Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 62: Quan Thư Đáng Thương



Edit: SCR0811

Lúc Phàn Thần dẫn cả đám đi vào theo lối nhân viên, Bành Giai và hai nữ sinh khác lặng lẽ sáp tới cạnh người Mễ Uyển, nhỏ giọng hỏi: "Mễ Uyển, anh đẹp trai này có quan hệ gì với cậu?"

Quan hệ?

Mễ Uyển giật mình, cô với Phàn Thần có quan hệ gì? Người bệnh và bác sĩ, Yêu vương và người bắt yêu, chủ nhân của hung khí và người bị hại, haizz, phức tạp quá.

"Chúng tôi là hàng xóm." Mễ Uyển đưa ra câu trả lời có vẻ bình thường nhất.

"Hàng xóm." Mắt Bành Giai sáng lên: "Ra là anh trai hàng xóm, hâm mộ cậu quá đi, được lớn lên chung với một anh trai đẹp trai như thế?" Trong đầu cô đã tự động viết ra một câu chuyện tình cảm ngọt ngào một trăm ngàn chữ về thanh mai trúc mã.

Phàn Thần tuy đi phía trước dẫn đường nhưng tai vẫn lưu ý động tĩnh phía sau, lúc nghe Mễ Uyển nói quan hệ giữa họ là hàng xóm, Yêu vương đại nhân bỗng thấy mất mát. Nhưng hình như cô đâu có nói sai, trừ hàng xóm ra, hai người họ cũng đâu còn quan hệ đặc biệt nào khác.

Nghe tiếp tới câu nói của cô gái tên Bành Giai kia, tâm trạng của anh lại càng lao dốc.

Cái gì gọi là lớn lên chung? Tôi được thấy Mễ Uyển lớn lên bao giờ? Em ấy lớn rồi mới thành hàng xóm của tôi đó, biết không hả? Lúc tôi biết em ấy thì em ấy đã 520 tuổi rồi!!

"Không có, không có, chúng tôi chỉ mới thành hàng xóm gần đây thôi." Mễ Uyển thấy mọi người đều hiểu lầm, vội giải thích.

"Mởi trở thành hàng xóm? Nhưng quan hệ của hai người có vẻ rất thân." Giác quan thứ sáu của con gái đặc biệt nhạy, nhất là của những cô gái thích nhiều chuyện.

"Ừ, quan hệ của chúng tôi khá thân." Mễ Uyển gật đầu đồng ý.

Tâm tình của Yêu vương đại nhân lập tức bay cao, bước chân cũng nhẹ nhàng như trên mây.

"Đây là lối vào khu triển lãm hoa." Phàn Thần dẫn mọi người đến cổng khu triển lãm, hỏi: "Bên trái là khu bình thường, bên phải là khu hoa hiếm, mọi người muốn tham quan bên nào trước?"

"Muốn vào khu hoa hiếm cần có giấy mời mà, chúng em vào cũng được hả?" Bành Giai sướng rơn, hỏi ngay. Đây là triển lãm hoa do công viên Vạn Vật tổ chức đó, khu hoa hiếm trưng bày toàn những giống hoa sắp tuyệt chủng, thậm chí có những loài đã hoàn toàn tuyệt chủng ngoài tự nhiên. Khu triển lãm mà đến cả các nhà sinh vật học và giáo sư còn khó lòng vào được, mình lại có cơ hội để vào sao?

"Được chứ, để tôi dẫn mọi người vào, muốn vào không?" Phàn Thần cười nhạt, phong thái của người đứng đầu toát lên một cách vô cùng tự nhiên.

"Muốn chứ, muốn chứ..." Mấy nữ sinh khoa thiết kế cảnh quan vội trăm miệng một lời đáp. Đây là khu triển lãm hoa hiếm của công viên Vạn Vật đó, giáo viên của họ nghĩ đủ mọi cách còn chưa vào được, giờ có cơ hội, ngu sao mà không vào. Sau chuyến này, họ có thể đi khoe khoang suốt một năm.

