cây có vô số tán lá tản ra ánh sáng lóa mắt, biểu dương sức mạnh phi thường của chủ nhân.

Mễ Uyển ngẩng cao đầu, muốn nhìn đến chỗ cao nhất của hư ảnh, nhưng càng lên cao lại càng mờ ảo. Rơi vào đường cùng, cô đành thu mắt, chuyển hướng đến bản thể của hư ảnh kia. Thế nhưng, vẻ tán thưởng trên mặt còn chưa kịp tản đi thì cả người đã cứng đờ khi nhìn thấy bản thể của Phàn Thần.

Một luồng năng lượng đen đậm đang xoáy sâu vào ngực Phàn Thần như mũi khoan, không ngừng xé toạt vết thương cô vất vả chữa trị suốt nửa năm.

Tay Phàn Thần nắm chặt lấy pháp trượng, mặt không chút gợn sóng, cố duy trì dáng vẻ thản nhiên, chấm dứt lễ tế. Đúng lúc này, anh đột nhiên cảm nhận được một tầm mắt đang nhìn thẳng vào người mình.

Là ai, ai lám ngang nhiên nhìn thẳng vào anh ngay giữa tế lễ như thế?

Phàn Thần nhíu mi, nhìn qua, bắt gặp đôi mắt đang ngập tràn phẫn nộ.

Phàn Thần ngẩn ra: Mễ Uyển, sao cô ấy lại ở đây?

Mễ Uyển nhìn anh từ xa, ngón tay chỉ về phía ngực, mấp máy môi hỏi: Sao lại như thế?

Phàn Thần cúi mặt, che đi vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt, khôi phục lại vẻ thản nhiên, tiếp tục lễ tế như không hề nhìn thấy Mễ Uyển. Chữ cuối cùng trong tế văn vang lên, cùng lúc hư ảnh cổ thụ kia cũng biến mất, chui vào lại trong người Phàn Thần. Nhưng Mễ Uyển thấy rõ, những phiến lá kia không hề sáng rực lên vì lễ tế chấm dứt, ngược lại chúng còn mờ nhạt đi ít nhiều.

Chuyện này là sao, sao mỗi một yêu tộc đều như được hưởng lợi thì cơ thể của Phàn Thần lại trở nên suy yếu?

Lễ tế chấm dứt, Phàn Thần xoay người, vung pháp trượng, cả đàn tế và cơ thể anh hóa thành vô số mảnh lá cây, bay lượn trong không trung.

Lúc này, tất cả yêu tộc trên đỉnh núi đều như vừa bừng tỉnh, đồng loạt cúi sát người, đầu gập sâu xuống đất, thể hiện ý cảm ơn của mình với mấy mảnh lá cây còn chưa kịp biến mất kia. Ngay cả Cáo con trong lòng cô cũng nhảy xuống đất, quỳ gối cúi đầu, cảm ơn lễ tế.

Sau khi đám lá cây đã hoàn toàn tan biến, nhóm yêu tộc trên núi dần tản đi. Họ tách thành từng nhóm năm ba người, yêu tộc có khả năng bay mang theo những yêu tộc không thể bay dần biến mất khỏi đỉnh núi. Thoáng chốc, cả ngọn núi Thiên Vu chỉ còn lại một người hai yêu: Mễ Uyển và cậu cháu Cáo yêu.

Cáo lửa ngậm lấy Cáo bạc, ngưỡng cổ thả cháu trai lên lưng mình rồi mới bước gần tới trước mặt Mễ Uyển, cười hỏi: "Mễ đi sư, lễ tế không tệ đúng không?"

"Đúng là không tệ." Mễ Uyển gật đầu.

"Tuy cô là con người, không cảm nhận được sức mạnh chúc phúc của thiên nhiên dành cho yêu tộc, nhưng ở gần, hẳn là cũng cảm nhận được một chút đúng không?" Toàn Tuấn Tài nói.

"Không chỉ cảm nhận được, còn có cả khiếp sợ." Mễ Uyển buồn bã nói.

"Hả?" Toàn Tuấn Tài thắc mắc: "Sao lại khiếp sợ?"

Mễ Uyển nhìn Cáo lửa trước mắt, thấy trong mắt anh ta chỉ có độc vẻ thắc mắc, hiển nhiên anh ta không thấy được khác thường trên người Phàn Thần. Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình thấy được vết thương trên ngực Phàn Thần?

"Không có gì." Trong lúc suy tư, Mễ Uyển khẽ lắc đầu.

"Chúng ta về thôi." Toàn Tuấn Tài nhìn lên bầu trời: "Giờ về chắc sẽ kịp giờ ăn trưa."

"Các anh về trước đi." Mễ Uyển bỗng nói.

"Nếu tụi tôi đi thì cô về bằng cách nào?" Toàn Tuần Tài thắc mắc, sau đó nhìn về phía đài tế như vừa ngộ ra gì đó, nở nụ cười xấu xa, nói: "Được, tụi tôi đi trước đây."

Nói xong, Cáo lửa chạy tới vài bước, cả cơ thể lao ra khỏi vách núi, bay lên không trung, đảo mắt đã biến mất ở phía chân trời.

