Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 85: Chưởng môn, cô thiên vị



Edit: SCR0811

Sau khi Quạ đen tinh ký hợp đồng chính thức, đội ngũ giáo viên của nhà trẻ yêu tộc số 2 xem như đã xong. Dựa theo kế hoạch của Phàn Thần, chỉ cần Quạ đen tinh dạy dỗ tốt, không tới một năm, tu vi thuật pháp của đám yêu con tại nhà trẻ số 2 sẽ cao hơn nhà trẻ số 1, từ đó, sẽ càng có nhiều Yêu tộc gỡ bỏ thành kiến, xin nhập học tại nhà trẻ số 2. Theo đà đó, vấn đề kỳ thị trong nội bộ yêu tộc sẽ được cải thiện.

Thế nhưng, yếu tố quan trọng nhất, quyết định sự thành bại của kế hoạch chính là chất lượng giảng dạy của vị Quạ đen tinh kia. Chỉ hy vọng anh ta sẽ không khiến anh thất vọng. Nếu đối phương thật sự có năng lực, Phàn Thần cảm thấy anh nên tự mình đến diện kiến vị Quạ đen tinh này; với thân phận Yêu vương của anh, đây có thể xem là vinh hạnh to lớn dành cho anh ta rồi. (Quạ đen tinh: Cút~~~~)

Nhờ sự thúc đẩy âm thầm của Yêu vương, rất nhiều Yêu con từng bị thoái hóa do yêu độc đều xin nhập học tại nhà trẻ Bắp Rang. Toàn Tuấn Tài cũng đã lợi dụng quan hệ của Mễ Uyển, hình thành quan hệ hợp tác tốt đẹp với hiệu trưởng, mấy việc như xin nhập học vân vân không cần Mễ Uyển phải ra mặt nữa.

Yêu tộc có động tác lớn như thế, đương nhiên không qua nổi mắt của Hiệp hội bắt yêu. Lúc hội trưởng Hiệp hội Dịch Tuần hay tin liền mau chóng lật lại số liệu tuyển sinh năm nay của Hiệp hội nhà mình.

So với năm trước, số lượng học viên được Hiệp hội bắt yêu chiêu mộ đã tăng thêm 10%. Con số này vốn dĩ rất khả quan, nhưng vấn đề là phía Yêu tộc đã mở hẳn một nhà trẻ. Điều này nói lên cái gì? Nó nói lên, hoặc là số lượng yêu con của Yêu tộc đã gia tăng gấp đôi, hoặc là trong thời gian tới nó sẽ gia tăng gấp đôi.

Tổng hội trưởng hoang mang tột độ. Tuổi thọ yêu tộc vốn đã dài, nếu tỉ lệ sinh đẻ lại tăng cao trên diện rộng, tộc chúng ta sẽ rơi vào lâm nguy.

Không được, ông phải làm gì đó.

Giữa lúc đứng ngồi không yên, Dịch Tuần gọi điện cho ông Ngụy của Huyền Vụ Sơn: "Ông Ngụy, Huyền Vụ Sơn của ông chơi như vậy là xấu lắm."

"..." Ông Ngụy đần mặt. Gần đây đệ tử của Huyền Vụ Sơn đều ngoan ngoãn tu luyện ở trường, đâu gây họa gì, chẳng lẽ chưởng môn lại gây chuyện với Hiệp hội bắt yêu?

"Dù chúng ta từng có hiểu lầm gì thì mọi người cũng đều là người bắt yêu, mấy việc lặt vặt có thể xung đột, nhưng chuyện lớn thì phải đồng lòng đối ngoại mới đúng chứ. Sao các người lại giúp đỡ Yêu tộc mở nhà trẻ để bồi dưỡng đời sau chứ?" Dịch Tuần nói.

"Giúp đỡ Yêu tộc mở nhà trẻ?" Ông Ngụy thắc mắc hỏi lại: "Đâu có, nhà trẻ của Huyền Vụ Sơn chúng tôi vẫn chỉ thu nhận đệ tử trong môn phái thôi mà."

"Vậy nhà trẻ Bắp Rang của nhà Mễ Uyển là sao?" Dịch Tuần hỏi.