Mấy nam sinh khoa kiến trúc liếc nhau, tuy không quá hứng thú với hoa cỏ nhưng ai kêu nhóm nữ sinh thích cơ chứ. Hơn nữa, hẹn nhóm mà, đương nhiên phải đặt sở thích của các bạn nữ lên hàng đầu. Chỉ có điều... tất cả nổi bật hình như đều bị cái anh Phàn Thần tự nhiên xuất hiện này giành hết khiến ai nấy đều buồn bực. May thay, anh ta không phải sinh viên, dù giờ có nổi bật, lúc trở về trường, các nữ sinh sẽ lại chú ý tới họ thôi.

Phàn Thần cười dịu dàng, dẫn mọi người vào sảnh triển lãm hoa hiếm, thuận tiện giải thích vài giống hoa hiếm cho mấy nữ sinh đang tò mò nghe. Là Yêu vương, còn là yêu hệ thực vật, kiến thức về cây cỏ của Phàn Thần hơn hẳn tất cả mọi người. Anh nói từ tập tính, hoàn cảnh sinh trưởng, chu kỳ sống, đến ảnh hưởng của các yếu tố khí hậu, môi trường lên các giống hoa. Bài giảng của anh vừa bổ ích vừa sinh động như thể anh chính là bản thân cây hoa đó, thú vị hơn hẳn bài giảng của các giảng viên trên trường.

"Anh Phàn, anh hiểu biết rộng thật" Các nữ sinh đều tròn mắt nhìn Phàn Thần.

"Chỉ cần quan sát nhiều, mọi người cũng có thể nhận ra được." Phàn Thần nói một cách khiêm tốn.

"Vâng, tụi em nhất định sẽ quan sát tỉ mỉ." Các nữ sinh gật mạnh đầu, hệt như mấy fan não tàn, dù thần tượng có nói gì mấy cô cũng răm rắp vâng lời vô điều kiện.

Mấy nam sinh đứng cạnh tập thể đen mặt, bọn họ tới để hẹn nhóm mà, đâu phải tới để học nhóm. Thêm nữa, anh ta là một doanh nhân thành đạt, bộ không phải làm việc hay sao mà lại chạy tới đây huênh hoang thế?

Có lẽ oán niệm tỏa ra từ mấy nam sinh quá mãnh liệt, Phàn Thần rốt cục cũng nhận ra, anh cười nói thêm: "Ở đây còn có rất nhiều hoa, mã QR bên cạnh có ghi thông tin về từng loại, mọi người cứ tách ra tham quan tự do, có gì không hiểu cứ hỏi tôi."

"Dạ được." Mấy nữ sinh vui vẻ gật đầu, phía nam sinh cũng mở cờ trong bụng, cuối cùng cũng được ở riêng với nhau rồi.

"Uyển Uyển, để tôi dẫn em đi tham quan." Phàn Thần cúi đầu nhìn Mễ Uyển.

"À, ừ, được đó." Mễ Uyển ngẩn người, cất bước theo sau Phàn Thần như một thói quen.

Sau khi hai người đi khỏi, mấy nam sinh khoa kiến trúc chờ đợi đã lâu mau chóng dẫn nữ sinh ghép đôi với mình tách thành từng cặp riêng lẻ. Vừa nãy lúc lái xe tới đây, họ đã thống nhất với nhau, mọi người ghép đôi hai-hai, tự mình rời đi, chốc lát chỉ còn một mình Quan Thư đứng đấy lẻ loi.

"..." Quan Thư nhăn nhó, chuyện gì thế này? Cậu đến đây để hẹn nhóm mà, không phải đã sắp xếp một-một sẵn rồi sao? Sao đối tượng của mình nửa đường lại bị người khác tha đi chứ? Quan hệ của người ta lại thân hơn của mình, mình lao lên giành giật cũng không tốt. Nghĩ tới nghĩ lui, Quan Thư đành ngửa đầu than trời rồi tự mình đi ngắm hoa, lòng thầm hy vọng anh trai Phàn Thần có việc đột xuất phải rời đi, mau chóng trả Mễ Uyển lại cho cậu.

Có Phàn Thần đi trước, Mễ Uyển không cần lấy di động check mã QR để đọc thông tin giới thiệu như những người khác, cô chỉ cần dừng trước chậu cây nào, Yêu vương đại nhân sẽ tự động giới thiệu về loại cây đó, cuối cùng còn chêm thêm một câu: "Thích không?"

