Có Lẽ Anh Chưa Từng Yêu

Chương 28: Xin việc



"Anh à, bác sĩ đã nói thế nào?"

"Hết hôm nay, trong ngày mai là có thể chuyển viện được rồi, anh vừa hoàn tất xong một tập hồ sơ."

"Vậy tốt quá... Anh..."

"Có tốt thật không?"

Ngay khi anh Lâm vừa hỏi câu hỏi này, cuộc nói chuyện liền rơi vào im lặng. Thẩm Nguy đặt miếng sandwich vừa ăn được một nửa lên bàn, miễn cưỡng nuốt loại thức ăn khô khan này xuống bụng, trầm mặc một hồi lâu mới đáp lời anh Lâm, từng câu từng chữ nói ra mang tính chất làm an lòng người khác, ngữ điệu lại không nhịn được mà ấp úng, không giấu nổi cảm xúc rối bời đang dày vò trái tim mà để nó tràn ra bên ngoài, lấn át tâm trí đang cố gắng níu kéo chút dũng khí cuối cùng.

"Thật mà, không phải đêm qua em đã nói rồi sao, bây giờ anh trai là quan trọng nhất, bác sĩ nói kì tích đang đến với anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi. Anh biết không... Em đợi ngày này bốn năm rồi..."

Thẩm Nguy hạ giọng thật thấp, anh Lâm cũng bắt đầu nghĩ ngợi suy tư...

Nhớ tới đêm dài đằng đẵng hôm qua, Thẩm Nguy cũng nói với anh những lời tương tự như thế này.

Hai người bọn họ, không có ai nhớ mình đã rời bệnh viện bằng cách nào, không rõ quãng đường đến quán lẩu rốt cục dài bao xa... Chỉ biết sau khi bỏ người đàn ông kia ở lại phía sau, bọn họ không suy nghĩ gì nhiều liền lên xe rời đi, khoảng thời gian bánh xe lăn trên con đường lớn tấp nập ở thành phố, Thẩm Nguy lặng im không nói gì, anh Lâm cũng thôi mang thêm gánh nặng đè lên bả vai cô, cứ thế tập trung lái xe phần mình, để cô yên tĩnh ngắm nhìn đường xá đông đúc người qua lại, biết đâu nhìn cảnh vật ồn ào náo nhiệt, lòng người có thể khuây khoả hơn.

Tiếc là, không có ích gì hết... Bữa cơm đáng lẽ phải pha lẫn tiếng nói cười, mừng vì cô tìm được việc làm tạm thời sau vài ngày bôn ba trên khắp các con đường lớn nhỏ trong thành phố, cuối cùng lại nặng trĩu một bầu ưu tư muộn phiền, nói ra không được, che giấu càng khó chịu hơn...

Đấu tranh tư tưởng một hồi, rốt cục cô vẫn quyết định kể lại tường tận câu chuyện cho anh Lâm biết, thuật lại từng câu từng chữ, từng lời nhắc nhở, từng tiếng dặn dò của bác sĩ cho anh nghe... Kết quả từ một người bần thần trống rỗng thành hai kẻ vô định miên man.

Anh hỏi cô suy nghĩ như thế nào.

Cô trả lời hồ sơ chuyển viện chắc chắn phải làm, có thể hoàn thành sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu...

Thế nhưng bọn họ bây giờ, đến việc trả khoản tiền viện phí mỗi tháng còn khó khăn huống chi nghĩ tới chuyện chuyển vào bệnh viện ở trung tâm thành phố để tiếp nhận điều kiện chữa trị tốt hơn. Anh Lâm hít thở khó khăn, chôn mặt trong lòng bàn tay rất lâu mới thốt ra một câu nặng trĩu mệt nhoài, có lẽ người kiên cường như anh cũng không chịu đựng được nữa rồi.

Bốn năm... Bốn năm đợi chờ, niềm tin trong bọn họ sắp sửa bị đào bới đến kiệt quệ. Đợi được tới ngày hôm nay đã là một kì tích, sau đó hy vọng bỗng dưng xuất hiện, xuất hiện vào đúng thời điểm bọn họ rơi vào ngõ cụt đường cùng... Phải làm sao mới tốt đây?

Anh bảo cô... Hay là buông bỏ đi.

Thẩm Nguy dẫu mệt, dẫu đau, dẫu hoàn toàn bất lực, dẫu tận cùng tuyệt vọng vẫn gắng gượng ngẩng đầu nói với anh... Làm sao bỏ được? Anh... Em đã đợi ngày hôm nay bốn năm rồi, bây giờ buông tay ư? Chẳng khác nào chặt đứt con đường về của anh trai em, nói cho anh ấy biết anh ấy muốn trở về cũng không thể trở về được, nói cho anh ấy nghe chúng ta không còn cách cứu mạng anh ấy nữa... Em không muốn. Lẽ nào anh lại muốn kết cục như vậy sao?

Anh Lâm không nói nữa. Bọn họ đều không muốn buông bỏ Thẩm Nguyên Trừng, vậy nên đều cắn răng mà chống lại mệnh lệnh của số phận, ít nhất có thể kháng cự thêm một khoảng thời gian, lại gánh chịu thêm một tảng khó khăn, biết đâu kì tích lần này sẽ giúp cho cuộc đời mỉm cười với bọn họ, đằng sau tầng tầng lớp lớp mây đen là ánh sáng ấm áp, bọn họ chờ đợi ánh sáng đó, chờ đợi bình minh lên, chờ đợi khoảnh khắc mây tạnh trời quang, không còn lạnh lẽo lẫn buốt giá.

Vì thế sáng hôm sau... Thẩm Nguy lại lần nữa rời khỏi bệnh viện đi tìm việc làm.

Quay về thực tại, cô nói chuyện cùng anh Lâm một hồi, an ủi anh đừng lo lắng cho mình sau đó cúp máy. Lặng người đứng trước cổng của một khách sạn lớn cách bệnh viện rất xa, trên mạng ghi chép thông tin khách sạn này đang gấp rút tuyển người, dường như chuẩn bị cho một dịp gì đó rất quan trọng, Thẩm Nguy hít vào thật sâu, thở ra một hơi thật dài, lấy hết dũng khí bước vào bên trong, tiến tới bên quầy lễ tân, mạnh dạn hỏi nhân viên đang bận rộn ở nơi ấy...

"Xin chào quý khách, quý khách muốn..."

"Xin hỏi ở đây đang tuyển nhân viên có đúng không? Tôi đọc được một thông tin tuyển nhân viên trên trang web ở mạng xã hội."

"A thật tốt quá, ra là người đến xin việc, khách sạn vừa tiếp nhận lịch tổ chức một buổi lễ đính hôn lớn vào tháng sau, chỗ chúng tôi đúng là còn thiếu một vài vị trí phục vụ quan trọng, cô vào bên trong, đi theo hướng này sẽ gặp được quản lý khách sạn, ông ấy sẽ hướng dẫn cho cô. Mời."