"Nhà trẻ Bắp Rang? Chưởng môn của chúng tôi mở nhà trẻ? Còn nhận dạy yêu con của Yêu tộc?" Ông Ngụy thảng thốt.

"Đúng đó, chẳng lẽ ông không biết?" Dịch Tuần thở nhẹ một hơi, thì ra ông Ngụy không biết, xem ra chuyện này chỉ là ý của một mình Mễ Uyển, không phải ý của Huyền Vụ Sơn. Tuy trên danh nghĩa, Mễ Uyển mới là chưởng môn của Huyền Vụ Sơn, nhưng mọi người trong Hiệp hội bắt yêu đều biết người nắm Huyền Vụ Sơn trong tay thực tế vẫn là ông Ngụy. Chỉ cần ông Ngụy không đứng về phía Yêu tộc, vậy thì...

"Quá đáng!" Ông Ngụy la lớn, trong giọng nói chứa đầy sự phẫn nộ.

"Ông Ngụy, ông đừng nóng, ông có thể từ từ nói chuyện lại với chưởng môn của các ông..."

"Chưởng môn mở nhà trẻ, vậy mà chỉ nhận yêu con, không nhận đệ tử nhà mình. Quá bất công rồi! Tôi phải đi tìm cô ấy!" Ông Ngụy rất gấp, nói xong liền cúp điện thoại.

"..." Dịch Tuần ở đầu kia nghe được mấy tiếng "tút tút", bỗng thấy muốn đau tim.

Ý gì đây? Vậy nghĩa là, vốn dĩ Mễ Uyển không hề đả động tới Huyền Vụ Sơn, chỉ lén tự mình mở nhà trẻ, kết quả một cú điện thoại của ông lại kéo cả Huyền Vụ Sơn vào.

Đau tim quá, mau gọi 120 cho tôi đi.

Có câu họa từ trời rơi xuống. Hiếm khi có được ngày nghỉ, Mễ Uyển chữa trị cho Yêu bệnh hôm nay xong, đang định ra ngoài hẹn hò với bạn trai, điện thoại khởi binh vấn tội của ông Ngụy đã gọi tới.

"Chưởng môn, cô thiên vị?!" Ông Ngụy tức giận bất bình.

"...Cái gì? Ông uống lộn thuốc sao." Mễ Uyển ù ù cạc cạc.

"Sao cô mở nhà trẻ lại không nói cho tôi biết?" Ông Ngụy chất vấn.

"Nhà trẻ? Nhà trẻ gì?"

"Nhà trẻ Bắp Rang." Ông Ngụy nhắc nhở.

"Cái đó không phải do tôi mở, là sản nghiệp của anh trai tôi." Mễ Uyển trả lời.

"Sản nghiệp của anh trai còn không phải là sản nghiệp của cô sao. Hơn nữa, cô còn dựa vào quan hệ nhận vài tên yêu con có đúng không?" Ông Ngụy hỏi.

Ra là vì chuyện này. Mễ Uyển liếc mắc nhìn Phàn Thần đang ngồi cạnh chờ cô nói chuyện điện thoại xong sẽ ra ngoài hẹn hò, bình tĩnh trả lời: "Đó là vì mấy yêu con kia bị trường học Yêu tộc đuổi đi, tôi thấy bọn nó không có chỗ để đi, tiện tay giúp thôi, không phải mở nhà trẻ."

Nghe Mễ Uyển nói thế, Phàn Thần thoáng nhíu mày nhưng vẫn không nói gì, ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh bạn gái.

"Không có chỗ đi nên mới tiện tay giúp?"

"Đúng vậy, là vậy đó, vậy nên ông yên tâm, tôi không có ý định mở nhà trẻ." Chỉ một cái phòng khám thú y mà cô đã bận bù đầu, lấy đâu ra thời gian để đi quản lý nhà trẻ.

"Chưởng môn, Yêu tộc cô còn giúp, chẳng lẽ cô lại mặc kệ môn phái nhà mình." Giọng điệu của ông Ngụy bỗng trở nên nhỏ nhẹ, còn ra chiều trách móc.