"Cái gì?" Mễ Uyển sửng sốt.

"Chậu hoa này, thích không?"

"Cũng được." Mễ Uyển trả lời: "Hoa này đẹp thì có đẹp, nhưng yếu ớt quá. Muốn nó sống còn phải chú ý đến không khí, độ ẩm, nhiệt độ, phiền hơn nuôi đứa nhỏ nữa. So ra thì tôi thích mấy bông hoa tím trên dây leo của anh hơn, dễ sống, mùa nào cũng nở được."

Phàn Thần như được lấy lòng, trong mắt hiện lên ý cười, ngón tay đặt bên người hơi động, một bông hoa tím nở ra trong lòng bàn tay anh.

Mễ Uyển nhạy cảm nhận ra được sự dao động của yêu lực. Cô thắc mắc, đưa mắt nhìn sang thì thấy bông hoa tím quen thuộc xuất hiện trước mặt mình

"Hả?" Mễ Uyển nhìn Phàn Thần với vẻ khó hiểu.

"Tặng em." Phàn Thần mỉm cười.

Mễ Uyển giật mình, cô nói thích hoa tím chứ có nói muốn đâu. Nhưng Phàn Thần đã biến ra, mình cứ nhận là được.

"Cảm ơn." Mễ Uyển nhận lấy sau đó cài lên mái tóc đuôi ngựa của mình một cách vô cùng tự nhiên. Năm trăm năm trước, Mễ Uyển rất ít khi xuống núi, thú vui duy nhất của cô là hái hoa trên núi, xem như trang sức mà cài lên tóc. Vì thế, lúc Phàn Thần đưa hoa tới, cô không chút nghĩ ngợi đã thuận tay cài lên. Cài xong, cô còn lục lọi tìm gương theo bản năng, đáng tiếc là tìm không được.

Chỉ có điều, trong lúc cô loay hoay tìm gương, đôi môi được đánh son đỏ trở nên đặc biệt xinh đẹp, giống như tia sáng lóe lên giữa màn đêm, khiến mi mắt Phàn Thần giật giật. Phàn Thần không muốn dán mắt vào đó, nhưng màu son đỏ quá bắt mắt khiến anh không cách nào dời mắt được. Cứ như là, anh chỉ còn thấy được đúng đôi môi đỏ mọng trên khuôn mặt của Mễ Uyển.

Mễ Uyển thấy Phàn Thần nhìn mình chằm chằm, tưởng hành động tìm gương của mình bị phát hiện, không khỏi ngượng ngùng: "Tôi chỉ... muốn xem xem bạn học của tôi đang ở đâu."

"À, họ ở bên kia kìa." Phàn Thần cuống quít hoàn hồn, mặt cũng đỏ chả khác Mễ Uyển là bao.

Bên kia, Quan Thư đang ngắm hoa một mình thì gặp được bạn tốt Lý Hàng và bạn gái cậu ta, Bành Giai. Nhìn hai người họ có đôi có cặp, tâm đầu ý hợp, Quan Thư buồn bực không thôi.

"Quan Thư, sao cậu lại đứng đây một mình?" Lý Hàng đang ngắm hoa với người trong lòng, tâm trạng lâng lâng như ở trên mây, chợt nhìn thấy Quan Thư, cậu mới giật mình nhớ đến sự tồn tại của bạn thân.

"Đúng đó, Mễ Uyển đâu?" Bành Giai cũng hiếu kỳ hỏi.

"Mễ Uyển đi chung với anh Phàn kia rồi." Quan Thư cau có.

"À à, ra vậy." Là bạn thân suốt hai năm đại học, Lý Hàng vừa liếc mắt đã nhận ra được nét buồn bực trên mặt Quan Thư. Cậu quay đầu nhắc nhở bạn gái mình: "Giai Giai, hôm nay chúng ta tới đây để hẹn nhóm, Mễ Uyển đi theo anh trai hàng xóm của cậu ta như vậy không ổn đâu."

