Có Lẽ Anh Chưa Từng Yêu

Chương 17: Thất thần



"Đúng, nhìn bộ dáng khó khăn ấy thì có vẻ như đang đi xin việc làm. Tao nghe phong thanh cô ấy nói với quản lý siêu thị, dù làm vệ sinh thôi cũng được, mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, không làm được sẽ cố gắng học để làm... Hầy, dẫu sao cũng từng là tiểu thư mà, không phải khổ sở đến mức đó chứ? Mày thì hay rồi, sau khi ly hôn cũng có thể tụ tập ăn chơi. Ngưỡng mộ mày thật đó nha. Ha ha ha..."

"Mày nói ít lại được rồi Tôn Cảnh Ân!"

Tần Định Huân xoa xoa mi tâm, không nói hai lời liền quay sang giật lấy điện thoại từ tay Tôn Cảnh Ân, đổi sang chủ đề khác rồi tiếp tục nói chuyện với người ở đầu dây bên kia một lúc mới ngắt máy, vừa ngắt máy đã chuyên chú lái xe mặc cho tên ồn ào ngồi cạnh mình không ngừng lải nhải gầm gừ.

Bọn họ đi không bao lâu đã đến nơi, trước mặt là quán bar lớn nhất thành phố S, sau lưng là một dàn xế hộp sang trọng tượng trưng cho hình ảnh của giới thượng lưu. Bọn họ cứ thế bước xuống xe, kiêu ngạo đi vào bên trong không gian ồn ã náo nhiệt gần như tách biệt khỏi thế giới tẻ nhạt bên ngoài, không quên dặn dò phục vụ mang ra vài loại rượu đắt tiền sau đó cùng nhau đi đến gian phòng được đặt trước trên tầng lầu cao nhất.

Tôn Cảnh Ân hùng hồn đẩy cửa ra, thấy người ngồi chễm chệ trên băng ghế sofa là Úc Nam Doanh, gã liền háo hức đến độ ngoác miệng cười sảng khoái, nhanh chóng đi tới ngồi cạnh hắn. Bỏ qua nét mặt cau có vạn năm không đổi kia, gã cứ thản nhiên như chẳng có gì xảy ra, cầm ly rượu của hắn lên uống ực một hơi cạn sạch.

"Chậc... Rượu này mạnh quá."

"Đó là ly của tao."

"Tao uống một ngụm thôi thì có làm sao? Mày đấy, cứ giữ thái độ hậm hực như thế đi, sau này ly hôn rồi cũng sẽ không có ai nhìn trúng mày đâu. Chúc mày cô độc cả đời!"

Tần Định Huân liếc gã một cái, chỉ đành thở dài bất lực. Cánh cửa đóng lại rồi vẫn không ngăn được tiếng nhạc ồn ào ngoài kia vang vọng vào đây, bầu không khí náo nhiệt như thế càng làm cho bọn họ thêm phần phấn khích, vì thế không đợi nhân viên phục vụ mang rượu tới, bọn họ đã nhanh hơn một bước mà kéo nhau ra khỏi phòng, hoà mình vào đám đông trên sàn nhảy.

Tần Định Huân mượn cớ vừa mới về nước sáng nay, hiện tại không còn sức nháo cùng bọn họ. Úc Nam Doanh có rượu trong người, lúc nãy uống gần hết bình rượu mạnh đặt trên bàn kia, tuy vẫn chưa đạt đến tửu lượng giới hạn của hắn nhưng không hiểu vì sao nhìn hắn có vẻ như lờ mờ say, vậy nên bọn họ không khách khí nữa, rủ rê chán chê một hồi thấy kế hoạch không thành công liền phất áo rời đi, tiếp tục cuộc chơi còn dang dở. Gian phòng lớn như thế trong phút chốc chỉ còn sót lại hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, một tên mân mê ly rượu trên bàn, một kẻ ngồi dựa đầu vào tường, chuẩn bị châm cho điếu thuốc đang cầm trong tay một mồi lửa.

"Không phải ở đây có rượu sao? Lúc nãy bọn mày đi mua bia làm gì?" - Úc Nam Doanh thong thả bắt chuyện, xoá tan không gian gượng gạo giữa hai người bọn họ, cũng thuận tiện rót rượu vào ly thuỷ tinh cho Tần Định Huân.

"Là mua cho tao, tao không thích uống rượu mạnh."

Úc Nam Doanh vừa rót được phân nửa, câu nói này làm tay hắn thoáng chốc ngừng lại, đổ rượu từ ly bên kia sang ly của mình.

"Không phải trước kia mày uống rất nhiều à? Sao thế? Ra nước ngoài vài năm, quay trở về liền bỏ hết thói hư tật xấu. Mày hình như thay đổi nhiều rồi."

"Ha ha, không có đâu." Tần Định Huân bật nắp bia, ung dung hớp một ngụm lớn vào bụng. Loại bia tầm thường mua ngoài siêu thị không cay bằng rượu đắt tiền trong quán bar, thế nhưng lại đủ mạnh để làm lồng ngực hắn nóng lên, khiến phiền muộn trong lòng hắn tan đi, ánh mắt nặng trĩu cũng vì mỏi mệt mà khép hờ.

Có phải người tìm đến chất cồn đắng chát này đều là những kẻ nhốt ưu tư vào góc khuất nào đó ở nơi trái tim đang đập từng nhịp phập phồng hay không?

Có phải nếu uống thêm một vò lại một vò cay nồng nữa, ngủ một giấc thức dậy, ngày mới đến sẽ có thể tỉnh táo đối diện với cuộc đời hay không?

Tần Định Huân thở dài liếc mắt nhìn sang Úc Nam Doanh đang trầm mặc không nói không rằng, mặc dù say rồi vẫn chẳng nhịn được mà nốc hết ly này đến ly khác, nốc tới khi ánh mắt phủ mờ hơi sương, tới khi thanh âm ồn ã bên ngoài không thể lọt vào tai nữa... Một khắc đó, hắn có chút khó hiểu muốn hỏi, lời thốt ra nhẹ như gió thu lướt qua mặt nước hồ:

"Hay tin của Thẩm Nguy, mày vẫn không có chút dao động nào sao?"

"Tao với cô ta đã ly hôn rồi, tao vốn không có tình cảm với cô ta. Trước giờ đều là cô ta tự mình đa tình thôi."

"Thật à? Thế vì sao mày lại uống đến mức ấy? Trước khi gọi điện cho Tôn Cảnh Ân, nghe hắn nói như thế, rõ ràng giọng của mày vẫn còn tỉnh táo mà. Mày còn có tâm sự nào khác sao?"