"Sao thế?" Mễ Uyển hỏi.

"Nhà trẻ Huyền Vụ Sơn chúng ta sắp không mở nổi nữa rồi." Ông Ngụy giận dữ nói.

"Nhà trẻ Huyền Vụ Sơn không mở nổi nữa?" Lúc trước Mễ Uyển từng ghé nhà trẻ Huyền Vụ Sơn một lần. Nhà trẻ đó tuy không lớn nhưng những đứa trẻ ở đó đều có thiên phú bắt yêu, nhiều đứa thiên phú còn khá tốt. Đặc biệt là Liêu Đình Đình cô đề cử hồi đầu năm, đã học được cách điều khiển linh khí.

"Đúng vậy, cô cũng biết, nhà trẻ Huyền Vụ Sơn chúng ta cộng lại cũng chỉ có mấy đứa, không đủ tiêu chuẩn để mở nhà trẻ, trước giờ đều nhờ Hiệp hội bắt yêu mở cửa sau. Nhưng gần đây quan hệ giữa chúng ta với Hiệp hội bắt yêu có hơi căng thẳng, quyền lợi này cũng không còn, vậy nên..." Ông Ngụy vừa lưu loát bịa chuyện, vừa thầm xin lỗi trong lòng.

Xin lỗi tổng hội trưởng, lão cũng hết cách rồi nên mới phải hắt nước bẩn lên đầu ông như thế. Quan hệ giữa ông và chưởng môn chúng tôi vốn dĩ đã không tốt, có tệ thêm chút nữa cũng chả sao.

"Là vì tôi sao?" Mễ Uyển nhíu mày. Theo cô được biết, quan hệ giữa Huyền Vụ Sơn và Hiệp hội bắt yêu vốn không tệ, nếu phải nói có chỗ nào không tốt, vậy chỉ có thể là vị chưởng môn trên danh nghĩa này. Hiệp hội bắt yêu định hủy tư cách mở nhà trẻ của Huyền Vụ Sơn, tiếp đó là cướp đoạt mầm non của Huyền Vụ Sơn?

Muốn cướp đệ tử của Huyền Vụ Sơn tôi? Đúng là nằm mơ.

"Ông Ngụy, ông chuyển hết mấy đứa trẻ của Huyền Vụ Sơn đến nhà trẻ Bắp Rang đi. Nếu Hiệp hội bắt yêu còn dám quấy rối, ông cứ nói với Dịch Tuần, coi chừng tôi xách Huyền Thiết kiếm tới văn phòng tìm ông ta." Mễ Uyển thở phì phò, nói lớn.

Dám khi dễ đồ tử đồ tôn của cô, có tin cô đoạt luôn chức hội trưởng Hiệp hội bắt yêu của ông ta không. Nhưng việc này cũng chỉ là nghĩ thôi, nếu thật sự trở thành tổng hội trưởng, còn không phải mệt chết.

"Được, chúng tôi sẽ làm ngay." Ông Ngụy chỉ chờ mỗi câu này, có được lời hứa hẹn liền vội vã cúp điện thoại. Đồng thời, trong đầu ông còn hiện lên một viễn cảnh rất mỹ mãn. Chỉ cần ông đưa đệ tử Huyền Vụ Sơn đến nhà trẻ của chưởng môn, sau này tùy tiện tìm cái cớ là có thể kéo được chưởng môn đến nhà trẻ dạy học. Đến chừng đó, dám chắc cả đám đệ tử của họ, mỗi người đều thành thiên tài.

"Nói chuyện xong rồi?" Phàn Thần thấy Mễ Uyển buông điện thoại, lên tiếng hỏi.

"Em tức chết mất, đám người ở hiệp hội bắt yêu kia vì muốn đối phó với em mà dám đập đổ cả nhà trẻ Huyền Vụ Sơn." Mễ Uyển cắn răng nói: "Muốn cướp đệ tử nhà em, cắt đứt truyền thừa của em, không có cửa đâu!"