Bành Giai ngẫm nghĩ, thấy Lý Hàng nói có lý, cô nói: "Để mình nhắc Mễ Uyển."

Hai mắt Quan Thư lập tức sáng lên.

Bành Giai lấy di động ra, tìm Wechat của Mễ Uyển, gửi tin: Mễ Uyển, cậu quên chúng ta đang hẹn nhóm rồi hả? Đừng nói chuyện phiếm với anh trai hàng xóm của cậu nữa, Quan Thư đang đứng chờ một mình nè, tôi thấy cậu ta kết cậu rồi đó!!

Quả thật Mễ Uyển đã quên mất Quan Thư, nhận được tin nhắn của Bành Giai cô mới chợt bừng tỉnh. Đúng ha, mình đang hẹn nhóm mà, sao lại đi theo Phàn Thần rồi. Cô quay sang, quyết đoán nói với Phàn Thần: "Ngại quá, bạn tôi đang chờ tôi, tôi đi tìm họ trước, tối về sẽ trò chuyện với anh tiếp."

Nói xong, không chờ Phàn Thần trả lời, cô đã vội phất tay chạy đi.

Phàn Thần đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Mễ Uyển càng chạy càng xa, thấy cô chạy tới trước mặt nam sinh tên Quan Thư, nhìn cậu ta nở nụ cười tươi rói, anh bỗng thấy ngực mình nhói đau.

Vừa nãy lúc Bành Giai gửi tin cho Mễ Uyển anh cũng nhìn thấy, cái câu 'Tôi thấy cậu ta kết cậu rồi đó!' như tên nhọn đâm thẳng vào lòng Yêu vương đại nhân. Uyển Uyển vui vẻ chạy đi như thế là vì biết người kia thích cô? Chẳng lẽ cô cũng thích cậu ta?

Không vui đâu...

"Đại nhân, đại nhân" Bỗng nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên từ sau lưng Phàn Thần. Anh nghi ngờ xoay người, là một tên Chuột tinh sắc mặt trắng bệch, chân đi cà nhắc.

"Có chuyện gì?"

"Đại nhân, yêu lực của ngài sẽ ảnh hưởng đến hoa trong khu triển lãm." Triển lãm hoa này mở ra cho người ngoài xem, ngoại trừ đám nhân viên bọn họ, số còn lại đều là người thường. Nếu mấy loài hoa xảy ra biến hóa trước mặt người thường, hậu quả không gánh nổi đâu. Bởi vậy, Chuột tinh mới phải liều chết chạy tới nhắc nhở.

"Xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận hơn." Phàn Thần xấu hổ muốn chết, không ngờ mình lại gây ra sai lầm cơ bản đến mức này.

"Không có gì, không có gì, yêu lực của đại nhân quá khủng bố, chỉ dao động chút xíu thôi cũng sẽ gây ra ảnh hưởng. Đều tại mấy loài hoa này quá nhạy cảm thôi." Chuột tinh nhút nhát trả lời. Lời xin lỗi của Yêu vương đại nhân, họ nào dám nhận.

"Tôi sẽ rời khỏi đây ngay." Để các loài hoa không bị ảnh hưởng, Phàn Thần xoay người rời khỏi khu vực triển lãm, nhưng ý niệm của anh vẫn giăng khắp từng cái cây trong công viên, dù Mễ Uyển đi đến đâu anh cũng cảm nhận được.

Quan Thư thấy Mễ Uyển trở lại, tinh thần phấn chấn hơn hẳn. Vừa nãy trong lúc ngắm hoa một mình, cậu đã học thêm được không ít kiến thức, giờ có cơ hội để khoe khoang rồi. Cậu vờ như vô tình dẫn Mễ Uyển đến chỗ những loài hoa cậu đã xem qua, trình bày lại những thông tin hữu ích mình vừa tiếp thu được cho cô nghe. Tuy chỉ là những kiến thức khoa học khô khan nhưng cách nói chuyện của cậu ta lại khá thú vị, tiếc là Mễ Uyển vừa được nghe Phàn Thần giảng giải, giờ so sánh với Quan Thư, hoàn toàn không gây được chút ấn tượng nào.