Trên đỉnh núi lúc này không còn ai, Mễ Uyển nhảy xuống khỏi tảng đá, đạp lên mặt cỏ mềm mại đi về phía Phàn Thần đã mất hút, nhẹ giọng hỏi với không khí: "Có cần tôi gọi điện thoại kêu anh ra không?"

Vừa dứt lời, thân ảnh của Phàn Thần đã xuất hiện trước mặt Mễ Uyển, anh vẫn còn mặc bộ lễ phục phức tạp kia, mái tóc dài vẫn giữ nguyên, chỉ không thấy pháp trượng.

"Sao cô lại tới đây?" Phàn Thần nhìn cô gái trước mặt với vẻ phức tạp.

"Toàn Tuấn Tài mời tôi tới." Mễ Uyển đáp.

Tuy đã đoán được từ trước nhưng khi nghe được tên của Toàn Tuấn Tài, Phàn Thần vẫn nhịn không được thầm mắng một câu: Con cáo nhiều chuyện.

"Sắc mặt khó coi như thế, không chào đón tôi sao?" Mễ Uyển hỏi.

"Không phải." Phàn Thần lắc đầu.

"Vậy là vết thương nặng quá nên đau?" Mễ Uyển nhìn ngực Phàn Thần, năng lượng màu đen kia tuy không còn dữ dội như ban nãy, nhưng vẫn đang ăn mòn ngực Mễ Uyển.

"Không sao, nghỉ ngơi rồi sẽ tốt lên." Phàn Thần ôm ngực, không cho Mễ Uyển nhìn lỗ đen trên ngực mình.

"Nếu không sao, vậy phiền anh có thể giải thích cho tôi vì sao trải qua lễ tế, yêu lực và thể lực của tất cả yêu tộc đều tăng lên, chỉ mình anh... là có bộ dạng này không." Mễ Uyển hỏi thẳng.

"Bởi vì tôi là người chủ trì lễ tế, phải tiêu tốn một lượng lớn yêu lực." Phàn Thần giải thích.

"Vết thương trên người anh được tạo ra do việc chủ trì lễ lế hằng năm?" Mễ Uyển cảm thấy suy đoán này rất hợp tình hợp lý, dựa theo tu vi của Phàn Thần, trên đời này gần như không có sức mạnh nào có thể làm anh bị thương được. Nhưng nếu sức mạnh này là hao tổn do lễ tế gây ra thì hợp lý hơn rồi.

Phàn Thần cười cười, không phản bác, đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận.

"Vì sao nhất định phải tổ chức lễ tế?" Nếu mỗi lần tiến hành lễ tế đều tổn thương cơ thể của chính mình, vậy phải có một lý do khiến Phàn Thần không thể không làm.

"Đây là trách nhiệm của tôi." Phàn Thần đáp.

"Trách nhiệm của yêu vương?"

"Không phải." Phàn Thần lắc đầu, không đáp mà hỏi ngược lại: "Hàng năm lúc vào xuân, cô có biết loài nào cảm nhận được mùa xuân trước nhất không?"

Mễ Uyển lắc đầu.

"Là tôi." Phàn Thần cười nói: "Hằng năm, tôi là người đầu tiên cảm nhận được mùa xuân. Mỗi một phiến lá trên người tôi đều cảm nhận được. Sau đó, có một giọng nói bảo tôi rằng tôi phải đưa tin này tới những sinh vật khác, để cho cả thế giới biết, xuân đã về."

Sứ mệnh trời sinh?! Trong đầu Mễ Uyển bỗng nãy ra bốn chữ này.

"Uyển Uyển con biết không? Mỗi một sinh vật tồn tại trên đời này đều có nguyên nhân, nhưng có rất ít người có thể cảm nhận được điều đó. Những người cảm nhận được, biết rõ mình phải làm gì, còn những người không cảm nhận được, chỉ làm việc trong vô thức, cái đó gọi là sứ mệnh trời sinh." Những lời này, sư phụ đã nói khi cô còn rất nhỏ.

"Trước kia, tôi chỉ cần lay động mấy phiến lá là có thể truyền được tin tức. Nhưng hiện giờ linh khí trong trời đất quá yếu, tôi đành phải nhắn gửi thông qua lễ tế." Phàn Thần phóng tầm mắt về phía xa, chậm rãi nói: "Cô không phải yêu tộc, cô không hiểu ngọn gió lập xuân hằng năm quan trọng nhường nào với mỗi yêu tộc đâu."

"Nhưng anh cứ như vậy, có thể tiếp tục được tới lúc nào?" Mễ Uyển lo lắng hỏi, mỗi lần lễ tế, lỗ đen trên ngực Phàn Thần lại rộng ra một phần ba, cứ theo tốc độ này, Phàn Thần còn chủ trì được mấy lần nữa.

"Cô yên tâm, tôi không sao đâu." Phàn Thần thoải mái nói: "Gió xuân qua đi, cây cối đâm chồi nảy lộc, hoa cỏ nở rộ, tôi sẽ nhận được quà đáp lễ đến từ thiên nhiên, vết thương sẽ nhanh chóng được chữa trị."

"Nếu có thể chữa trị, sao vết thương trên ngực anh vẫn còn?" Mễ Uyển hỏi.

"Bởi vì... không phải tất cả cây cối đều có dịp đáp lễ cho tôi." Phàn Thần nhẹ giọng nói.

Không phải tất cả cây cối đều có dịp đáp lễ? Là ý gì?