"..." Chỉ với một câu, Phàn Thần đã đoán được đại khái những gì ông Ngụy nói với Mễ Uyển trong điện thoại, nhìn sắc mặt tức đến trắng bệch của bạn gái, Phàn Thần thở dài, phân tích: "Dịch Tuần hẳn sẽ không làm mấy chuyện kiểu này đâu."

"Cái gì?" Mễ Uyển khó hiểu.

"Huyền Vụ Sơn vẫn là lực lượng quan trọng của Hiệp hội bắt yêu, dù có bất mãn với em, Dịch Tuần cũng sẽ không đắc tội với Huyền Vụ Sơn. Vậy nên, chuyện này không thể là do ông ta làm." Phàn Thần nói.

"Nghĩa là..." Mễ Uyển ngẩn người, phản ứng lại: "Ông Ngụy cố ý gạt em."

"Hẳn là ông ta đang tìm cớ để em chỉ dạy mấy đệ tử tu luyện thôi." Phàn Thần hoàn toàn hiểu được nguyên nhân ông Ngụy làm như thế, anh kêu Toàn Tuấn Tài giữ Quạ đen tinh lại, không phải cũng vì hy vọng tương lai của yêu tộc sẽ ngày càng tốt lên hay sao.

Mễ Uyển nhíu mày: "Kỳ thật, khoảng thời gian này em đã sửa lại pháp môn tu luyện của Huyền Vụ Sơn, định một thời gian nữa sẽ đưa cho ông Ngụy, sửa lại truyền thừa của cả Huyền Vụ Sơn. Tự em tu luyện thì còn được, làm giáo viên không hợp đâu." Tính cô hơi nóng, quả thật không có khiếu làm giáo viên.

"Lâu lâu chỉ dạy một chút là được." Phàn Thần nói: "Có lẽ ông Ngụy cũng nghĩ thế, ông ấy cũng không hy vọng xa vời rằng em sẽ đích thân dạy dỗ đệ tử. Hơn nữa, nếu cùng học chung với đám yêu con, còn có thể nắm được hướng đi của Yêu tộc tụi anh, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao lại không làm."

Dù hiện giờ ông Ngụy có ra sức ủng hộ Mễ Uyển thì trong lòng ông ta, vị trí thứ nhất vẫn là bảo vệ con người, đây là thiên chức của người bắt yêu. Không nói kẻ khác, chỉ riêng anh và Mễ Uyển, nếu có một ngày hai tộc thật sự xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải, dám chừng bọn họ cũng sẽ quay lại lập trường ban đầu của mình. Vậy nên, anh tuyệt đối sẽ không để loại chuyện kiểu này xảy ra.

"Vậy nghĩa là, yêu tộc, người bình thường và người bắt yêu sẽ phải học chung một trường?" Mễ Uyển nhíu mày, hỏi: "Sẽ không đánh nhau chứ?"

"Đánh nhau hẳn là phải có, nhưng có đánh mới có quen." Phàn Thần mỉm cười. Anh tin, chỉ cần có anh và Mễ Uyển ra sức áp chế, hẳn có thể giảm thiểu được mâu thuẫn giữa hai tộc. Hơn nữa, tam quan của đám nhóc trong nhà trẻ vẫn chưa hoàn chỉnh, là cơ hội tốt để thay đổi quan điểm của chúng.

Mễ Uyển ngẩn ra, bỗng nhớ tới ý tưởng lúc trước Phàn Thần nói với cô. Phàn Thần luôn hy vọng con người và yêu tộc có thể cùng trưởng thành trong một môi trường, chịu ảnh hưởng lẫn nhau, hòa nhập với nhau, dần tìm ra được điểm cân bằng.

Nếu yêu tộc không còn thù ghét con người, tốc độ hồi phục của thiên nhiên sẽ nhanh hơn. Mà người bắt yêu, nếu không còn xem việc bắt yêu là trách nhiệm, bọn họ thậm chí có thể giống với Mễ Uyển, vừa bảo vệ con người lại vừa bảo vệ yêu tộc. Cứ như thế, về lâu về dài, con người có thể tìm được điểm cân bằng giữa sinh tồn, phát triển và bảo vệ hệ sinh thái.