Khu triển lãm hoa hiếm không lớn, tuy mấy nữ sinh khoa thiết kế cảnh quan rất hứng thú với những giống hoa hiếm nhưng không say mê đến mức ngắm cả ngày không chán như những chuyên gia và học giả, sau khi đi dạo một vòng, cảm giác mới mẻ đã không còn, mọi người quyết định sang khu triển lãm thường để chụp ảnh.

Họ vẫn chia thành nhóm hai-hai như trước, đứng từ xa nhìn, giống như hai cặp tình nhân đang hẹn hò. Nữ sinh thích chụp ảnh, nam sinh nhiệt tình chu đáo, trong lúc hai bên giúp đỡ lẫn nhau đã dần trở nên thân thiết.

"Bạn học Mễ Uyển, chúng ta thêm Wechat đi, tôi sẽ gửi ảnh chụp qua cho cậu." Quan Thư vừa chụp cho Mễ Uyển rất nhiều hình.

"Được đó." Mắt Mễ Uyển sáng lên, tới bước xin Wechat rồi sao?

"Xin lỗi, làm ơn nhường đường." Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ bên hông hai người, tiếp đó, tay cầm di động của Quan Thư bị đụng trúng. Di động cầm không chắc, rơi 'tỏm' vào xô nước. Cái xô đầy nước đó là do người vừa lên tiếng xách tới, người này chính là Chuột tinh vừa nhắc nhở Phàn Thần khống chế yêu lực trong khu triển lãm hoa hiếm.

"Ây da, bạn học này không sao chứ?" Ông ta cuống quít thả xô nước xuống, dáng vẻ áy náy, gấp gáp thò tay lấy di động trong xô nước ra: "Di động của cậu không sao chứ, mau kiểm tra xem có bị hư không?"

"Không sao, di động của cháu không thấm nước." Quan Thư là một thanh niên thật thà tốt bụng, vừa nãy lúc nghiêng người cậu ta phát hiện ông chú xách xô nước này đi cà nhắc, vậy nên cậu không hề tức giận, còn an ủi ông ấy di động của mình không thấm nước.

Không thấm nước? Tia gian xảo lóe lên trong mắt Chuột tinh, ông vận yên lực vào lòng bàn tay, lén lúc phá hủy hệ thống bên trong di động.

Lúc Quan Thư nhận lại di động, phát hiện máy đã tắt nguồn, không mở lên được: "Ủa, sao không khởi động được vậy?"

"Có phải do hàng kém chất lượng không, hay là... để tôi đền cho cậu cái khác?" Chuột tinh áy náy nói.

"Chắc không phải đâu, cháu mua ở cửa hàng chính hãng mà, lúc trước còn từng cầm xuống biển rồi, sao giờ tự nhiên lại bị hư chứ?" Quan Thư vẫn thắc mắc không thôi.

"Haizz, đều do lỗi của tôi, bạn học, cậu cho tôi địa chỉ, tôi lên mạng đặt hàng, mai sẽ giao tới cho cậu." Chuột tinh cực kỳ áy náy, muốn bù đắp lỗi lầm của mình.

"Không cần đâu, để cháu kiểm tra lại..."

"Cần chứ, cần chứ..."

Trong lúc hai người lời qua tiếng lại, Mễ Uyển cố chen miệng: "Quan Thư, nếu ông ta đã muốn đền thì cậu để ông ta đền đi."

"Không cần đâu, chú ấy cũng đâu có cố ý." Quan Thư là thanh niên tốt, cậu nghĩ ông chú đi cà nhắc này làm công cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.

"Ông không cố ý thật sao?" Mễ Uyển cười tủm tỉm nhìn Chuột tinh.

Khí thế tỏa ra từ người cô khiến Chuột tinh sợ xanh mặt. Ông ta mém khóc thành tiếng, cầu xin Quan Thư: "Bạn học, là do tôi cố ý, cậu để tôi đền đi. Tôi đền cho cậu gấp đôi, đền cho cậu mẫu di động mới nhất, cộng thêm tai nghe đời mới nhất."

Quan Thư ngạc nhiên nhìn Mễ Uyển, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng không từ chối được, đành cho địa chỉ.

