Có Lẽ Anh Chưa Từng Yêu

Chương 37: "Ăn một bữa với tôi nhé?"



"Phiền anh đưa tôi về bệnh viện đi. Là bệnh viện nằm ở trung tâm thành phố, chúng tôi đã sớm chuyển đến đó rồi."

"Cô vẫn chưa ăn tối sao? Cô không định đi ăn tối ư?"

"Tôi không có tâm trạng làm việc ấy... Về bệnh viện, ăn tạm một cái sandwich hay gì đó là được."

Thẩm Nguy hời hợt trả lời, Tôn Cảnh Ân lại có vẻ không vui với câu trả lời này của cô, vì vậy gã mang một bụng không vui đó bắt đầu lái xe ra đường lớn, vừa lướt bon bon trên con phố đông đúc vừa quay sang cằn nhằn cô.

Thói quen của gã là hay lải nhải cằn nhằn. Bạn bè ở bên cạnh gã đã sớm quen với tình cảnh bị gã lép ba lép bép suốt từ khi bọn họ gặp nhau tới lúc gã uống say đến mức men rượu nhuộm đỏ hồng cả khuôn mặt thanh tú... Còn Thẩm Nguy lại khác, mang tiếng là bạn thân của chồng cũ, số lần cô và gã chạm mặt nhau đếm đi đếm lại cũng đếm không đủ mười lần. Tật lải nhải này của gã... Ừm... Cô quả thật chỉ biết ậm ừ đáp lời. Đương nhiên không thể thích ứng được.

"Ăn uống không phải là công việc muốn làm thì làm không làm thì nghỉ đâu, đây là bắt buộc cho nên không thể phụ thuộc vào tâm trạng của cô được. Chẳng lẽ lại nói khi buồn thì bỏ ăn, khi vui mới ăn một bữa thật no bù lại. Vậy thì nếu như tôi là người buồn bã suốt một năm, một năm đó tôi liền nhịn không ăn uống gì sao? Hầy... Rất hại dạ dày, rất hại tính mạng nha."

"..." Nhìn gã hình như không giống người sẽ buồn bã suốt một năm liền. Mà nói ăn uống phụ thuộc vào tâm trạng cũng đâu có sai!

"Cô Thẩm... Hay là như thế này. Tôi biết có một quán ăn rất ngon, ở gần đây thôi, từ đó đến bệnh viện trong trung tâm thành phố cũng không xa mấy đâu. Hay là..."

"Tôi muốn trở về bệnh viện ngay bây giờ."

"Đừng như vậy... Cô xem, quán ăn nằm ngay ở kia rồi. Nhìn thấy không? Sắp đến rồi đó. Bệnh viện đi thẳng đường này một xíu là đến. Chỉ mất có mười lăm phút thôi. Ăn một bữa với tôi nhé?"

Thẩm Nguy vô thức nhìn theo hướng chỉ tay của gã, bên tai nghe gã lải nhải thuyết phục một hồi cũng ù đi luôn rồi. Nào là gã còn chưa ăn gì hết, ăn tối một mình sẽ rất buồn, gã chán ghét phải ăn tối một mình. Nào là ăn xong mới có sức đưa cô về nhà. Nào là bỏ ăn sẽ có hại cho sức khoẻ, tổn thương dạ dày, ngày hôm sau đi làm sẽ rất mệt mỏi, rất uể oải.

Cô cũng thấy đấy, công việc hôm nay nhọc biết bao nhiêu, không ăn làm sao có sức đi làm đây!

Thẩm Nguy hết đường phản kháng, những lời lẽ kia quá mức hùng hồn đanh thép đi, người kiệm lời như cô không có cách đối phó nên chỉ đành mặc gã đưa cô tới quán ăn tâm đắc mà gã nhắc đến.

Chỉ là... Cái quán theo hướng chỉ tay của gã nằm ngay trước mặt thôi, gã nói chỉ cần đi thêm một tí tẹo nữa là tới ngay, là cái quán ăn bình dân bên lề đường ấy. Vậy mà luần quần mãi, thời gian trôi qua mười mấy phút đồng hồ mới thực sự đến nơi, lúc mở cửa xe bước xuống, cô đã mệt rã rời thân thể, đờ đờ đẫn đẫn đi theo gã vào một nhà hàng hết sức cầu kì, hết sức xa hoa sang trọng.

Tôn Cảnh Ân ngược lại cực kì tỉnh táo nhận lấy menu từ tay nhân viên, gọi một lượt hàng loạt các món không thể ăn ngay trong tích tắc rồi về, sau khi gọi xong còn vui vui vẻ vẻ cầm bát đũa lau lau sơ qua mới an tâm ngồi yên một chỗ. Đưa mắt quan sát xung quanh một hồi, lúc nhận ra ánh nhìn của cô đang đặt trên người mình, Tôn Cảnh Ân mới bừng tỉnh đại ngộ, tươi cười trên mặt càng rạng rỡ:

"Cảm ơn cô đã đồng ý đi cùng tôi nha. Ăn xong chúng ta về ngay, sẽ không làm mất thời gian của cô nữa."

"Anh không hẹn với Úc Nam Doanh sao? Không sợ làm mất hoà khí với hắn?"

"Không sợ, tôi đã sớm nhắn cho hắn một tin huỷ hẹn rồi. Dẫu sao..."

"..."

"Dẫu sao cũng không có chuyện gì xảy ra hết