"Vậy thì... thử nghiệm một khoảng thời gian trước xem sao?" Mễ Uyển nói.

"Được" Phàn Thần đồng ý. Chuyện chính đã xong, giờ nói tới chuyện riêng, Phàn Thần nhắc nhở: "Uyển Uyển, chúng ta đi hẹn hò thôi."

"Còn chờ gì nữa." Mễ Uyển cười hì hì, vỗ cái váy cầu kỳ của mình, vui vẻ đứng lên. Cô đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi hẹn hôm nay đó.

"Đi thôi" Phàn Thần đưa tay ôm lấy cái eo thon của người nào đó, hóa thành một tia sáng bay vụt lên không trung.

Bọn họ đi rồi, Chim sẻ nhỏ mới dám đẩy cửa bước vào thu dọn trà bánh trên bàn, vừa nhìn lên không trung với vẻ hâm mộ: "Tôi cũng muốn ôm phụ nữ bay lên trời, tuy tu vi không cao nhưng tôi cũng là nam yêu có cánh mà."

Phàn Thần ôm Mễ Uyển bay tới một hòn đảo nhỏ hoang vắng trên Biển Đông.

Mễ Uyển vừa đứng vững, nhìn hòn đảo diện tích không lớn lại còn không có người này, thoáng chốc đã đoán được ý định của mỗ Yêu: "Hoang đảo không người? Lại muốn luyện tập?"

"Khụ~~Không phải tự em nói muốn đến bờ biển không người sao?" Phàn Thần trả lời.

Mễ Uyển nhớ lại, hình như hai ngày trước lúc xem TV, thấy nhân vật chính đến bờ biển du lịch, cô liền nói hờn: "Em đã hơn năm trăm tuổi còn chưa từng tới bờ biển nữa."

Mặc dù nguyên chủ có rất nhiều cơ hội để đi biển nhưng từ nhỏ cô ấy đã to béo, có hơi bài xích với biển, vậy nên chưa từng tới đó.

"Vậy cũng đâu cần phải đến hoang đảo chứ, đến xe bán kem cũng không có." Mễ Uyển bĩu môi.

"Để anh đi mua." Nói xong, Phàn Thần liền biến mất, trực tiếp bỏ chạy.

"..." Mễ Uyển câm nín.

Chừng mười phút sau, Phàn Thần ôm một cái túi to đựng cả chục cây kem với đủ hương vị khác nhau trở lại hoang đảo, đưa cho Mễ Uyển như hiến vật quý: "Còn gì muốn ăn không? Anh đi mua."

"Anh dùng yêu lực kiểu đó có phải quá lãng phí rồi không? Sức anh bỏ ra để đi mua kem cũng đủ trồng vài cái cây." Mễ Uyển nói.

"Không lãng phí." Phàn Thần cười lắc đầu: "Lúc tâm trạng anh tốt, yêu lực có thể tăng cao."

Ý là anh thấy vui khi mua kem cho em?!

Mễ Uyển đắc ý hồi lâu, quyết định sau khi ăn kem xong sẽ khiến cho mỗ yêu càng vui hơn.

Mễ Uyển rút đại một que kem trong túi ra, xé bao cắn một cái, hạnh phúc nheo mắt. Ngon quá! Cô lập tức đưa que kem tới bên miệng Phàn Thần, vui vẻ nói: "Cái này ngon nè, anh cũng nếm thử xem."

Mỗi loại Phàn Thần chỉ mua một que, không có que thứ hai để chia sẻ.

Phàn Thần gật đầu, nhưng anh không liếm kem mà đẩy que kem ra, chậm rãi tới gần đôi môi đỏ mọng vì ăn kem kia. Hai mắt Mễ Uyển sáng rỡ, cô biết ngay mà, mỗ yêu đưa cô đến hoang đảo không người chắc chắn là muốn tiếp tục luyện tập, hắc hắc~~

"Có thể chờ tôi đi rồi mới giao phối có được không?" Bỗng nhiên, một giọng nói từ trong đám bọt sóng truyền tới.

Mễ Uyển quay đầu lại, phát hiện một con cá mập thật lớn đang chậm rãi ngoi lên từ mặt nước.