Tuy Mễ Uyển không biết sao Chuột tinh này phải cố tình phá hư di động của Quan Thư, nhưng ông ta đã bồi thường, xem ra cũng không có ác ý. Cô không so đo nữa, thu khí thế của mình lại. Chuột tinh này có vẻ là nhân viên của công viên Van Vật, dù gì cô cũng nên nể mặt Phàn Thần.

Lưu lại địa chỉ của Quan Thư xong, Chuột tinh cam đoan mai mình sẽ gửi di động và tai nghe tới cho cậu, đảm bảo không để cậu phải chịu bất tiện.

"Không sao đâu." Quan Thư cười gượng hai tiếng, không biết phải nói gì cho phải.

"Đúng rồi, để tỏ lòng xin lỗi, tôi sẽ dẫn mọi người đi tham quan điểm vui chơi mới của công viên chúng tôi." Chuột tinh bỗng nói thêm.

Do hai người đứng lại dây dưa với Chuột tinh, nhóm Bành Giai cũng tụ lại xem, nghe nói có điểm vui chơi mới, mấy sinh viên gần như đã chụp đủ ảnh lập tức sinh lòng hiếu kỳ: "Điểm vui chơi gì?"

"Mê cung." Chuột tinh cười khẽ, nói.

"A, mình biết nè." Là một fan của công viên Vạn Vật, Bành Giai lập tức đoán được: "Có phài là Mê cung rừng rậm vừa được công bố trên mạng không?"

"Bạn học này cũng biết à"

"Biết chứ, biết chứ, nhưng không phải nửa tháng sau mới chính thức khai trương hay sao?" Bành Giai kích động hỏi.

"Đúng vậy, nửa tháng sau mới chính thức khai trương, nhưng bên trong đã hoàn thành hết rồi. Tôi có mấy vé thử nghiệm, có thể trải nghiệm trước để cho cảm nhận, các bạn có muốn thử không?" Chuột tinh nhiệt tình mời mọc.

"Muốn chứ, muốn chứ."

Mê cung đương nhiên là thú vị hơn ngắm hoa rồi, mấy nam sinh cũng có hứng thú. Thêm nữa, chơi mê cung cần có khả năng cảm nhận không gian và tư duy logic, là nhóm sinh viên giỏi của khoa kiến trúc, bọn họ khá là tự tin. Đây không phải là lúc phô bày tài hoa của mình hay sao? Quả là một cơ hội tốt để tăng tiến tình cảm! Cả bốn nam sinh đều ăn ý đáp lời, vui vẻ theo Chuột tinh tới mê cung.

Tuy Mễ Uyển vẫn thấy Chuột tinh kỳ lạ nhưng cô không cảm nhận được ác ý trên người ông ta. Hơn nữa, tu vi của đối phương chỉ mới cấp ba, thật sự không thể tạo ra được chút uy hiếp nào đối với cô, đây là lại địa bàn của Phàn Thần, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Thế nên, cô chỉ im lặng đi theo mọi người vào mê cung.

Trước lối vào mê cung, bốn nam sinh được thỏa lòng mong ước, ăn ý chia thành từng cặp, lần lượt tiến vào, cố gắng trở thành bờ vai vững chắc để mấy nữ sinh tựa vào trong lúc sợ hãi, bất lực khi kẹt trong mê cung rắc rối, phức tạp. Chuột tinh vẫn đứng yên tại chỗ, chờ mọi người vào hết rồi mới quệt vội lớp mồ hôi trên trán, lấy di động gọi cho ông chủ: "Đại nhân, người đã vào rồi."

"Ừ, làm không tệ." Phàn Thần hài lòng khen.

"Cảm ơn đại nhân đã khen ngợi, chỉ có điều... đại nhân, hình như vị bắt yêu kia đã nghi ngờ tôi."

"Không sao, tôi sẽ giải thích giúp cậu." Phàn Thần đáp.

"Vâng, cám ơn đại nhân." Chuột tinh thở phào nhẹ nhõm.

Trong mê cung, mọi người chỉ biết đi theo bản năng. Sau khi đi hết một vòng, họ nhìn đâu cũng thấy lạ, hoàn toàn không xác định được phương hướng.

