Có Lẽ Anh Chưa Từng Yêu

Chương 42: Va chạm



"Anh bị điên sao? Đẩy ngã bạn tôi rồi, có mệnh hệ gì anh đền được không? Thật là... Thẩm Nguy cô ổn không? Có cần đến bệnh viện không?"

Úc Nam Doanh khựng lại trong giây lát, tâm trí tựa như có dòng điện cao áp xẹt qua, mang hết thảy những dòng suy nghĩ vẩn vơ của hắn đi chôn vùi vào trống rỗng vô định.

Cô gái bị hắn đụng đến trật một bên chân, nắm lấy tay người kế bên đang còn loạng choạng đứng dậy kia không nói không rằng, không ngẩng đầu lên nhìn xem hắn là ai cũng chẳng quan tâm vết thương có nghiêm trọng không, có cần thiết phải đòi tiền bồi thường hay không... Cô quay sang lắc đầu với đối phương, dùng ánh mắt trao đổi một hồi, người nọ như hiểu ra điều gì, mặc dù trong lòng vẫn còn uất ức vì cú va chạm lúc nãy quá mạnh, kẻ có lỗi lại là người đàn ông trước mặt đây, song cô ấy đã không còn muốn làm lớn chuyện nữa, vừa ân cần đỡ cô vào bên trong vừa luôn miệng hỏi han quan tâm xem cô có ổn không. Trước khi họ rời đi, Úc Nam Doanh trấn tĩnh bản thân xong thì có cất tiếng gọi họ lại, người nọ chẳng những không có thái độ hoà hoãn còn giận dữ ra mặt, dùng ánh mắt sắc lẻm tựa dao găm lườm hắn mãi cho tới lúc đi khỏi sảnh khách sạn mới thôi.

"Thẩm Nguy... Cô..."

"Tên đó rốt cục là ai thế? Phiền chết đi được. Cô còn đau không? Hay nghỉ một lát đến bệnh viện kiểm tra thử xem nhé?"

Bóng dáng hai người dần khuất sau cánh cửa phòng dành riêng cho nhân viên, Úc Nam Doanh bối rối định đuổi theo nhưng điện thoại trong túi đã reo lên. Hồi chuông dài đằng đẵng kéo tâm trí hắn trở về hiện thực, làm kẻ ngốc đứng nghệt mặt ra đấy không biết bản thân nên làm gì, cứ thế bần thần mãi cho đến khi Tôn Cảnh Ân từ phía xa đi tới huých nhẹ vào bả vai hắn một cái rõ đau, Úc Nam Doanh lúc này mới vội vàng ấn xuống nút nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ, người mà không cần nhìn tên hắn cũng biết rõ cô ấy là ai.

"Có lẽ khoảng sáu giờ chiều nay tôi mới về tới sân bay, sau khi về rồi còn phải chuẩn bị rất lâu mới có thể có mặt đúng lúc buổi tiệc tối bắt đầu. Còn nhớ cửa hiệu trang sức lần trước nói với cậu không? Tôi có đặt một vài món ở đó, giúp tôi tới đấy mang qua đưa cho tên họ Tần kia đi. Bảo rằng chị Tưởng gửi quà đính hôn cho cậu ấy với em dâu của chị... Chiều nay về sẽ gặp cậu ấy sau. Vậy nha."

Không cho Úc Nam Doanh có thời gian trả lời lại, Tưởng Tư Nhiễm đã cúp máy ngang, kết thúc lời dặn dò súc tích tại đó, hết thảy những gì làm không kịp đều nhờ hắn giúp một tay. Úc Nam Doanh hiện tại dẫu cho có đang bối rối vì người ban nãy hắn lỡ đụng trúng hay khó hiểu vì những hành động bất ngờ của Tưởng Tư Nhiễm đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng biết làm gì khác. Tôn Cảnh Ân ở bên cạnh trông thấy hắn đột nhiên rơi vào trầm tư liền khoác vai hắn, cất giọng hỏi thăm:

"Sao thế? Ai gọi vậy? Là cuộc gọi quan trọng lắm ư? Nếu không có tao vỗ cho mày tỉnh lại thì mày đã bỏ lỡ mất rồi. Cảm ơn tao đi."

"..."

"Hôm nay là ngày vui của thiếu gia đích tôn nhà họ Tần, mày không nên ủ rũ như vậy. Đêm qua có chơi bời bao nhiêu, ngày hôm nay cũng không nên bày ra bộ dạng mỏi mệt thế đâu. Sao? Thấy Tần Định Huân thành gia lập thất rồi nên mày buồn à? Tao cướp rể cho mày nhé?"

Sắc mặt Úc Nam Doanh không tốt, Tôn Cảnh Ân thấy vậy, nhịn không được muốn khích cho hắn bình tĩnh hơn. Cái gã lo lắng nhất chính là cuộc gặp ban nãy của Úc Nam Doanh với Tống Tuyên Nhung, vừa chào chạm mặt bà ta xong quay sang đã thấy hắn bần thần đứng lặng người ở đấy, chuông điện thoại reo cũng không nghe, xung quanh khách khứa ồn ào cũng chẳng màng để ý... Gã không biết cảm xúc hắn lúc nào sẽ nhiệt tình vui vẻ, ngồi bên bàn uống vài ba ly, lúc nào sẽ lặng lẽ âm trầm, thấy không vui nữa mà bỏ về một mạch. Hôm nay lại là sự kiện quan trọng không thể thiếu vắng sự xuất hiện của hắn. Vì thế Tôn Cảnh Ân ngoài khích hắn ra thì chẳng biết làm gì khác hết.

Gã thở dài một hơi, chuẩn bị hỏi Úc Nam Doanh xem có muốn đi ăn chút gì không, đợi tới lúc buổi tiệc chính bắt đầu sẽ không đợi nổi. Lời vừa ra đến bên môi, chưa kịp hỏi đã bị hắn chặn họng, câu hỏi ấy làm Tôn Cảnh Ân nhất thời lúng túng, câu trả lời như thế nào, gã đương nhiên không nghĩ ra được.

"Thẩm Nguy hiện đang làm ở chỗ mày sao?"

"..."

"Sao không nói với tao chuyện đó?"