"Mễ Uyển, để tôi vẽ lại sơ đồ của mê cung, xác định hướng ra." Quan Thư là học bá, khả năng định hướng không gian khá tốt, sau khi dạo qua một vòng, cậu đã nắm được sơ lược cách bố trí của mê cung, định vẽ lại sơ đồ, đánh dấu từng nơi, có lẽ sẽ tìm được lối ra.

"Được" Khả năng xác định phương hướng của Mễ Uyển không tốt, nhưng cô không sợ. Nếu thật sự không tìm được lối đi, cô có thể phá tường. Tuy nhiên, đó chỉ là cách làm của trước kia, giờ đã có điện thoại, không ra được có thể gọi nhân viên tới đón, cần gì phải kích động.

Dù sao cũng thuộc khoa kiến trúc, kỹ thuật vẽ của Quan Thư rất tốt, chớp mắt đã phác họa xong sơ đồ mê cung. Mễ Uyển trừng to mắt, cất giọng khen ngợi: "Cậu nhớ hết à, giỏi thật."

"Cũng bình thường thôi." Quan Thư cười khiêm tốn, trong đầu càng thêm kiên định, muốn biểu hiện cho thật tốt. Cậu đứng lên, nói: "Kế tiếp chúng ta nên đi theo hướng này."

Nói xong, cậu dẫn đầu rẽ qua một lùm cây. Mễ Uyển đi theo, nhưng vừa quẹo xong, cô đã không thấy Quan Thư đâu?

Ủa? Đi đâu rồi? Không đúng, hình như vừa nãy cô cảm nhận được sự dao động rất nhẹ của yêu lực.

Mễ Uyển rùng mình, nhanh chóng đuổi theo, chẳng mấy chốc đã tới được nguồn phát ra yêu lực. Đó là một gốc cây đã thành tinh, bên cạnh có người đàn ông đang hấp thu tinh khí hệ mộc tỏa ra từ người nó. . Ngôn Tình Sắc

"Phàn Thần?" Mễ Uyển sửng sốt.

"Uyển Uyển? Sao em tới đây?" Phàn Thần cũng sửng sốt, hơi ngạc nhiên khi thấy Mễ Uyển.

"Vừa nãy tôi theo bạn học vào mê cung, anh..." Theo tầm mắt của Mễ Uyển, cô thấy được vô số tinh khí hệ mộc hóa thành ngàn vạn sợi tơ nhỏ chui vào lỗ đen nơi ngực Phàn Thần. Cô tò mò trừng to mắt, lờ mờ nhận ra có lẽ đây là quà đáp lễ từ thiên nhiên mà Phàn Thần nhắc tới.

Thì ra hôm nay Phàn Thần tới công viên để chữa thương.

"Vậy bạn học của em đâu?" Phàn Thần cười hỏi.

"Lúc nãy bọn tôi đang tìm lối ra, sau đó bỗng nhiên lạc nhau, đúng rồi..." Mễ Uyển nhìn lùm cây bên cạnh, hỏi: "Vừa nãy tôi cảm nhận được yêu lực của nó, sau đó thì không thấy tăm hơi của cậu ta đâu nữa."

Phàn Thần lập tức cúi đầu nhìn lùm cây, lạnh giọng hỏi: "Sao hả?"

"Đại nhân, vừa nãy tôi đang điều chỉnh mê cung, có lẽ bạn học của vị đại sư này trùng hợp đi lên chỗ tôi đang điều chỉnh, bị yêu lực của tôi thuấn di tới nơi khác. Để tôi đưa cậu ta về lại." Lùm cây vội trả lời.

"Ừ, mau đưa cậu ta ra khỏi mê cung đi." Phàn Thần căn dặn.

"Vâng thưa đại nhân." Lùm cây cung kính đáp lời, sau đó phát ra tiếng sàn sạt, đứng dậy, lén lút lủi đi, để lại không gian riêng tư cho Yêu vương đại nhân và vị bắt yêu.

Mễ Uyển hơi bất ngờ nhưng không để tâm lắm, hiện giờ mọi sự chú ý của cô đều dồn hết lên miệng vết thương của Phàn Thần: "Hình như miệng vết thương của anh đã nhỏ lại bằng với lúc trước rồi."

"Ừ, quà đáp lễ năm nay đặc biệt nhiều." Phàn Thần cũng có vẻ vui.

"Vậy sau này chúng ta cố trồng nhiều cây, quà đáp lễ nhiều lên, vết thương của anh sẽ nhanh khỏi thôi." Mễ Uyển tiếp lời.

"Cảm ơn." Phàn Thần thấy ấm áp.

Nhìn ngàn vạn sợi tợ tinh khí hệ mộc, Mễ Uyển bỗng nảy ra một ý: "Tôi muốn xem tinh khí hệ mộc chữa thương cho anh như thế nào, có được không?"

"Đương nhiên là được." Phàn Thần gật đầu.

Được sự cho phép, Mễ Uyển vui sướng bước tới, tay đặt lên miệng vết thương của Phàn Thần, đưa linh lực của mình vào, theo tinh khí hệ mộc chui sâu vào vết thương. Giữa ngàn vạn sợi tinh khí hệ mộc, Phàn Thần có thể nhận ra chính xác sợi có linh lực của Mễ Uyển bám vào. Nó giống như sợi lông chim, không ngừng vuốt ve khiến lòng anh ngứa ngáy.

Người ngoài không thấy được vết thương của Phàn Thần, vậy nên hình ảnh này trong mắt người ngoài chỉ là một cô gái dáng người nhỏ nhắn đặt tay lên ngực chàng trai cao lớn, chàng trai cúi đầu, mắt dịu dàng như nước hồ thu, trông cực kỳ hài hòa.

Thật lâu sau, rốt cuộc Mễ Uyển cũng nắm được quy luật chữa trị vết thương của tinh khí hệ mộc. Cô vui sướng ngẩng đầu: "Tôi đã biết cách linh lực vận hành. Để lúc luyện thuốc, tôi điều chỉnh lại một chút, nhất định hiệu quả sẽ rất tốt."

"Ừ" Phàn Thần thu mắt, gật nhẹ đầu.

"Ủa, trời tối rồi hả?" Mễ Uyển ngẩng đầu, ngạc nhiên, đèn đường bật lên cả rồi, mình vận chuyển linh lực tốn nhiều thời gian vậy sao?

"Bạn của em chắc đã ra khỏi mê cung hết rồi, để tôi đưa em ra ngoài." Phàn Thần nói.

"Quan Thư cũng ra rồi hả?" Mễ Uyển vội hỏi.

"Ừ" Quan Thư đâu chỉ ra rồi, cậu ta còn là người ra sớm nhất, chẳng qua cậu ta không có di động, không liên hệ được với người khác, vậy nên chỉ biết đi loanh quanh ngoài mê cung, chờ hơn hai tiếng đồng hồ.

"Đúng rồi, ban nãy chúng tôi gặp được một tên Chuột tinh, chẳng hiểu sao hắn lại phá hư di động của Quan Thư, chỉ vì nể mặt anh nên tôi mới không thu thập hắn, lát nữa anh hỏi xem sao hắn lại làm thế." Mễ Uyển vẫn chưa quên chuyện của Chuột tinh.

"Chuyện này tôi có biết." Phàn Thần mặt không đổi sắc, đáp: "Lúc bạn em chụp ảnh vô tình chụp trúng đuôi của cậu ta, nên cậu ta mới cố ý phá hư di động. Em yên tâm đi, tôi sẽ kêu cậu ta đền lại di động cho bạn em."

"À, ra là vậy." Mễ Uyển bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Mẫu truyện nhỏ:

Dám xin Wechat của Mễ Uyển, trong di động còn lưu nhiều hình như thế.

Phàn Thần: Cậu lại đây, phá hư di động đó cho tôi.

Chuột tinh: Vâng, đại nhân.

Spoil nhẹ chương sau:

Mễ Uyển trừng to mắt, không cách nào tin nổi, cô hỏi thẳng: "Anh... không lẽ... thích tôi?"

"Ừ" Yêu vương đại nhân thản nhiên thừa nhận. Anh mỉm cười nói: "Anh thích em."